Đại quân Bắc chinh rất nhanh đã xuất phát, Thương Vũ và Triển Bằng chia ra đứng bên trái và bên phải Vệ tướng quân, đi theo đại quân lên đường. Một trăm người đứng đầu trong cuộc thi võ lần này cũng chia ra đi theo đội quân xuất chinh, mọi người cũng nhìn ra được, lần này Hoàng Đế có ý muốn bồi dưỡng một vài người mới có tài năng. Đã nhiều năm Đại Lương không có chiến sự, các lão tướng trong triều đã thoái ẩn, có người thì lớn tuổi, có người thì thế lực lớn quá. Cho nên, sau trận này, Hoàng Đế nhất định sẽ phong tước cho người mới, sau này, bố cục trong triều đình sẽ càng thêm phức tạp, hoặc cũng có thể sẽ phân tán ra.

Hoàng Đế thuận theo đại quân bắc chinh quay về Thượng kinh, Bùi Vân Khoáng cũng rời khỏi Đông Đô trở về Tín Châu.

Trong vương phủ thường thường gặp được con chim bồ câu kia, chắc là Thương Vũ gửi tin tức đến. Nàng xấu hổ hỏi thăm, thật ra trong lòng nàng cũng rất quan tâm đến tin tức của hắn, nàng thường nhìn trộm nét mặt của Bùi Vân Khoáng, nếu như thần sắc hắn vui vẻ, như vậy Thương Vũ nhất định không có việc gì.

Đảo mắt qua một tháng, trận tuyết đầu đông bắt đầu rơi xuống Tín Châu. Tuyết không lớn, những bông tuyết tinh mịn dày đặc bay lả tả giữa không trung, giống như lưu luyến trời xanh, không chịu dung nhập vào trần thế.

Trong thư phòng đốt lò sưởi, ấm áp như mùa xuân, Bùi Vân Khoáng đang viết thư. Trên bàn đặt một lư hương, mùi thơm trong thư phòng thoang thoảng. Hắn dán lại phong thư, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, híp híp mắt, thấp giọng nói: "Tuyết ở Bắc Cương nhất định lớn hơn ở đây nhiều."

  

Nàng nhìn theo tầm mắt của hắn, tuyết ngoài cửa sổ văn nhã xinh xắn, giống như một người con gái nhỏ đáng yêu. Tuyết ở Bắc Cương nhất định là lớn như lông ngỗng ào ào rơi xuống, mạnh mẽ như những anh hùng hào kiệt. Nàng giật mình, không biết Thương Vũ ở đó có lạnh không. Nhưng nghĩ đến vào cuối mùa thu mà hắn vẫn chỉ mặc quần áo phong phanh, hẳn là người không sợ lạnh.

"Giao thư này cho quản gia."

Nàng tiến lên nhận thư, trên ống tay áo của hắn cũng phảng phất hương mùi thơm, vô cùng dễ ngửi.

Nàng đi tới cửa, đột nhiên trông thấy quản gia vội vã đi vào, ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó.

Bùi Vân Khoáng biến sắc, lập tức phân phó nói: "Phái thêm vài người lục soát mấy con đường dưới núi, gọi thêm một trăm thân vệ mang theo binh khí theo ta lên núi."

Hắn quay đầu nói với Ti Điềm: "Mặc dày một chút, mang theo nhiếp hồn châm theo ta ra ngoài."

Ti Điềm đưa thư cho quản gia, vội vàng chạy đến phòng ngủ hậu viện, tìm một cái áo choàng có mũ mặc vào, sau đó lục lọi trong hòm thuốc cầm ba miếng nhiếp hồn châm vội vàng chạy ra cửa lớn Vương Phủ. Hộ vệ cận thân của Bùi Vân Khoáng đã đợi sẵn ở cổng lớn rồi, ai cũng mang theo đao kiếm bên mình, trên yên ngựa còn chuẩn bị mấy hộp cung tên, vẻ mặt mỗi người đều nghiêm túc.

Trong lòng nàng khẩn trương, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Từ trong cửa Bùi Vân Khoáng vội vàng đi ra, hắn mặc một cái áo khoác màu đen, bên hông cũng đeo một thanh bảo kiếm, vẻ mặt luôn luôn vân đạm phong, mơ hồ một tầng sương mỏng.

