Ta không giỏi giao tiếp với trẻ em, cho nên không biết chơi trò gì cùng nó, chỉ có thể dạy mấy thứ linh tinh. Bởi vì nó chỉ là một đứa trẻ, lại cùng ta trúng độc, cho nên nó là người thứ hai trong cung này khiến ta yên tâm ở chung mà không cần lo lắng nó phát hiện ta không phải tam hoàng tử.

Như Ý thực ngây thơ, đáng yêu, ta tuy không biết nên chơi cùng nó thế nào, nó vẫn thực nhu thuận, chưa từng phản đối đề nghị của ta, khiến ta thở phào một hơi. Dạy nó học viết không dễ như dạy nó học chơi đàn, cho nên ta cứ luôn phải cầm tay dạy nó viết từng nét.

Nghe được tiếng ca ca đang bái kiến phụ hoàng cùng An quý phi, ca ca tới tìm ta sao?

“Hiên Viên, tới đây có chuyện gì sao?”

“Phụ hoàng, con tới đón tam hoàng đệ hồi cung.”

Hoàng đế hí mắt, nhìn con trưởng, “Thời gian qua ngươi vẫn ở tại tẩm cung của tam hoàng nhi?”

Hoàng trưởng tử gật đầu, “Tam hoàng đệ vì biến cố vừa rồi mà không còn nhớ rõ những chuyện trước đây, con lo đệ đệ một mình đối mặt với việc lạ sẽ sợ hãi, mặt khác, lễ nghi trong cung cũng cần người dạy cho tam đệ.”

“Ừm, là ca ca, đó cũng là việc nên làm. Thế nhưng không được vì chuyện này mà ảnh hưởng tới bài vở và công việc của ngươi. Ta muốn ngươi vào triều nghe chính sự, cần phải dụng tâm.”

“Vâng, con cẩn tuân giáo huấn.”

Hoàng đế gật đầu, “Hôm nay ta giữ tam hoàng đệ của ngươi ở đây dùng ngọ thiện, ngươi cũng lưu lại đi.”

“Vâng, con có thể đến gặp nhị hoàng đệ và tam hoàng đệ trước chứ ạ?”

Hoàng đế lại gật đầu, chỉ vào gian phòng bên cạnh, “Chúng đang ở trong đó, ngươi đi đi.”

Nói xong liền cùng An quý phi rời đi.

Ta vừa  dạy Như Ý viết chữ, vừa phân tâm nghe bọn họ nói chuyện, nghe được hoàng đế đã đi, ca ca đẩy cửa bước vào liền vui vẻ đứng lên, đến bên cạnh ca ca, “Xin lỗi, làm ca lo lắng rồi.”

Ca ca bình tĩnh nhìn ta một lát, sờ sờ đầu ta, “Tiểu Thu không làm gì sai, không cần xin lỗi ca ca. Có vài chuyện lát nữa trở về chúng ta nói sau nhé.”

Ta ngẩng đầu nhìn đôi mắt tràn đầy ôn nhu cùng lo lắng của thiếu niên, cũng chỉ mới 12, 13 tuổi đầu, không những mang trên lưng số phận chính trị của mình còn muốn gánh vác cả an toàn và tương lai của đứa bé này sao?

Lòng đã mềm nhũn, ta tựa vào ngực thiếu niên, trầm mặc.

Lúc này tay ta bị kéo nhẹ, ta ngẩng đầu, ra là Như Ý. Có lẽ nó thấy ta nửa ngày cũng không để ý đến mình, nó kéo tay ta không nói gì, mắt lại căm tức nhìn ca ca. Ha ha, sợ bị đoạt bạn chơi a?

Ta sờ sờ đầu Như Ý, “Như Ý, chào đại hoàng huynh nào”

“Đại hoàng huynh” búp bê nhỏ thật nghe lời, ánh mắt cũng theo tay ta xoa nhẹ nó mà bình thản lại.

Ca ca gật đầu, ba người cùng ngồi xuống, ca ca hỏi ta, “Các ngươi đang chơi gì?”

