Sau khi nói chuyện với nhau, Phượng Âm cùng Diệp Tiếu trở về Thiếu Hoàng Cung. Khi hai người các nàng về tới đã thấy Giản Hề và Đại Miêu vừa khéo đang quây quần bên bàn mạt chược, bàn mạt chược bằng bạch ngọc dát vàng đặt trong phòng nghị sự của Thiếu Hoàng Cung, bên cạnh còn sừng sững đám đại thần Phượng tộc đang run lên vì giận. Dẫn đầu là một đại thần mình mặc quan phục màu đỏ, tay cầm ngọc bản ngà voi, tay kia thì run rẩy chỉ về phía hai nam tử trẻ tuổi đang ngồi bên bàn mạt chược ngay chính giữa phòng, quát to: “Chính sảnh nghị sự của Phượng tộc ta được truyền thừa từ ngàn vạn năm, các ngươi sao dám… sao dám làm ra cái loại chuyện này! Giản hề Thiên quân, Đại Miêu Nguyên quân, các ngươi đây xem Phượng tộc ta như chốn không người sao?!”

“Ai da, lão nhân,” nghe lời này, Giản Hề đang hưng phấn bừng bừng phất phất tay: “Ông sao lại phiền phức vậy hả? Đế quân nhà ông cũng có nói rồi, đến lúc các ông nghị sự chúng ta sẽ chơi mạt chược, để không khí bớt căng thẳng thôi mà! Ví dụ nhé, lúc ông nói năng không lọt tai, Đế quân nhà ông nếu đánh ván bài, nói không chừng thắng được thì còn bỏ qua cho ông ấy chứ? Lão nhân, chúng ta cũng là suy nghĩ cho ông thôi.”

“Hoang đường… Hoang đường!” Lão giả phẫn nộ đến mức chùm râu dài trắng như tuyết cũng bay tán loạn: “Đám đạo chích các ngươi…”

Lão giả còn chưa mắng xong đột nhiên thấy hai người Phượng Âm Diệp Tiếu đang đứng ở cửa đại điện, đầu tiên là sửng sốt, nháy mắt kéo theo đám đại thần quỳ lại ôm chân Phượng Âm khóc toáng lên: “Đế quân ơi… Từ sau Phượng Khiếu Đế quân, Phượng tộc chúng ta ngày càng không có địa vị ô ô ô ô ô… Ngay cả một Thiên quân cũng dám đến chỗ chúng ta giương oai ô ô ô ô ô… Tốt xấu gì năm đó Phượng tộc nam chinh bắc thảo bla bla bla… Nay lại lưu lạc đến nỗi mặc cho người chà đạp, cựu thần hổ thẹn với tiên đế, đừng cản cựu thần, cứ để cho cựu thần chết đi! Để cho cựu thần chết đi!”

Nói xong, lão giả buông chân Phượng Âm ra, xông về phía hàng cột bên cạnh, các đại thần lập tức thuần thục nhào tới, kẻ nắm tay, người ôm chân, đủ loại âm thanh nháo nhào kêu rống: “Thừa tướng! Ngài không thể chết được…”

“Thừa tướng, ngài đừng chết, đây không phải lỗi của ngài, là Phượng tộc ta vô phúc!”

“Thừa tướng…”

Nghe những âm thanh náo loạn ầm ĩ này, nhìn sang Phượng Âm trán nổi gân xanh tay niết thành quyền, lại nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hai kẻ Giản Hề và Đại Miêu, Diệp Tiếu rất không phúc hậu quay đầu đi, dùng tay áo che khuất nửa bên mặt cười trộm.

Phượng Âm nhìn đám hỗn loạn khôi hài này mà cố dằn xuống xúc động muốn giết người, rống to: “Đừng vội tìm chết, quay lại đây cho ta!”

“A, nghe giọng nói dõng dạc này, xem ra vẫn còn khỏe chán!” Nghe Phượng Âm nói, Giản Hề sực tỉnh trước nhất, vui vẻ đứng dậy bu lại: “Phượng Nhi…”

“Người đâu, mang hai tên này ra ngoài cho ta!” Chưa chờ Giản Hề tới gần, Phượng Âm vung tay lên, thoắt chốc đã có một đám binh lính vọt vào nắm lấy tứ chi Đại Miêu cùng Giản Hề nhanh chóng lôi ra ngoài.

Tất cả mọi người đều khựng lại, Đại Miêu phản ứng trước hết vội vàng rống lên một câu: “Phượng Âm!! Ngươi là đồ cầm thú!! Lấy oán báo ơn!”

“Quăng đi!” Phượng Âm lập tức hạ lệnh, vì thế bỗng nghe hai tiếng kêu thảm thiết bên ngoài cung rồi im bặt.

