Thành ra cả đêm tôi mất ngủ. Mà lại dậy sớm vì quen giấc rồi, 3h30'ngủ mà 5h đã dậy rồi. " Thế này thì sống làm sao" muốn hét lên thật to như thế nhưng sợ tập thể khu trọ sang thông thì chết, mới 5h mà.

Lết xác dậy tắm rửa luôn. Tắm vào cảm thấy thoải mái sảng khoái thật, cũng giúp vơi bớt cái cảm xúc ngày hôm qua.

Bước ra cửa vươn vai hít sâu một cái, quay qua thấy Hà, nhưng Hà lại lạnh lùng bước qua tôi. Hụt hẫng, cô bạn của tôi chẳng hiểu có chuyện gì lại như vậy. Nhưng chắc vì chuyện đánh nhau hôm qua thôi. Tránh dây dưa với tôi càng ít càng tốt cho Hà thôi.

Vào sân trường thì nghe một thằng đang khua chân múa tay ngay góc cổng gần phòng bảo vệ:

- Thằng P đó chẳng qua chỉ là dựa hơi anh chị chứ solo tao cho ra bã.

Đám bạn nó nhìn thấy em nên chuồn dần, thấy có biến nó quay lại nhìn thấy em thù lắp bắp;

- An...anh P. 

- Gì thế, tao này cho ra bã đi.

- Em chót dại lỡ mồm, anh tha cho em. Nó tự vả luôn mới hài chứ.

- Mình bằng tuổi mà, xưng hô thoải mái đi.

- Em không dám.

- Thôi cút đi. Đánh mày mang tiếng tao ra. Nó nghe thế cúp đuôi chạy thẳng.

Rối bước về lớp thì trên dọc đường toàn nghe bàn tán:

- Đừng động vào nó, chơi với cả đám đầu gấu đó. Một thằng đang chém với mấy đứa bạn.

- Kìa nó đó, một mình đánh đám anh chị lớp 12 đó. Phải nó không, trông như vậy mà. Một đôi trai gái đứng ở góc phòng học tán phét.

- Vân vân và vân vân.....

Chỉ toàn là tiếng xì xào, bàn tán rồi chỉ trỏ vào tôi. Cũng bình thường, ngày bé tôi đã quen với điều này rồi.

Bước vào lớp là không khí im lặng bao trùm cả lớp. Cảm tưởng như cả tiếng thở cũng hạn chế. Trách ai bây giờ, lỗi của tôi mà, ai lại muốn gây chuyện với một thằng ham đánh nhau mà lại chơi với cả XHD như tôi chứ. Tự mỉm cười chua trát trách bản thân.

Nhi lạnh lùng với tôi, chắc coi như tôi không tồn tại vậy. Cũng tốt thôi, quên anh đi nhé.

Duyên thì từ ngày bị tôi mắng cũng không dám tới gần tôi nữa. Càng tốt

Đến cả đám thằng C và hội đực rựa kia cũng không đả động gì đến tôi.

Lỗi của mình mà.

Vì hầu như lúc nào tôi cũng trưng bộ mặt lạnh ra, mà chắc ai nhìn thấy cũng hiểu là tôi đang muốn một mình, đừng làm phiền.

Đôi lúc quá cô đơn muốn có ai đó ở bên, tôi lại gọi cho mẹ, chỉ gọi mà không nói gì, chỉ muốn có cảm giác ai đó quan tâm thôi, và mỗi lần như vậy tôi lại lấy lý do là " chắc bị đè vào bàn phím lên nó tự gọi",không biết me có biết tâm sự của tôi không chỉ thấy mẹ đều nghe máy, nói những lời hỏi han, và dăn dạy tôi.

Cứ như vậy cả tuần trôi qua. Vẫn cô độc tất cả thời gian trong ngày. Chỉ khi về đêm thì có coffe và thuốc lá làm bạn. Hôm nay cuối tuần lên muốn thay đổi không khí, đi ra quán coffe thì hai vk ck nhà anh L đang ngồi diễn phim tình cảm nản đi luôn ra ngoài, rự dưng muốn đi dạo.

Đành tản bộ đi theo một con đường không xác định, cứ bước thôi. Thả hồn ngắm dòng người qua lại, nhiều lúc thấy những cặp đôi đi trên đường mà lại nghĩ về em. Người cho anh hi vọng vào tình yêu và cũng chính em lại huỷ đi hi vọng đó. Để giờ đây anh không dám mở lòng với ai.

Vẫn thả hồn như vậy dảo bước với điếu thuốc trong tay. Không biết đã là điếu thứ bao nhiêu và đang ở đâu. Em chợt khưng lại vì phía xa hình bóng ấy, đúng rồi nhưng kia là..

Là Nhi, em đang tay trong tay với thằng Dũng. Cảm giác của em như mất đi một thứ gì đó. Không phải là như là thằng trẻ con mất đi một thứ đồ chơi, mà cảm giác nó to lớn quý giá hơn. Nhưng dù gì Dũng cũng là học cùng mình, cùng em và anh cũng tạm thời xác định là nó là người tốt, nó có thể chăm sóc cho em, ít nhất là hơn anh.

Vậy là em đã tìm được một nơi lương tựa. Đó không phải là anh, nhưng bên người mà anh có thể tin tưởng là anh cũng yên tâm rồi.

Lúc ấy tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng hoàn toàn sai lầm( sau này nhá)

Vậy cũng tốt, anh không đem lại được cho em cái gì nhưng hãy để anh bảo vệ em từ phía sau. Hãy sống thật hạnh phúc nhớ, vì bên anh sẽ không được như vậy đâu...

Có lẽ tôi đã tự tách mình vì trò chơi mà tôi tạo ra rồi. Không bạn bè không người tâm sự. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play