Vừa sáng ra bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Quái mới 5h sáng mà. Thằng nào ngáo đây.

- Nghe.

- Dậy dậy dậy...

- Ai vậy? Thiếu thuốc à?

- Thiếu cái đầu ông ý. Dậy chuẩn bị đi thi kìa.

- Thi?

- Chạy và bơi, ông đăng kí thế à?

- Ờ. Mà ai đây nhỉ?

- Tôi Hằng bí thư.

- Ừ, tks.

- Mà khoan.

- Gì nữa?

- Cho tôi đi nhờ được không?

- Gì?

- Đi mà, xe tôi hỏng rồi.

- Hết người à?

- Thì tiện đây mà.

- Tiện?

- Xí đồ...

- Rồi, lát qua. Bó tay.

- Vậy ha. Nhanh lên đó.

- Mà nhà ở đâu?

- À quên. Xyz nhớ.

- Xa vậy?

- Đi mà, hứa rồi đó.

- Vậy trả công bao nhiêu?

- Ăn sáng nhá?

- Ok.

Vậy là phải bò dậy vscn xong ù qua làm xe ôm cho bí thư. May là còn biết điều mua sẵn cho em hộp xôi. Đón Hằng đến trường xong thì lại nhớ ra là vòn Ngọc, lại phải lò dò đi đón nàng từ dinh. Mà đến đón thì nàng lại thêm một hộp xôi nữa, chán đéo tả. Đón xong về lớp ngồi thì lại Vi đến, và lại xôi@@ thêm câu" hai đi thi mà, út tẩm bổ cho mà không thắng thì liệu". Và hết Vi lại đến Linh, may mà có tiến bộ mua cho bịch bánh cuốn. Và chốt hạ màn là bánh mì kẹp từ Thảo. Ệt lúc ăn không hết lúc lần chẳng ra...

Mở đâu là chạy 100m, bắt đầu từ 7h sáng. Không chạy đua mà chạy lần lượt lấy kết quả rồi tính. Đùa chứ chạy thì với em dễ như ăn kẹo. Các bác cứ thử tập chạy 5000m rồi cõng balo 15kg đi rồi xem chạy 100m nó nhẹ như thế nào. Đằng này em tập như vậy từ lớp 5, hồi đầu là chạy xuông, xong 5kg rồi lên từng kg một, đến giờ em chạy là cõng 15kg tồi, mà 15kg đã 2 năm.

Và chắc chắn là vô địch 100m luôn rồi.

- Giờ sẽ là chạy bền, các thí sinh nhanh chóng chuẩn bị. Thằng l BLV không biết dúc ở góc nào phán. Dm vừa chạy xong lại chạy tiếp. Nếu không phải tao mà là thằng nào yêu có phải xin hàng luôn không?

Hì chạy 3000m đùa à? Giờ cho chạy 5000m cũng được. Vừa vào chạy thì đã thấy mấy cháu hăng máu phi lên để rồi được 500m thở hồng hộc lùi dần. Em thì cứ thư thái top 5-6 thôi. Rồi 300m cuối thì dồn sức thật lực băng băng về đích.

Xong màn thi chạy thì chuyển hết về trong hồ bơi. Ờ môn tiếp theo đây mà.

Bơi ư? Quá bình thường vì em rất hay cùng đám bạn đi tắm sông hồi nhỏ, lớn hơn thì thỉnh thoảng thôi còn lại thì đi bể hết rồi. Do đã có lợi thế bơi nhiều lại chiều cao và thể lực có đào tạo nên em rất tự tin vào trình độ của mình. Nhưng đó là tự tin, còn thể lực lần này thì đã khá xuống vì hai màn chạy vừa rồi. Chợt nhớ ra, hay rồi.

- Ê H.

- Gì mày?

- Mày bơi đi, tao chạy xong giờ mệt bm.