Diệp Tiếu tới cửa định thần đứng nhìn nhìn, trong lòng hạ kết luận: Ờ… phòng nghị sự của Phượng tộc vẫn là không nên tùy tiện xằng bậy. Xem mấy thị vệ này thì biết, có thể quẳng hai tên đó ra xa đến thế quả nhiên sức chiến đấu không thể khinh thường.

Nghĩ nghĩ, nàng lui về bên cạnh Phượng Âm thấp giọng nói: “Vậy, chuyện còn lại ngươi tự giải quyết. Ta về Bồng Lai đảo trước.”

Phượng Âm khinh bỉ lườm nàng: “Ngươi không phải nói ngươi muốn vùng lên làm nữ vương mạnh mẽ, để Bách Lý Quân Hoa đến U Minh Phủ sống đó sao? Ngươi lại bị chèn ép rồi?”

“Khụ, là như vầy,” bị vạch trần chân tướng Diệp Tiếu cảm thấy không còn mặt mũi nào, nên đành nghiêm trang giải thích: “Ta cảm thấy, dù nam tôn hay nữ tôn cũng không quan trọng lắm, nên ta nghĩ vợ chồng chung sống hòa bình vẫn là tốt hơn, bởi thế nếu hai chúng ta có thể thương nghị, thay phiên đến sống ở hai nơi thì cũng được.”

Phượng Âm: “…”

Diệp Tiếu: “Được rồi, ta về nhà nấu cơm với chàng, tối qua ta đã che mắt chàng cả đêm, hiện giờ phỏng chừng chàng đã dỡ cả nhà rồi cũng nên.” Dứt lời nàng liền xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Chàng tính khí hơi nóng nảy, chờ sang năm đến địa bàn của ta, dám đụng đến một mẩu gỗ nhà ta thì ta sẽ đánh chết chàng…”

Nàng nói xong thì bước đi hùng hổ lắm, đến khi ra khỏi cửa lại không kiềm được, chạy biến như cơn gió. Phượng Âm suy nghĩ một chút, hỏi Mộc Tử Du mới từ nội điện ra thu dọn đại sảnh: “Này, Diệp Tiếu thượng thần cùng Bách Lý Đảo chủ bao lâu thì thay đổi chỗ ở một lần, sao ta cảm thấy nàng ta vẫn luôn ở Bồng Lai đảo nhỉ?”

Mộc Tử Du vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Bách Lý Đảo chủ cho tới bây giờ chưa từng sống ở U Minh Phủ.”

Phượng Âm: “Nàng ta có khi nào đánh được Bách Lý Đảo chủ không?”

Mộc Tử Du: “Có lần vì khoe khoang, khi đang dạo chơi ở ngoại thành, cùng với Giản Hề Thiên quân bắt tay đá bay Bách Lý Đảo chủ rớt xuống hồ. Sau đó… nghe nói sau khi quay về Bồng Lai đảo đã lâu không còn bước chân ra khỏi tẩm cung…”

Phượng Âm giận: “Cái đồ khoác lác không biết xấu hổ này! Ta còn tưởng nàng ta lợi hại lắm cơ đấy!”

*******

Đứng ở cửa cung điện nhìn nam nhân đang uống trà, Diệp Tiếu sống chết không dám tới gần, đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó lập tức đi qua ngồi xuống ôm chân nam nhân bên cạnh: “Ô ô ô ô… Phu quân, ta bị bệnh rồi!”

Nam nhân anh tuấn kỳ thực tâm địa thường rất độc ác, tên này cũng vậy. Bách Lý Quân Hoa rót chén trà, nhếch miệng: “Bày kết giới rồi trốn ra ngoài cả đêm, trở về người toàn mùi rượu, giỏi nhỉ?”

“Ô ô, thiếp biết sai rồi, chàng tha cho thiếp đi…” Diệp Tiếu cố gắng nặn ra nước mắt, giả bộ vô cùng đáng thương: “Thiếp bị nhiễm phong hàn rồi, chàng cũng không đau lòng vì thiếp…”

“Nàng…” Nghe đối phương làm nũng, Bách Lý lại mềm lòng, vuốt ve mái tóc mềm mượt rồi dịu dàng nói: “Sau này nếu ra ngoài phải nói với ta một tiếng, ta…” Nói xong, hắn nhíu mày, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, hồi lâu mới thở dài: “Nàng phải biết rằng ta sẽ lo lắng.”

Thấy người này hiếm khi xuống nước, Diệp Tiếu trầm mặc chốc lát rồi nắm chặt tay hắn: “Quân Hoa, may là có chàng!”

“Ừ,” Có vẻ đã biết chuyện gì xảy ra, Bách Lý Quân Hoa rũ mắt: “Tiếu nhi, ta không phải Dạ Tịch.