Hắn vừa sải bước tới con ngựa trắng, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, lông mày nhăn lại nói với Ti Điềm: "Ta quên mất muội không biết cưỡi ngựa."

Nói xong, nàng chưa kịp phản ứng, từ trên ngựa hắn đã khom người xuống, trực tiếp ôm ngang người nàng đặt phía trước hắn, sau đó siết chặt dây cương, đánh ngựa chạy đi, nhóm người phía sau lập tức chạy theo.

Nàng ở trước ngực hắn vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng, nhưng cũng không có cách nào khác, trong lòng âm thầm quyết định, sau này nhất định phải học cưỡi ngựa, bằng không trước mặt nhiều người như vậy, nàng và hắn cùng cưỡi một con, còn thể thống gì nữa? Nàng lấy mũ che lại khuôn mặt đang đỏ bừng và mất tự nhiên của mình.

Ra khỏi thành, đoàn người chạy theo hướng núi Lan Chu, khi ngựa xóc nảy, thân thể của nàng và hắn luôn có va chạm, nàng tận lực tránh xa hắn một chút, nhưng thật sự không có chỗ nào để nàng tránh đi cả.

Chỉ cần nàng khẽ động, hắn sẽ bị phân tâm, vì vậy thấp giọng quát: "Đừng nhúc nhích." Nói xong, hắn lại ôm nàng chặt thêm một chút.

Tim nàng đập nhanh hơn, vừa xấu hổ vừa lúng túng, cả người cứng ngắc trong vòng tay của hắn, không dám lộn xộn nữa.

Tuyết không nhanh không chậm rơi xuống. Trên chân mày hắn phủ một lớp tuyết mỏng, càng làm tôn lên lông mày đen tuyền của hắn.

Khoái mã chạy gần nửa canh giờ, đường núi đã dốc lại còn hẹp, mọi người bỏ ngựa lại, lưu lại hai người trông ngựa, còn mình thì đi bộ lên núi.

Đường lên núi phủ một lớp tuyết mỏng, khi bước đi hơi trơn trượt. Không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh đạp vụn tuyết dưới chân.

Thể lực của nàng không thể nào so với nhóm binh sĩ, ngay cả hắn cũng không kém. ngày thường thấy hắn sống an nhàn sung sướng, vậy mà lúc này giờ phút này cũng không thấy hắn mệt mỏi hay thở gấp, vẫn bước nhanh trên sơn đạo.

Lên tới chỗ hõm vào giữa sườn núi thì thấy có hai người đang chờ trên sơn đạo chật hẹp, tuyết phủ đầy người, nhìn thấy hắn lập tức đi lên hành lễ: "Vương gia, tiểu nhân chờ ngài đã lâu."

Bùi Vân Khoáng gấp giọng hỏi: "Khúc Lục Nhi, tìm được người rồi sao?"

Khúc Lục Nhi nói: "Mới tìm được một người, còn ba người nữa, chẳng biết đã đi đâu, đã phái người đi tìm rồi."

Sắc mặt Bùi Vân Khoáng âm trầm, nói với hộ vệ sau lưng: "Chia nhau đi tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Sau khi tìm được lập tức thả tín hiệu."

Mọi người sau lưng lập tức lĩnh mệnh, tản ra đi tìm.

"Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?"

"Sáng nay, lúc tiểu nhân nấu cơm, phát hiện một chiếc xe đẩy, ở đây vốn không có loại xe này, trong lòng đã thấy kỳ lạ, sau đó lão Tam phát hiện mình bị mất một cái áo bông. Vì vậy, tiểu nhân lập tức sai người tìm kiếm khắp nơi. May mắn là trời đổ tuyết nên các con đường bị che khuất không dễ tìm cho lắm, bọn họ lại không quá quen thuộc nơi đây, khi chúng ta đuổi theo bọn họ, thấy có bốn người, đáng tiếc bọn họ ai cũng có cung tên rất lợi hại, đã bắn chết của năm huynh đệ chúng ta, chúng ta bắt được một người, còn ba người còn lại đã chạy thoát."

"Đây là người bị bắt sao?"

"Chết cũng không khai."

Bùi Vân Khoáng cười lạnh một tiếng "Không vội, tìm được ba người kia rồi hãy nói."

Hắn nhíu lông mày, nhìn quặng mỏ cách đó không xa, thấp giọng nói: "Nếu để cho ba người kia chạy thoát, tất cả mọi người ở đây chỉ còn đường chết."

Đột nhiên khuôn mặt Khúc Lục Nhi hoảng sợ, nhưng vẻ kinh hoàng rất nhanh bị đè nén xuống. Hắn thấp giọng nói: "Vương gia yên tâm, cho dù bọn họ phát hiện ra, cũng không biết nội tình. Bạc cũng giấu ở trong hầm ngầm, không có khả năng bị phát hiện."

Bùi Vân Khoáng lắc đầu: "Mặc dù là quặng sắt, cũng phải bẩm báo cho Hoàng Thượng. Huống chi..."

Lúc Khai thác quặng sắt ở đây, trong lúc vô tình phát hiện được mỏ bạc, Thiệu Bồi chọn mấy người trung thành nhất có thể tin được ở Thất Thế Môn, vụng trộm vận chuyển bạc đến đây tinh luyện kim loại. Nơi đây cực kỳ kín đáo, bình thường bên ngoài liên tục có người tuần tra. Không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy. Theo như luật lệ Đại Lương, tự mình tinh luyện vàng bạc kim loại, đó là tội tru di cửu tộc. Cho dù vương hầu có phát hiện quặng sắt trên đất phong của mình, cũng phải bẩm báo lên cấp trên, toàn bộ phải giao nộp cho quốc gia, chỉ chừa lại một quặng để vận chuyển hàng ngày, còn dư lại một chút mới thuộc về chủ nhân của đất phong.

Việc này nếu là truyền ra ngoài, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Hắn cảm giác được một trận hàn khí bốc lên, nhịn không được nắm chặt áo khoác. Hắn quay lại nói với mười tên thị vệ sau lưng: " Theo ta đi xem thử."

Khúc Lục Nhi vội nói: "Vương gia vẫn nên chờ ở chỗ này đi ạ, trời đồ tuyết, đường không dễ đi đâu ạ."

Bùi Vân Khoáng không đợi hắn nói xong, liền cất bước rời đi. Việc hệ trọng này, làm sao hắn có thể chờ được. Nếu là dân chúng tình cờ xông vào thì không có gì để nói, chỉ sợ là người dụng tâm kín đáo. Mà người kia dù chết cũng không chịu nhận tội, khẳng định là có người sai khiến mới đến.

Ti Điềm ở phía sau hắn, áo khoác màu đen lướt qua tuyết trắng trở thành hai màu trắng đen, sự tương phản mãnh liệt này càng làm cho người ta thêm căng thẳng.

Sau khi đi xuyên qua một khu rừng thông thì thấy một con đường núi hẹp, hai bên đều là vách đá. Tuyết quá trơn, nàng bước đi cũng không dễ dàng gì, hắn đành phải quay người lại đưa tay đỡ nàng.

Tuy nàng xấu hổ nhưng cũng không tránh ra, mặc cho hắn lôi kéo cánh tay mình. Lúc này đại sự làm trọng, việc nhỏ nhặt này là gì cơ chứ, ngồi chung một con ngựa cũng đã xảy ra rồi, cái này không tính là gì hết.

Đi đến chính giữa hành lang, đột nhiên phía bên phải vách đá bong ra một mảnh bông tuyết, từ đỉnh đầu rơi xuống. Hắn bỗng nhiên cả kinh, lập tức tránh qua một bên, nép sát vào vách đá. Bọn hộ vệ lập tức rút kiếm ra, hết sức đề phòng.

Hắn kéo nàng nép sát vào vách đá, bỗng nhiên xuất hiện một phiến đá che trước tầm mắt nàng làm nàng nhìn không thấy tình hình phía trước. Bất thình lình, mấy tên bắn lén phá vòng vây xông đến, hộ vệ của hắn đều có phòng bị, vung đao ngăn mũi tên. Hai vị hộ vệ khẽ nhảy lên, được mấy tên hộ vệ dùng hai tay nâng lên, đạp mấy cái rồi bước lên vách đá, không ngờ lập tức trúng tên ngã xuống, xem ra tài bắn cung của người nọ xác thực rất cao. Lúc này, bọn họ có lợi thế về địa hình, tình thế vô cùng nguy hiểm.

