Hắn hỏi nàng mà ngôn từ lại mang theo ý hạch họe, Phượng Âm toan mở lời muốn giải thích nhưng câu chữ sắp qua xếp lại đến cuối cùng không biết nói gì. Dạ Tịch nhíu mày, ánh mắt ngập vẻ châm biếm, “Sao thế? Lại có chuyện cần ta giúp đỡ?
“Lần này nàng tính làm gì?” Dạ Tịch tiến đến gần nàng, mặt sát mặt, cẩn trọng dò xét đáy mắt nàng như muốn thông qua đó nhìn thấu trái tim nàng.
“Hay tính quỳ gối trước cửa khẩn cầu, hoặc dùng đến hoa ngôn xảo ngữ? Cố ý lấy lòng ra vẻ thông minh hay lại có trò gì mới?” Dạ Tịch vừa dứt lời, nét cười rạng rỡ khác thường như muốn nói đang vô cùng háo hức được nghe. Phượng Âm im lặng nghe, nhưng lại không thể không mỉm cười, quay mặt đi nhìn sang bên cạnh, “Ngài luôn nghĩ ta như thế?”
Dạ Tịch không trả lời, hắn nghe nàng nói mà vẻ mặt tối sầm. Đáng tiếc Phượng Âm không nhìn hắn, bằng không nàng sẽ biết, người trước mặt này đang chờ nghe nàng nói, chờ lời giải thích của nàng.
Nàng vẫn cúi đầu, vẻ cam chịu thản nhiên thừa nhận “Cũng đúng, ngài nghĩ sao thì là vậy đi, đều đúng cả. Nhưng ta chưa từng có lỗi với ngài, đúng không?” Phượng Âm ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn treo nụ cười tự nhiên, tay giơ lên vén tóc ra sau tai, động tác này mang lại cho nàng thêm dũng khí, để nàng có thể nhìn thẳng vào hắn, “Mỗi lần đều là ta trao đổi với ngài, đúng không?”
“Phải”, nghe thế, ngữ điệu của Dạ Tịch thấp thoáng ý cười, nhưng âm thanh lại mất đi cái ấm áp ngược lại tăng thêm phần mỉa mai, nghe vào càng khiến người khiếp sợ, “Là trao đổi giữa ta và nàng, vậy bây giờ nàng lại muốn trao đổi cái gì?
“Nhưng cần tốt bụng nhắc nhở một chút.” Dạ Tịch nhướn mày, “Phượng Âm Đế quân, trước mắt, ta không có gì muốn trao đổi với nàng, bảng giá không đủ, ta vị tất giúp nàng.”
“Hoàng kim, trân châu, còn có các loại tiên thảo linh dược.” Phượng Âm thản nhiên mở miệng, biết rõ không làm hắn động tâm được nhưng vẫn ra giá. Dạ Tịch xoay người sang chỗ khác, ngồi xuống, rót cho mình một ly trà: “Tiếp tục.”
“Tất cả cung điện biệt uyển dưới danh nghĩa của Phượng tộc ta. Đương nhiên, kể cả tỳ nữ.”
“Ồ? Mấy thứ này ta cũng không thiếu.” Dạ Tịch xoay xoay chung trà khiến lá trà xoáy vần, nét mặt hắn lại xa xôi vạn dặm. Phượng Âm mím môi, như đang hạ một quyết định hết sức lớn lao, sau cuối thì cười chua xót: “Vậy đi, ngôi vị Đế quân Phượng tộc thì thế nào?”
Dạ Tịch sửng sốt một chút, trà trong miệng rõ ràng thơm ngon lại chẳng hiểu vì sao trở nên đắng chát, đắng đến tận cõi lòng.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, cười khổ: “Hắn quan trọng vậy sao?”