“Ta vẫn luôn ở đây.”

Còn người thiếu niên kia… người mà Phượng Âm yêu…

Đã sớm định trước, ái tình là đau khổ.

******

Những gì xảy ra trong ảo cảnh đã như một giấc mộng hoa, sau khi tỉnh mộng chẳng còn lại gì…

Phượng Âm trở lại Thiếu Hoàng Cung, tiếp tục làm Đế Quân Phượng tộc của nàng, còn Dạ Tịch ở lại Trường Hằng Sơn cũng tiếp tục chuyện tình thú vô tận của hắn cùng Bích Hoa.

Dạ Tịch dù sao cũng là nam tử độc thân được người người trên Thiên giới chú mục nên mỗi lần có vụ ong bướm nào vừa truyền ra là toàn bộ các cô nương chưa xuất giá trên Thiên giới đều líu ríu bàn ra tán vào, dù là Thiếu Hoàng Cung cũng không ngoại lệ. Huống chi gần đây động thái theo đuổi Bích Hoa của Dạ Tịch hơi lớn, Phượng Âm không muốn biết cũng khó. Vì thế mỗi ngày Phượng Âm phê tấu chương đều nghe được những chuyện hay ho về Dạ Tịch, lâu ngày những chuyện đó đã trở thành dòng sông dài dằng dặc ngăn cách giữa nàng và hắn. Nhiều đêm tỉnh mộng nàng còn nghi hoặc, người đó có phải chỉ là một giấc mộng của nàng, nhưng giấc mộng này chân thật quá mức khiến nàng đều tưởng là thật.

Hạnh phúc cùng thống khổ đều quá thật, thật đến độ dù chỉ là mộng nàng vẫn cam tâm tình nguyện.

Chiều hôm ấy, thị nữ lại hóng chuyện về Dạ Tịch.

“Ta nghe nói, sắp đến sinh nhật Bích Hoa tiên tử rồi đó.”

“Nàng ta thì có liên quan gì đến chúng ta? Nữ nhân này ngày nào cũng tìm cách đày đọa Dạ Tịch Nguyên quân, Nguyên quân… Nguyên quân gầy đi nhiều rồi!”

“Ai da, người ta mạng tốt, dáng vẻ đẹp, Nguyên quân bị đày đọa cũng vẫn vui, bằng như dung mạo của chúng ta ai thèm để mắt? Có điều ngươi có nghe nói không, vì chuẩn bị cho sinh nhật Bích Hoa tiên tử, Nguyên quân đang tìm Vãng Sinh Hoa đó.”

“Hở?” Nghe nói thế, dù là thị nữ ít kiến thức nhất Thiếu Hoàng Cung cũng phải kinh ngạc bật lên: “Vãng Sinh Hoa trong trời đất không quá 3 cây, chỉ là sinh nhật mà tặng lễ vật trong đại vậy, Nguyên quân thật si tình, si tình quá!”

“Cũng chưa chắc là không thể, ngươi có tin không, không quá ba ngày, Nguyên quân sẽ đến Thiếu Hoàng Cung của chúng ta thôi.”

“Vì sao?” Thị nữ rõ ràng là mới tới nên ngơ ngác. Một thị nữ khác có phần tự đắc: “Ba cây Vãng Sinh Hoa, một ở đáy sông Vong Xuyên của U Minh Phủ, được tà khí bảo hộ, ai dám hái? Một cây khác ở Bồng Lai đảo, đây chính là do Bách Lý đảo chủ đích thân xuống dòng Vong Xuyên hái tặng thê tử là Diệp Tiếu thượng thần, sao có thể cho? Cây cuối cùng, ở ngay tại Thiếu Hoàng Cung của chúng ta.

“Ta muốn nói là…”

“A, mấy đứa tiểu nha đầu này lại huyên thuyên hả?” Thị nữ còn chưa nói dứt, một giọng nữ trêu đùa vang lên, cắt đứt buổi hóng chuyện của các cô nương. Bọn thị nữ hốt hoảng quỳ sụp cả xuống, nữ tiên vừa đến phất tay ý bảo mọi người đứng lên, sau đó đi vào.

Người vừa tới là Diệp Tiếu, mới vào cửa đã thấy Phượng Âm đang ngẩn người bên thư án nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng cân nhắc một chút, biết ý đối phương nên tới gần nói: “Hắn đến đây ngươi không vui?”

“Chưa nói tới có vui hay không…” Phượng Âm nhìn cây bạch quả cành lá ố vàng, chậm rãi nói: “Chỉ cần nhìn thấy mặt hắn sẽ hơi khó chịu.”

“Cũng chỉ là hai người giống nhau thôi mà.” Diệp Tiếu ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy quả lê đặt trên bàn cắn một miếng rồi thở dài: “Thấy nhiều thành quen!”