Bùi Vân Khoáng thấp giọng nói với người bên cạnh: "Nơi này là tử lộ, không vội." Mũi tên sử dụng hết, bọn họ phải đi thôi, bằng không sẽ bị vây chết ở chỗ này.

Trong sự yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thể làm bạn với tuyết rơi.

Quả nhiên, đối thủ không đợi được, sau khi mấy tên bắn lén bỏ đi, một bóng đen bay qua đỉnh đầu, bọn họ ném mấy cái móc sắt tới, móc vào vách núi đối diện, Bùi Vân Khoáng lập tức nói: "Bắn tên! Tiến lên!"

Ngay lập tức mấy người hộ vệ đồng loạt đạp lên vách núi, ba người kia đang muốn dùng dây thừng và móc sắt để nhảy qua vách núi đối diện. Loạn tiễn từ trong tuyết bay qua cùng với tiếng kêu thảm thiết. Ti Điềm trông thấy một bóng đen bay qua đỉnh đầu, đột nhiên một tiếng nổ ầm ầm vang lên, trước mặt bỗng tối sầm, dường như nàng bị chấn động mạnh mẽ ngất đi.

***

"Ti Điềm, Ti Điềm!" có người gào thét bên tai nàng, khi nàng tỉnh lại, chung quanh mờ mịt, thỉnh thoảng có vài tia sáng, nàng hơi choáng váng, chỗ này là ở đâu?

Một bàn tay ấm áp áp trên gương mặt nàng.

"Ti Điềm, muội sao rồi?"

Nàng chỉ hoảng hốt một lát, sau đó liền tỉnh táo lại, là giọng nói của Bùi Vân Khoáng.

"Vương gia, đây là ở đâu?" Nàng cảm giác mình đang tựa trong ngực hắn, nàng thoáng giãy giụa, lại phát hiện không thể động đậy, chung quanh toàn là đá.

Hắn bất đắc dĩ cười khổ: "Chúng ta không có đi đâu hết, vẫn là chỗ mới đứng vừa rồi. Vừa nãy thật là không may, những người kia móc vào vách đá, không biết chuyện gì xảy ra, một đống đá vụn từ phía trên rơi xuống, làm chúng ta mắc kẹt ở chỗ này, cũng may có cái mép đá này ngăn cản, không thì ta và muội đã biến thành cá ướp muối rồi."

Chuyện nguy hiểm như vậy hắn cũng có thể cười giỡn được, nàng nghe mà đổ một đầu mồ hôi lạnh, đúng vậy, nếu như không phải vừa rồi áp sát vào vách đá, giờ phút này thật sự có khả năng bị đá đè dẹp như con cá khô. Nàng có chút lo lắng, bị nhốt ở chỗ này, vậy làm sao đi ra ngoài?

"Đừng sốt ruột, vừa rồi bọn họ muốn tới cứu người, nhưng ta bảo bọn họ đuổi theo hai người kia trước. Trước nhẫn nại một chút." Bị nhốt trong đống đá này một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu để cho hai người kia chạy thoát, hậu hoạ về sau không thể tưởng tượng nổi.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, ở cùng một chỗ với hắn, cho dù trời có sập xuống, cũng không có việc gì. Trải qua lần đầu tiên bị đuổi giết, lần này nàng bình tĩnh hơn rất nhiều. Khi buông lỏng xuống, mới phát giác đầu vai hơi đau, nàng nhẹ nhàng sờ lên phát hiện đầu ngón tay hơi hơi dính dính, nàng biết nhất định là bị tảng Đá đập bị thương.

Nàng hỏi vội: "Vương gia, người bị thương sao?"

Hắn ừ một tiếng, ngừng một chút nói: "Ngón chân có thể không giữ được." Nói xong, thở dài một hơi: "Móng chân ta vừa mới cắt tỉa đẹp biết mấy, bây giờ bị đập hư thật đáng tiếc."

Nàng "PHỐC" cười ra tiếng. lúc này mà hắn còn có thể giỡn được.

Trong không gian nhỏ hẹp tối tăm, hai người bị nhốt chung một một chỗ, eo nàng, đầu vai nàng tựa sát vào người hắn, hương thơm vương vấn trên chóp mũi hắn.

Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ.