- Tao thi thì ai chơi. H vênh mặt. Chả là nó bơi giỏ từ nhỏ, nhớ có lần nó bơi thi thắng cả thằng vô địch thành phố mà. Nhưng nó lại không đăng kí giải nào hết chứ không cũng có giải luôn.

- Vào đi mày.

Vậy là nó thay em vào bơi. 12 làn. Mỗi khối bơi một lượt chọn đội thắng vào thi luôn ba lớp cao nhất của ba khối. Mà chỉ có bơi 200m thôi, thằng H nhìn vậy phán.

- Quá phí tài năng của tao.

- Nhanh mẹ mày lên, thua về tao cắt *ái.

- Đợi đấy. Lượt đầu là khối 12 thi trước xong đến 11 rồi 10. Thi xong nghỉ 30' rồi thi vô địch. Nó ngồi xem hai khối kia thi mà nhìn em ngao ngán.

- Tao phải thi với đám này à?

- Thế mày có thi không thì bảo? Ngoan anh cho số em Thảo. Hề hề đúng tâm lý luôn, chả là em có để ý thấy cu cậu kết em T rồi.

Nghe có thưởng có khác, nó vào bơi hùng hục như vừa dùng doping ý. Giải khối thì về trước cả một vòng( 100m 1 vòng nhá, bể dài 50m) còn lượt thi trường thì nó về lên bờ đi lại vài vòng cho dãn cơ rồi bọn kia mới về. Hài vler, xong chạy ngay chỗ em đòi trả công chứ.

Xong màn thi bơi thì nhà trường lại có hứng tổ chức kéo co, chỉ trong các khối với nhau. Mà thời gian có hạn nên chỉ kéo một hiệp thôi. Em không có hứng lắm lên chỉ ở ngoài xem. Nhưng ngược lại hai thằng Q, H thì hăng hết sức, nhào vào mà kéo.( Hai thằng này mang tiếng công tử bột nhưng không hề bột nhá, vì cũng suốt ngày ở ngoài đánh đấm với có làm thêm linh tinh nên cũng khoẻ lắm, tạng người cũng như em vì cũng có tập võ với tạ. Lại cả thể dục thể thao nữa. Ai mà nhìn vào thì chả thể biết được đây là hai cậu ấm cả.) Trận nào cũng vậy hai thằng như hai con "trâu điên" kéo hết sức, lớp thắng liên tục băng băng vào chung kết.

Kéo co trong khối mà xui rủi thế nào lại như thế này. Quá đen cho 10a1 thôi, lớp em dồn toàn lực vào trận này thôi. Cái này là do kình nhau từ trước luôn nhá. Chắc mọi người cũng hiểu thường thì hai lớp chọn nó kình nhau như thế nào rồi đấy. Mà bên kia lại còn thua trận chung kết đá bóng với bên em lên bây giờ chắc cũng mong trả thù lắm.

- Ê P và kéo đi mày. S

- Lại 10a1 à? Nhả cho họ một kèo đi.

- Mày định phản à? Danh dự đấy.

- Vậy tao tham gia.

Ra kéo thì đội hình 11 người 6 nam 5 nữ. Nhìn bên kia đã nản đéo muốn kéo rồi, 6 thằng toàn 4 mắt người như cây sậy. Chả bù bên em m, Q, H và em 3 thằng có thể nói là nhìn khá ổn mà em lại còn đã nghỉ lấy sức bất công cho a1 quá.

- Huýtttttt. Trọng tài bắt đầu

Em thì chả muốn kéo lắm lên chỉ là đứng ghìm dây thôi. Nhưng nhả cũng không yên.

- P kéo đi mày. N ở ngoài

- Mày vào tạo dáng à? Q

- Dizz mình thì mệt phờ. H

- Kéo đi P. Cố lên. Ơ Ngọc mà, đúng là phản team hơn cả mình, đứng giữa đám a1 cổ vũ cho thằng a2.

- Ơ con hám zai này.