Phượng Âm không thèm nói tiếp, sau một hồi đành cười chua xót: “Cũng không phải, ta vốn thiếu nợ hắn.”

“Ờ… Vậy hắn muốn Vãng Sinh Hoa ngươi có cho không?” Diệp Tiếu cắn thêm miếng lê, thờ ơ hỏi. Phượng Âm quay đầu nhìn nàng, từ từ lộ ra nụ cười quỷ dị. Diệp Tiếu trực giác mách bảo có điều bất ổn, cắn miếng lê nữa, nhíu mày, đối phương lại nhìn nàng cười đến quỷ dị hơn nữa, bỗng sấm giật mưa rền ầm ầm, động tác cắn lê của Diệp Tiếu khựng lại!

Nàng có một gốc Vãng Sinh Hoa! Nàng sao lại quên được, nàng cũng có một gốc Vãng Sinh Hoa!

Vì thế nàng thoắt cái đã hiểu ý Phượng Âm, khẩn trương lắc đầu: “Không được không được, ta sẽ không cho. Đó là Quân Hoa nhà ta liều mạng lấy về cho ta, ta sẽ không bao giờ cho ngươi.”

Nói xong, nàng bất mãn than thở: “Ngươi đó… ngươi đó… chẳng phải cũng có một gốc sao…”

“Hừ…” Phượng Âm hừ lạnh: “Keo kiệt!”

Diệp Tiếu: “Ngươi cũng có chứ có phải không có đâu, sao còn muốn của ta?”

Phượng Âm tiếp tục làm lơ: “Keo kiệt!”

Diệp Tiếu: “…”

Phượng Âm: “Phu nô.” (Nô lệ chồng)

Diệp Tiếu: “…”

Phượng Âm: “Không tiền đồ.”

Diệp Tiếu: “…”

Phượng Âm: “Hèn nhát!”

Diệp Tiếu nghiến răng: “Ngươi đủ chưa?”

Phượng Âm nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng lóa: “Muốn chứng minh đó không phải sự thật, lấy Vãng Sinh Hoa ra chứng minh ta xem!”

Diệp Tiếu囧: “Ngươi tưởng ta ngốc hả?”

Nói xong, nàng bĩu môi: “Lấy của ngươi cho hắn không phải được rồi sao?”

“Đó là tín vật đính ước của cha mẹ ta,” Phượng Âm rũ mắt: “Thứ họ để lại vốn không nhiều, cái này… không thể cho.”

Diệp Tiếu trầm mặc. Phượng Âm nhìn nàng đấu tranh tư tưởng, nghĩ chút lại cười: “Nhìn ngươi đau lòng kìa! Đó là Quân Hoa nhà ngươi liều mạng lấy về, sao có thể tùy tiện tặng người khác được? Ngươi để lại đi. Ta đây… Ta sẽ có cách.”

Diệp Tiếu không nói nữa, trong lúc hai người giữ im lặng, có thị nữ vội vội vàng vàng vọt vào.

“Đế Quân… Đế Quân…” Thị nữ có vẻ hốt hoảng: “Dạ Tịch Nguyên quân đến!”

Diệp Tiếu và Phượng Âm đều lặng thinh nhìn thị nữ khuôn mặt đỏ bừng với thần sắc vừa hưng phấn lại vừa lo lắng mà lòng ngổn ngang trăm mối.

Cô nương, ngươi rốt cục là hưng phấn hay lo lắng hả? Cho cái biểu tình chính xác đi!

Đương nhiên, tâm tình cô nương này thế nào không phải điểm mấu chốt. Điểm mấu chốt là, Dạ Tịch đến!

Ra khỏi cửa, Phượng Âm hít một hơi thật sâu, sau đó dắt theo Mộc Tử Du đi đến đại điện.

Lúc đó nàng mặc hoa bào màu đen với tay áo thêu những đường vân màu vàng xen đỏ, chân váy thêu đôi phượng hoàng vàng kim đang soải cánh, đầu đội mũ miện với những hạt châu đung đưa, khi ngồi trên cao, nàng rũ mắt rèm châu cũng rũ theo. Xuyên qua rèm châu nàng nhìn người nam tử kia.

Hắn thu lại tầm mắt đang mải miết ngắm nghía cảnh sắc ngoài điện, đón nhận ánh nhìn chăm chú của nàng, thản nhiên cười, rồi ôm quyền hành lễ.

“Tại hạ Trường Hằng Sơn Dạ Tịch, bái kiến Đế quân.”

“Đã lâu không gặp,” Phượng Âm mở miệng, nhưng âm điệu lại khó nhọc: “Dạ Tịch Nguyên quân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play