“Ta cũng không biết chơi gì thì vui, chỉ dạy Như Ý viết chữ.”

“Viết chữ à?” Ca ca cầm lấy mấy chữ ta vừa mới nắm tay dạy Như Ý viết, quay đầu hỏi Như Ý, “Ngươi học được chưa?”

Như Ý có vẻ hơi sợ ca ca, gật đầu lại lắc đầu, ca ca không thèm hỏi nữa, quay lại hỏi ta sáng nay làm những gì, vì sao lại tới chỗ An quý phi. Như Ý không khóc lóc cũng không ồn ào, chỉ ngồi bên cạnh im lặng nắm chặt tay áo ta.

Buổi trưa cùng phụ hoàng và An quý phi dùng cơm khiến cho ta được một bữa ăn mà đứng ngồi không yên, thủ phạm gây nên đương nhiên là vị “Phụ hoàng” kia của ta. Ông hỏi ta vài câu về sinh hoạt hàng ngày, sau lại dặn ta, ca ca rất bận, cố gắng đừng làm phiền hắn.

Tình cảnh lúc ấy khiến ta cảm thấy đứa bé này đúng là kẻ dư thừa, ông ta chỉ biểu lộ tình cảm thực sự khi đối mặt với An quý phi và Như Ý, ba người bọn họ mới đúng nghĩa là người nhà. Chỉ là, tình cảm nho nhỏ ấy, đối với một hoàng đế mà nói, thực xa xỉ rồi.

Ca ca là người kế vị của hoàng đế, cho nên thái độ của ông với ca ca khá hòa nhã, tuy vậy vì thái độ của ông với ta, ca ca không cao hứng lắm. Người một nhà mà không giống người nhà, cứ thế im lặng mà dùng cơm.

An quý phi là người rộng lượng ôn nhu, nhìn ra được ta khó chịu trong lòng, luôn hỏi chuyện ta, lại khuyên ta ăn nhiều một chút. Như Ý rốt cuộc là người vui vẻ nhất trên bàn ăn, không có phiền não ưu sầu, chúng ta chỉ có thể gọi người kia là “phụ hoàng”, nó lại có thể gọi “a cha”, người bạn nó thích nhất – là ta, lại ngồi bên cạnh, cho nên nó luôn quay về phía ta ngốc ngốc cười.

Nếu như trí lực của Như Ý không thoái hóa, ta thực chắc chắn rằng hoàng đế sẽ truyền ngôi cho nó, thế nhưng trong tình trạng hiện nay, việc đó không có khả năng nữa rồi.

Vậy mà ông ta vẫn dùng thái độ này đối với ta, ta không chỉ là con ruột của hoàng hậu mà còn là thân đệ của hoàng đế tương lai, ông không lo sau khi mình mất, Như Ý ngốc nghếch này làm thế nào mà sống yên sao?

Thảo nào mà “ta” trước đây lại dần dần xa cách Như Ý, có lẽ do hoàng đế đối với nó quá coi thường đi.

Đó không phải lỗi của “ta” hay Như Ý.

Sai là sai ở chỗ thân là đế vương mà không biết che dấu tình cảm của mình, lại càng sai ở chỗ đã không thể che dấu, ông ta lại cũng không thể bảo hộ cho tốt.

Mà thôi, dù thế nào chăng nữa, chuyện cũng không liên quan tới ta.

Ta vốn chẳng phải tam hoàng tử, sự coi thường của ông ta chẳng đáng để ta khó chịu. Suy nghĩ cẩn thận xong, ăn uống cũng dễ chịu hơn, ta ăn được không ít. Ca ca thấy ta ăn được, tâm tình cũng tốt theo, lại gắp đồ ăn cho ta.

Dùng cơm xong, ta cùng ca ca cáo từ  hoàng đế và An quý phi, Như Ý đương nhiên không chịu để ta đi. Ta thở dài, dịu giọng nói, “Như Ý lúc nào muốn gặp ta, chỉ cần tới Vạn Hòa cung tìm ta là được mà.”