Hồi lâu không thấy trả lời, có lẽ nàng còn đang nghiêm túc suy nghĩ làm sao để trả lời câu hỏi này. Dạ Tịch bèn nở nụ cười, chậm rãi nói: “Nhưng cũng như Đế quân có người quan trọng, ta cũng có người quan trọng. Hơn nữa con người ta rất ích kỷ, khi ta đã nhìn về ai thì chỉ thấy người đó. Đế quân nếu không ra được cái giá thích hợp, ta sẽ không rời khỏi ái nhân của ta nửa bước, Đế quân vẫn nên trở về đi thôi, chờ nàng có thể nghĩ ra được cái giá làm cho ta thấy hứng thú thì hãy lại đến.”
Rõ ràng là đang rất tốt, rõ ràng là khoảng cách xa xôi, làm thế nào lại đi đến bước đường không thể quay đầu thế này?
Những lời nói sắc nhọn như lưỡi dao đâm xuyên vào lòng Phượng Âm.
Toàn thân không ngừng lảo đảo, cảm giác ấy ngay cả chính nàng cũng thấy quái lạ.
Nàng ngây ra nhìn khuôn mặt ấy, sao lại xa đến thế, lần đầu tiên nàng mới biết hóa ra, khoảng cách giữa họ là thăm thẳm vô cùng.
Đối phương thấy nàng không đáp lại thì lập tức bỏ đi. Hắn không đuổi nàng, trước động tác cự tuyệt trong im lặng của hắn nàng đã hiểu ra sự chối từ dứt khoát. Phượng Âm không biết mình phải đi đâu, cứ ngơ ngác đứng đó thầm lặng chờ đợi.
Quá trình chờ đợi nói ra rất đơn giản, bởi vì nàng không tự hỏi, nàng chỉ đứng yên, không suy nghĩ gì, thế là được rồi.
Nàng không biết vì sao lại quật cường và tin tưởng rằng, mình chỉ cần đứng ở đây, hắn sẽ lo lắng.
Giống như dĩ vãng, giống những lần cự tuyệt trước đây. Hắn chưa từng thắng được nàng.
Nàng cứ đánh cuộc, hắn không theo, vì thế chỉ có thể thua, và thua.
Thua đến phòng tuyến cuối cùng, còn nàng lại như người bị bịt mắt, mù quáng đi về phía trước.
Có thích hắn không?
Không thích.
Vậy sao lại đau lòng?
Vì hắn.
Nhưng ‘hắn’ đó không phải là tên nam nhân lạnh lùng ích kỷ, đối nhân xử thế ơ hờ từ xương tủy, mà là thiếu niên trông coi Hồng Hoang khô cằn vẫn có thể cười rạng rỡ với một con gà rừng nhỏ nhoi. Tình yêu của nàng không yên bình nhưng lại không thể tiêu diệt, chỉ có thể tìm một nơi để ký gửi, như việc nàng thích hắn.
Ấy nhưng theo thời gian trôi, kinh nghiệm và chiến thắng càng dày thì tình cảm càng nhạt, khiến cho trái tim Phượng Âm nguội lạnh dần.
Cũng giống như một đứa trẻ bị người ta chối bỏ – nhìn ngắm ánh sao lấp ló nơi phương xa, nàng mỉm cười để che dấu cõi lòng thê lương. Nỗi sợ hãi do tính cách ngang ngạnh trước đây mà bị chỉnh cho thảm hại đang từ từ khuếch tán trong lòng.
Nàng không phát hiện bàn tay mình đang siết chặt như phàm nhân đang chống chọi với giá lạnh, mà một tiên nhân như nàng lẽ ra không thể bị những thay đổi bên ngoài tác động. Thế mà nàng vẫn thấy lạnh mà không biết vì sao.
Vầng dương đang thong thả nhô lên phía sau nàng, những tia sáng đầu tiên chậm rãi lấn tới, trong sát na chạm vào chân nàng đã mang đến không phải là hơi ấm, mà lại là cái lạnh như cả người vừa bị rơi xuống sông băng. Mọi động tác của Phượng Âm đều cứng ngắc rồi lại qua rất lâu nữa, tiếng gà gáy vang vọng, tiên hầu lục tục đi tới đi lui bên cạnh nàng. Qua màn trướng mỏng có thể lờ mờ thấy được bóng dáng ai kia. Cũng giống hôm qua, hắn giơ tay để các tiên thị hầu hạ, đến khi chỉnh trang rồi hắn mới đi ra.