- Phản lớp kìa.

- Mày được lắm........không biết bao nhiêu câu, với cả đám kia lao vào Ng vậy mà vẫn cố cổ vũ cho em, ôm đầu chạy........,,,,,,sang luôn bên lớp em cổ vũ tiếp.

Nhìn cô nàng mà hài không tả nổi. Mà sao kéo lâu vậy nhỉ? Nhìn lại thì thôi rồi, cả bọn lớp em đã thấm mệt từ trước rồi nên có kéo được đâu, chỉ cố giữ thôi. Em đang cuối hàng nên đứng tấn lại thật vững rồi kéo một phát thật lực luôn. Cả bên a1 bị kéo hơn nửa sang và hầu hết cả ta và địch ngã lăn hết luôn.

Vậy là xong. Hai giải chạy, giải bơi, và kéo co luôn đều toàn thắng.

3h chiều. Hết ngày rồi, một ngày khá mệt mỏi nhưng thu hoạch cũng khá đấy chứ.

Hằng đứng ra tuyên bố.

- Lớp mình sẽ tổ chức liên hoan ăn mừng trước cho hôm nay đã, đi ăn lẩu xong tăng hai đi hát. Ăn lẩu sẽ trích quỹ, còn đi hát ai tham gia thì góp sau. Còn nếu gặt hái tốt trong phần thi còn lại thì sẽ có hoạt động đặc biệt.

- Mà sau 20-1- cả lớp chúng ta và 10a1 sẽ tổ chức đi Bắc Giang chơi. Mọi người cố gắng thu xếp nha.

Linh nghe vậy túm tay em lắc lắc.

- Mình còn tập mà.

- Tập vậy thôi. Nghỉ chuẩn bị đi thôi.

- Dạ.

- Ngoan nhỉ. Xoa đầu luôn.

Và vừa rồi đã bị cả đám lớp em tia thấy. Và là một tràng trêu chọc nổ ra. Em thì chả sao nhưng L thì ngại đỏ ửng mặt núp luôn vào lưng em. Nhưng em có nhìn thấy Nhi đứng nhìn, khá lâu và trong mắt Nhi là gì đó có vẻ rất buồn. Sao vậy? Tưởng em đã dứt khoát rồi chứ?

Vậy là cả lớp kéo nhau đi ăn. Trong lúc chờ mồi lẩu thì.

- Anh em, nay uống bia đi. Hậu ml

- Ok chơi đi.

- Vào đi anh em.

- Ừ liên hoan ăn mừng mà.

- Vậy quyết định bia nhớ. Ai không uống thì kêu nước ngọt.

- Cô ơi mang cho con 2 hét ken với.......gọi lắm thế mà chỉ hai két, lại còn cả 50 mạng chứ ít à? Lại toàn "dũng sĩ diệt mồi đây"

Vâng sau một hồi cò kéo của bọn nó thì gần hết cả lớp tham gia, chỉ có mấy đứa con gái và......em không uống. Không có hứng lắm.

- Sao thằng P không uống vậy? N

- Uống đi ngày vui mà. C

- Uống đi mày, anh em kìa. S

- Hay là mày đéo biết uống, nhìn mấy đứa con gái kìa. Hậu

Em quay qua nhìn, cả Nhi nữa sao? Mà kiểu uống kia chắc chắn đang gặp chuyện gì.

May là ngoài lời kích ra vẫn còn hai lời cản.

- Đừng dại mà kêu nó uống. Q

- Lần này vui rồi. H phán

- Tất cả anh em, vùi dập nó. Thằng TA

Sau đó là thêm cả một tràng của cả nam lẫn nữ. Vậy thôi, có lòng thì em có dạ.

- Ok vào thôi. Em với luôn một chai gần nhất mở luôn bằng răng tu một hơi hết. Cả đám lần này tái mặt.