Nỗi bất an trong không gian vừa chật chội vừa tối tăm này, hắn thấy hơi nóng nhưng hắn không muốn biết lí do, rất sợ nhận thức ra cái gì. Vì vậy, hắn lập tức nói giỡn để hóa giải sự mập mờ này.

"Ôi, vừa rồi ta đã suy nghĩ, nếu như ta chết thật đúng là oan ức mà, chỉ vì mấy đồng bạc."

Người keo kiệt thường hay rêu rao mình là người hào phóng, hắn luôn luôn ra tay xa xỉ, nhưng hết lần này tới lần khác luôn biểu hiện mình rất keo kiệt.

Nàng nhịn cười, thấp giọng nói: "Tham quá không tốt."

Hắn đồng ý, thở dài: "Thật ra ta không hề tham lam. Cuộc sống trước kia của ta trôi qua ung dung tự tại, Tín Châu có núi có sông, có trà ngon, còn có mỹ nhân." Hắn dừng một chút: "Ta rất hài lòng."

Câu cuối cùng, nàng nghe có chút không được tự nhiên, hắn là hài lòng với mỹ nhân, hay là hài lòng với những thứ khác?

Hắn lại than một tiếng: "Thế nhưng chẳng ai ngờ Hoàng Thượng lại không có con nối dõi. Vì vậy, ngày lành đã thật sự rơi trên đầu bổn vương."

Nàng nói lòng tham đâu chỉ có tiền, nhận thức của hắn cũng không đơn giản như thế. Hắn trúng độc cũng không biết, đến khi Vương Phi chết rồi, hắn mới cảnh giác. Về sau tất cả dụng cụ ăn uống đều đổi thành đồ bạc, ra ngoài xã giao thì dẫn theo Tô Phiên để phòng ngừa vạn nhất. Đáng tiếc, ngươi ít xuất hiện cũng không ngăn được người khác muốn nhìn ngươi. Liên tục xuất hiện, không ngừng tích lũy, dồn ép hắn nảy ra "Lòng tham", nhưng lòng tham này thật ra chỉ là ham sống.

Trong giây phút hoảng sợ vừa rồi, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, nếu chết đi, hắn thật sự không cam lòng.

Hắn trầm mặc, trong không gian nhỏ hẹp, hai người kề cận bên nhau, một khi yên lặng quá cũng trở nên ám muội.

Hắn lại vội nói: "Bổn vương không có nhi tử, nếu như chết đi thì còn mặt mũi nào gặp cha mẹ. Ta còn có một muội muội chưa gả ra ngoài, ta thảm quá mà."

Hắn dài dòng kể chuyện nhà, không có một chút khí thế vương hầu, hết lần này tới lần khác làm cho người ta nhịn không được, muốn nghe hắn kể chuyện. Nàng cũng hiểu được chỉ có đùa giỡn mới có thể hóa giải được sự ám muội không rõ ràng này, không thể ngừng lại, nếu ngừng lại sẽ cảm thấy xấu hổ.

Nàng không biết thì ra hắn còn có một muội muội, sao chưa từng gặp trong vương phủ, cũng chưa từng nghe qua hắn nói qua?

"Sao muội muội Vương gia không ở trong Vương Phủ?"

Hắn nhớ tới Vân Ý, bỗng nhiên thương tiếc: "Muội muội đáng thương của ta, đang ở trong am ni cô."

Nàng vô cùng ngạc nhiên: "Vì sao?"

"Bổn vương có một vị cô cô, bị Hoàng Thượng phái đi hòa thân, chết oan chết uổng. Cho nên, đành phải đưa tiểu muội muội này đến am ni cô, lấy cớ bạc mệnh, phải tu hành mới có thể tăng thêm tuổi thọ, thật ra là rời xa thị phi, sợ giẫm lên vết xe đổ."

Thì ra là thế, nàng rất đồng tình với vị quận chúa kia, Hoàng Đế không có con nối dõi, còn chuyện hòa thân, đương nhiên là phải tìm người trong tông thất rồi.

Hắn thở dài, nói: "Nàng và muội giống nhau, tìm tới tìm lui không tìm được nhà nào thích hợp, nếu thật sự tìm không thấy, gả nàng cho Thương Vũ là được rồi, để tránh đêm dài lắm mộng."

Nàng sững sờ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play