Vẫn phục trang hôm qua nhưng hẳn vì muốn lập tức đi đón tân nương, hắn trưng lên nụ cười ôn nhu rạng rỡ.
Phượng Âm nhìn thấy hắn đi tới, hỉ phục kim quan, cười vui hạnh phúc, dẫm lên tầng sáng màu vàng trong vắt bước đến khiến nàng một đêm chưa ngủ phân không rõ là hiện thực hay chỉ là mộng cảnh. Hắn ngày càng gần, đến khi sát qua nàng bước chân cũng chẳng ngập ngừng, cứ vậy lướt qua. Vô thức, Phượng Âm chưa kịp đắn đo đã ôm chầm lấy hắn.
Có lẽ đã đứng quá lâu, có lẽ đã chờ quá lâu, hoặc có lẽ một đêm thức trắng, nàng quả thật đã chờ đến ngốc rồi. Đầu óc quay cuồng, chẳng kịp nghĩ ngợi đã kéo lấy tay áo hắn.
Dạ Tịch nhíu mày, thử rút ra nhưng đối phương rất kiên quyết, hắn không muốn làm hỏng xiêm y này nên cau mày hạ lệnh: “Buông tay!”
“Hãy đi tìm Thanh Hòa.”
Phượng Âm khàn khàn mở miệng, lời nói ra lại thành mệnh lệnh không cho phép chối từ.
Nghe đến cái tên này, trong đầu Dạ Tịch nổ ầm một tiếng, tay vung lên muốn giãy ra, giận dữ quát: “Ta nói nàng buông ra!”
“Không!” Như vụn vỡ, Phượng Âm cũng cao giọng: “Làm sao ta buông tay được! Ta buông ra chàng sẽ đi thành thân, chàng thành thân thì y sẽ làm sao? Làm sao ta buông tay được! Làm sao có thể buông tay?”
Vừa mở lời đã không cách nào dừng lại được, Phượng Âm càng siết chặt tay áo hắn hơn, liên tục hét lên: “Đúng, ta biết hôm nay chàng thành thân, chàng có người chàng yêu, chàng yêu nàng, quý nàng, che chở cho nàng, ngoài nàng ra trong mắt chàng chẳng dung được thứ gì. Trên đời này ngoài nàng ra, chẳng còn ai đáng giá, trên đời này ngoài nàng ra, trong mắt chàng chẳng chứa được ai nữa. Nhưng chàng đã đồng ý với ta cái gì? Dù ảo cảnh chỉ là giả, dù ta vẫn luôn ấp ủ trong lòng hư cảnh giả mộng, nhưng… nhưng…” Phượng Âm đỏ mắt, trong tích tắc nước mắt rơi xuống, nàng cũng nói được câu, “Dù sao cũng vẫn là chàng mà.”
Dù sao cũng là hắn.
Sau rốt cũng không nhẫn nhịn được nữa, khi đầu óc đã trống rỗng, nàng mới nhận ra thực tâm vốn luôn bị che dấu bấy lâu.
Không biết đã bắt đầu từ khi nào, nàng không còn phân được rõ ràng hắn là Dạ Tịch thiếu niên hay Dạ Tịch hiện giờ, cùng một người, cùng một quá khứ, chỉ khác là, một người đã trưởng thành còn một người chưa, một người yêu nàng còn một người không.
Nhưng khi nhìn hắn nhướn mày, nhìn hắn mỉm cười, nếm hương vị thanh đạm hắn làm, nàng sao có thể phân biệt hai người cho rõ được đây?
Ta yêu một người, yêu cái gì ở hắn?
Yêu, là khi hắn đối xử tốt với ta, hay yêu chính bản thân hắn?
Nếu người ta yêu đối với ta không tốt, ta còn có thể yêu không?
Nhưng nếu hắn đối với ta không tốt, ta không yêu nữa thì tình yêu hóa là gì?