- Uống gì ghê vậy? C

- Vừa rồi là bia hả mày? Đ quay qua hỏi S

- Tao nghĩ là nước ngọt. S

- Nó là vậy đó, kệ nó đi. Q lên tiếng.

- Thực sự là tao không nghĩ nó gọi là bia đâu. Nước lã với nó đấy. Bao lần vẫn vậy mà. H

Cả bọn im luôn. Nhưng 2 két, chẳng nhẽ mỗi thằng một chai.

- Mang cho 2 két ken nữa đi. Em gọi

- Sao gọi thêm làm gì vậy mày? S

- Mày định mỗi đứa một chai à? Hay tao uống mày ngồi nhìn?

- Có phải thằng nào cũng uống ghê như mày đâu, mà có khi đến tao với thằng Q bọn nó uống cũng không bằng một phần rồi. H

- Không phải lo, thừa đâu tao uống nốt. Em trốt

Vâng kế hoạch tăng hai đi karaoke đã chỉ mãi là kế hoạch. Trong bàn giờ còn lại đám con gái không uống, thằng Q và H thì đang vật vờ và em. Nản bọn này quá, tưởng hưởng ứng uống thế nào, mà còn định hạ mình nữa chứ. Em thì may mà được ông già cho uống sớm vì lí do "sau này sẽ nối nghiệp" nên uống cũng khá, nhưng nhiêu đấy đủ, nếu vhir có nhờ ông già thì em chắc cũng chỉ được như hai thằng Q, H kia thôi. Uống như vậy chủ yếu là nhờ thời gian đi làm ở quán bar thôi. Đúng như thằng H nói không chém, uống bia với em thì như nước lã vậy, chỉ thấy no thôi.... Còn thằng Hậu thì cũng khá, ba chai rồi ra phun hoa luôn.

Ngồi mãi thêm 2 tiếng cho bọn kia bớt say thì kéo nhau ra quán nước.

- Bắc Giang? Sao lại lên đấy? Em hỏi khi Hằng về ngồi gần.

- Lạng Giang, Bắc Giang, gần sang Lạng Sơn luôn đó. Thì lên đó nhà Hậu. Có kho chứa để không có thể cho ở nhờ. Với lại đi lâu ngày có khi lên cửa khẩu chơi.

- Rộng thì làm gì?

- Thì lần này tổ chức có cả lớp 10a1 nữa nên cần chỗ rộng.

- Vậy thôi không đi đâu.

- Á sao lại vậy? Đi đi P, đi với lớp cho vui mà.

Hằng nói to quá làm cả lũ nghe thấy. Và một tràng.

- Sao mày không đi?

- Đi đi P, chẳng mấy khi có dịp mà.

- Đi cả hai lớp đó.

- Đi đi...và.....đi đi. Một tràng.

Xong thấy tuyết phục không được thì chuyển qua doạ dẫm.

- Mày có đi không thì bảo.

- Không đi đừng nhìn anh em.

- Là không hoà đồng với lớp đó.

- Không đi tao cắt............

Em vẫn không có hứng. Chốt một câu với cả đám.

- Một khi tao đã không muốn thì dừng có ép. Hiểu chứ?

Lần này thì cả lớp im luôn, chắc thấy em căng quá. Thực sự không muốn đi, nơi ấy đã có lần tôi đưa em đi chơi, trốn nhà đi lên đó, Nơi đó có những kỉ niệm về người con gái tôi từng yêu, mà bây giờ người con gái đó không bên tôi nữa. Không muốn gặp những kỉ niệm xưa cũ ấy. Để trong tôi, những hình ảnh ấy ít nhất sẽ không thay đổi. Không mất đi hình bóng của người tôi yêu. Thực sự người con gái ấy đã "chết" rồi........

Gần về thì Hằng kéo em.

- P ơi Nhi kìa.

- Gì?

- P chở Nhi về đi.

- Sao tôi?

- Nhi say rồi, mà mỗi P thân Nhi nhất, lại biết nhà.

- Mỗi tôi chắc?

- Giúp bạn ý đi mà.

- Ệt.

- Gì á? Chửi bậy à?

- Thôi được rồi, để tôi.

Vậy là đến lúc về thì Hằng đi nhờ Hân về còn tôi thì ra chở Nhi.

- Về thôi Nhi.

- Tránh ra, tôi không cần anh thương hại. Nhi gắt

- Đi về, thôi tính trẻ con ấy đi.

Nhi khựng lại nhìn tôi, em nhìn lâu lắm, nhìn như xoáy sâu vào tận trong tôi. 

- Anh có quyền gì? Ai đã là người không cần trước? Ai đã là người muốn như vậy trước? Rồi Nhi khóc.

Tôi, chính tôi chứ ai. Nhưng đâu ngờ mọi chuyện lại xa đến như vậy.

- Ừ là tôi, tôi không có quyền đó, nhưng Nhi say rồi, để tôi đưa Nhi về.

Lúc này Nhi khựng lại, suy nghĩ một lúc rồi leo lên xe ngồi.

- Cho tôi đi đâu đó để cho thoải mái được không? Giờ say như vậy chưa về được.

- Ừm.

Xong em chở Nhi ra một quán coffe bên bờ hồ, chọn một bàn khá khuất và yên tĩnh, nhìn thẳng ra dòng nước đêm tĩnh mịch, hai đứa ngồi đó hai luồng suy nghĩ riêng nhưng là cùng một vấn đề. Mãi sau khi hai ly coffe đã cạn, em đứng dậy giục Nhi về.

- Về thôi, muộn rồi đó.

- Không muốn bên em đến vậy sao, Nhi nhìn thẳng mắt em nói.

- Đã nói rồi mà....

Im lặng, cứ như vậy cho đến lúc em sừng xe trước cổng nhà Nhi.

- Anh...hức....anh tồi lắm. Nhi nấc nghẹn ôm tôi từ phía sau.

- Ừ, vậy nên đừng....

- Không em yêu anh, em biết chứ. Anh cũng yêu em phải không? Anh bỏ đi quá khứ không được à? Em đã nói và em sẽ làm được, sẽ cùng anh xoá đi quá khứ, sẽ cùng anh vẽ lại tương lai khác, nơi mà anh và em sẽ sống chứ không phải là nơi đau buồn quá khứ của anh. Anh không thể cho em cơ hội ư?

- Nhi à.....

- Tại anh hết đó, không chấp nhận tình cảm của em nhưng lại luôn quan tâm chú ý đến em, anh biết làm vậy chỉ làm em thêm yêu anh thôi không?

-...

- Em đã thử quên anh, đã thử mở lòng với người khác, nhưng rồi lại nhận ra là anh đã quá sâu đậm đối với em, em không thể.

- Vậy thời gian qua? 

Nhi lúc này rưng rưng, nói như tỏ hết nỗi lòng:

- Anh có biết em làm vậy chỉ để làm anh chú ý không không?

- Anh có biết em làm tất cả vì anh không?

- Anh có biết với em anh quan trọng như thế nào không.

- Anh có biết em yêu anh nhiều như thế nào không?

- Anh có biết em đứng xa nhìn anh bên người con gái khác em đau như thế nào không?

- Anh có biết......

Không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh hay quá khứ nữa. Mình đang sống trong hiện tại mà. Đặt lên môi Nhi một nụ hôn thật sâu. Mãi khi thôi thì em ghé tai Nhi nói khẽ chắc đủ để nàng nghe và cảm nhận

rõ tình cảm của tôi hiện giờ.

- Anh xin lỗi vì tất cả. Hãy để anh thay đổi và bù đắp toàn bộ cho em. Anh yêu em, cô bé của anh..... Rồi lại ôm thật chặt em vào lòng. Lần này sẽ khác......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play