An quý phi cũng nhẹ nhàng khuyên bảo, cuối cùng nó cũng thả ta đi. Thái độ xa cách của phụ hoàng với ta khiến ta cũng không muốn gặp Như Ý nhiều, bởi ta sợ lại giận chó đánh mèo lên nó. Mà cho dù không bị thái độ của hoàng đế ảnh hưởng thì tâm trạng của ta cũng không tốt lắm, ăn cơm còn bị tra tấn tinh thần thì ai vui nổi chứ.

Ta cùng ca ca yên lặng đi qua mai lâm. Về tới tẩm cung của ta, cung nhân dâng trà bánh, sau đó lui cả xuống.

Ca ca mở miệng gọi: “Thiết Y”

Ta còn đang ngơ ngác nghĩ xem ca ca đang nói chuyện với ai thì một bóng người áo trắng đã quì gối trước mặt, “Có thuộc hạ, thái tử điện hạ có gì phân phó?”

“Xung quanh có người giám thị không?”

Người nọ ngưng thần một lát, lắc đầu, “Có vài kẻ ẩn náu quanh đây nhưng không thể nghe được điện hạ và tam hoàng tử trò truyện.”

Oaaa, cao thủ võ lâm? Nhân tài siêu cấp đó nha!

Ca ca thấy ta hai mắt tỏa sáng nhìn Thiết Y thì cười cười, xoa đầu ta, “Trước đây ngươi đã gặp Thiết Y rồi, có lẽ đã quên. Ngày trước ta muốn Thiết Y dạy võ công cho ngươi, ngươi không muốn học, giờ đổi ý rồi?”

Học võ? Đương nhiên phải học rồi, gật lia lịa, “Bây giờ ta muốn học.”

Ca ca gật đầu thỏa mãn, quay sang nói với Thiết Y, “Từ giờ ngươi phụ trách dạy võ cho tam hoàng tử, an toàn của hắn cũng do ngươi phụ trách đi.”

Thiết Y hành lễ với chúng ta, sau đó “soạt” một tiếng, biến mất luôn. Chắc ca ca thấy trong mắt ta toát ra đầy sao ngưỡng mộ nên xoay mặt ta lại đây, búng trán ta một cái, cười khẽ.

“Ca ca, để y bảo vệ ta, vậy an toàn của ca ca thì sao?”

Ca ca cười nói, “Tuy rằng Tiểu Thu mất trí nhớ nhưng tiến bộ không ít nha, còn biết lo lắng cho ca ca nữa à?”

Ta nghiêm túc gật đầu, ở đây ngươi là bùa hộ mệnh của ta nha, cha mẹ ruột không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào ngươi thôi. Ta gì cũng không có, không có năng lực tự bảo vệ, không thế lực không thuộc hạ, chuồn khỏi cung cũng không biết phải sống thế nào trong thế giới này. Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không được.

“Không cần lo lắng, mỗi hoàng tử đều có ám vệ riêng thuộc lực lượng ngầm của hoàng gia, do phụ hoàng phân phó. Chỉ là phụ hoàng vẫn không phân ám vệ cho ngươi. Thiết Y là ám  vệ do ta bồi dưỡng, vốn định để bảo vệ ngươi nhưng trước đây ngươi không chịu để hắn theo.”

Bà nó chứ, hoàng đế này đối xử với tam hoàng tử của mình xấu miễn bình luận rồi.

“Ca ca bồi dưỡng ám vệ riêng, phụ hoàng biết không?”

Thái tử bồi dưỡng thế lực riêng, lão hoàng đế sẽ mất hứng đấy.

“Không thể dấu phụ hoàng chuyện gì, người là ngầm đồng ý đấy, ta nghĩ phụ hoàng cũng không muốn ngươi gặp chuyện không may nên vẫn không can thiệp chuyện ta bảo vệ ngươi. Người không đối xử tốt với ngươi, có lẽ để cảnh cáo mẫu hậu, cho nàng hành sự đừng quá đáng thôi.”

Ta gật đầu, hiểu rồi.

“Sau này đệ sáng học võ, chiều học văn. Nghe ý tứ phụ hoàng hôm nay, ta không thể ở lại đây nữa, cũng may tẩm cung của ta không xa lắm. Người trong cung của ngươi đã được lọc lại một lần, người của phụ hoàng và mẫu hậu đều sắp xếp ở bên ngoài, trong này hạ nhân đều tin tưởng được, cứ yên tâm học hành.”

Lại gật, “Ca ca, ngươi thấy An quý phi và Như Ý thế nào?”

“Họ đều được phụ hoàng sủng ái, An quý phi là người độ lượng ít thấy trong đây”, ca ca bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi cùng tuổi với Như Ý, trước đây vốn thân thiết với hắn, An quý phi cũng đối xử với ngươi tốt lắm. Chỉ là mẫu hậu không buông tha họ, phụ hoàng lại lãnh đạm với ngươi nên ngươi dần dần xa cách Như Ý. Không ngờ lúc này hai ngươi, một người mất trí nhớ, một người trở nên si ngốc lại hợp nhau như vậy.”

“Vậy bình thường Như Ý tới tìm ta chơi liệu có nghiêm trọng không?”

Ca ca suy nghĩ một chút, “Hậu cung hiện giờ đang trong tay mẫu hậu nhưng Như Ý đã không có khả năng làm thái tử, ta nghĩ thời gian này mẫu hậu cũng không dám tới gặp ngươi, ít nhiều ngươi cũng tự hiểu rồi.” vừa nói vừa ôm ta ngồi lên đùi anh ấy, “Mẫu hậu hẳn không dám làm điều dư thừa gì khiến phụ hoàng nổi giận nữa nên các ngươi qua lại chơi cũng không có vấn đề gì đâu.”

Ta gật đầu, “Chuyện trước kia ta không nhớ rõ, nếu làm sai điều gì ca ca phải nói cho ta biết đấy. Ta sợ lại mang đến phiền phức không cần thiết cho ngươi.”

Những thứ như tranh đấu quyền lợi này ta không hiểu lắm, chỉ sợ sẽ có người lợi dụng mình.

Ca ca gật đầu, tì cằm lên đỉnh đầu ta, “Từ lúc khỏi bệnh đệ vẫn chưa tới thăm mẫu hậu. Đệ không ra khỏi cửa, ta vẫn nói với bên ngoài là đệ chưa khỏe hẳn, nhưng mà hôm nay người trong cung đều biết đệ tới cung An quý phi chơi, còn ở lại dùng cơm, cho nên không thể không tới gặp mẫu hậu rồi.”

Ta ỷ ôi trong lòng ca ca, phiền muộn hỏi, “Không muốn đi đâu, có thể không đi không?”

Không muốn gặp người đàn bà kia, vì quyền lợi và địa vị của mình mà sẵn sàng giết con ruột. Có vẻ giống Võ Tắc Thiên đây.

Ca ca nở nụ cười, “Ngốc này, cái tính thẳng ruột ngựa bao giờ mới sửa lại được a. Chiều nay đợi ta học xong sẽ cùng đệ đi. Ở đó dùng bữa tối rồi về nha.”

“Còn muốn ăn tối ở đó á?”

Không muốn đâu, mệnh ta sao khổ thế, ăn trưa đã buồn chán lắm rồi.

Ca ca cười ha ha, dí mũi ta, “Đáng đời, ai bảo hôm nay đệ chạy lung tung, chạy luôn tới chỗ đối thủ một mất một còn của mẫu hậu, mấy trăm ánh mắt trong cung đều nhìn thấy. Tuy mẫu hậu bỏ mặc đệ không quản nhưng nếu đệ dám làm mất mặt người thì việc nhỏ lại thành lớn đó. Ngoan, nghe ca ca.”

Gật đầu không nói, ta có thể làm khác sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play