Bởi thế, chỉ cần hắn là Dạ Tịch, dù hắn đã quên nàng, hắn không thương nàng, thậm chí hắn còn ghét nàng. Nàng lại vẫn trước sau cẩn thận gìn giữ một tấm lòng, sợ bị hắn nhìn ra nên đành lừa dối cả chính bản thân mình.
Nhưng nếu nói dối, sớm muộn gì cũng có ngày bị phát giác.
Lời vừa nói xong xung quanh lặng phắc như tờ. Phượng âm chìm trong suy nghĩ, Dạ Tịch ở bên nhìn thấy, chừng như dài đến cả thế kỷ hắn mới bình thản lặp lại: “Buông ra!”
Kiệt quệ!
Dạ Tịch vừa dứt lời, cánh tay Phượng Âm thõng xuống. Dạ Tịch nhìn bàn tay nàng buông xuống, mịn màng trắng nhợt, bàn tay viết chữ rất đẹp, bàn tay nắm trường thương trăm cân vung múa. Chỉ một khắc trước nàng còn cố sức giữ chặt hắn nhưng giờ lại đã buông xuôi.
Nói không rõ cảm giác gì, vốn không mong chờ nên khi nàng không còn nắm lấy tay áo hắn, trái lại hắn đã có chuẩn bị.
Hắn nhìn nàng, thấy nàng lặng lẽ đứng đó, đầu cúi xuống, tay nắm thành quyền không biết đang nghĩ gì. Nước mắt từng giọt rơi xuống với vẻ đau đớn đang cố nén chịu.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi xoay người rời đi.
Rõ ràng đã chuẩn bị tốt nhưng khi thấy nàng rơi lệ, hắn lại không kiềm được muốn quay lại, làm một hôn quân mà đồng ý tất cả yêu cầu của nàng. (Anh là ‘quân’ thật đấy nhá)
Chỉ mong có được nụ cười giai nhân.
Thật là hoang đường…
Đi trên hành lang dài, Dạ Tịch nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu.
– Cho nên, nhất định không thể kéo dài sự hoang đường này.
Phượng Âm nhìn theo bóng hắn.
Nếu theo phong cách trước đây của nàng, giờ ắt hẳn sẽ đuổi theo, cùng lắm là đánh nhau cũng không thể để hắn sống tử tế được, liều chết quấn quít buộc đối phương đáp ứng. Trừ phi đối phương chết, hoặc nàng chết, nếu không sẽ dây dưa không dừng cho đến khi hắn gật đầu trước yêu cầu của nàng mới thôi.
Nhưng lúc này đây, đối mặt với ai đó, nàng không biết làm sao, một mảy may xúc động cũng không có.
Thời gian có hạn, Thanh Hòa tụ hồn sắp hoàn tất, nếu không tìm được chân thân của hắn thì lại một lần nữa hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt. Nhưng với sự kiêu ngạo của mình, nàng chỉ muốn thoát thật xa, không muốn lãng phí một chút thời gian nào bên cạnh hắn nữa.
Phượng Âm không ngừng hít sâu, cùng với tiết tấu hô hấp, bàn tay nắm vào mở ra, lại nắm vào, lại mở ra, muốn dùng động tác này để bản thân bình tĩnh trở lại. Đè nén xuống tất cả tạp niệm trong lòng, khôi phục lại một Phượng Âm mặt dày mày dạn, bước ra cửa.
Nàng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi: “Phượng Nhi!”
Âm điệu hốt hoảng, có người nắm cổ tay nàng kéo ra ngoài, vừa kích động nói: “Cùng ta đi cứu Quân Hoa, chàng đã tìm được cột chống trời!”
Phượng Âm bừng tỉnh.
Lọt vào tầm mắt là khuôn mặt ra vẻ trấn định của Diệp Tiếu.
Phượng Âm thở dài một tiếng, nắm lại tay nàng, an ủi: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đi cùng ngươi. Trên đời này, không có chuyện gì mà tiểu bá vương thiên đình chúng ta không giải quyết được.”
“Đúng vậy,” Diệp Tiếu miễn cưỡng cười, “không có chuyện gì chúng ta không giải quyết được.”
Hết chương 27
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT