May mà hôm sau đường xá được khơi thông, xe cứu thương nối đuôi nhau đến, Cát Vi Dân chưa từng cảm thấy màu trắng là màu của hạnh phúc đến như thế.

Cát Vi Dân không nhớ rõ mình đã chờ ngoài hành lang phòng cấp cứu trong bao lâu, cũng không nhớ rõ thời điểm Cao Tân được đưa ra cậu phản ứng thế nào, cậu chỉ nhớ rõ đã nghe thấy câu cuối cùng bác sĩ nói với cậu là “không còn nguy hiểm đến tính mạng”, thật muốn mạnh tay nhéo đùi một phát xem có phải là sự thật không không.

Không còn nguy hiểm tính mạng, không có gì êm tai hơn câu nói này.

Cát Vi Dân đến trước giường bệnh, nhìn mớ dây nhợ cắm trên người Cao Tân, cả người quấn đầu băng gạc, có vẻ như nghiêm trọng hơn lúc ở trạm xá rất nhiều, tuy rằng vẫn còn đang hôn mê, nhưng sốt cũng đã hạ, mày cũng không còn nhíu chặt.

Phần xương bả vai vỡ nát đã được lấy ra, những bộ phận nội tạng quan trọng cũng không bị tổn thương nghiêm trọng, tuy rằng do miệng viết thương nhiễm trùng và mất nước trong thời gian dài khiến sốt cao và hôn mê còn kéo dài thêm vài ngày, nhưng miễn bôi thuốc đầy đủ là được, còn lại chỉ là vấn đề thời gian. Điều duy nhất lo lắng chính là xương bả vai của cậu, bác sĩ nói hiện tại bệnh nhân cơ thể suy yếu, phải đợi cậu hồi phục sức khỏe lại gần như xưa mới có thể thực hiện giải phẫu, ghép vào thanh kim loại, nhưng dù sao vẫn có thể khôi phục chức năng như trước.

Cát Vi Dân ngồi ở đầu giường, theo lời bác sĩ lấy khăn ướt thấm môi cho Cao Tân. Nhìn đôi môi trắng bệch của cậu ấy, lại nhìn tấm mền màu xanh bao phủ cả người, nhịn không được cúi xuống hôn lên bờ môi cậu, không kìm hãm được vui mừng.

“Cao Tân, cậu không cần đi bán muối, tớ cũng không phải đếm tiền. Mau thành thật mà khỏe lại cho lão tử.”

Cao Tân vẫn im lặng không đáp, đôi môi tái nhợt lại nhẹ nhàng cong lên.

Cát Vi Dân đi lấy một chậu nước, vắt khăn giúp cậu ấy lau người. Ở trạm xá khan hiếm nước sạch, căn bản không thể lau rửa dơ bẩn trên người. Mặc dù sau khi nhập viện hộ lý đã giúp cậu sát trùng khử độc và băng bó sạch sẽ rồi, Cát Vi Dân vẫn muốn giúp cậu lau người sạch sẽ một lần.

Thật cẩn thận tránh đi các ống nối, Cát Vi Dân lấy khăn nhúng nước rồi nhẹ nhàng lau từng tấc da thịt cậu. Từ trán đến sau tai, xuống dưới cánh tay, chỗ nào cũng được lau sạch sẽ. Lúc khăn lướt qua ngón áp út tay trai của cậu thì dừng lại một chút, Cát Vi Dân cuối cùng vẫn là tháo chiếc nhẫn kia xuống, sau đó lại nhẹ nhàng lau sạch từng ngón tay. Chiếc nhẫn này dường như Cao Tân đã mang rất lâu, lúc tháo xuống có thể thấy một vòng trắng trên ngón tay, khác hẳn với màu da xung quanh.

Cát Vi Dân sau khi lau rửa sạch sẽ xong thì cầm chiếc nhẫn bạc kia nhìn nhìn, kiểu nhẫn đơn giản, không có trang trí rườm rà, ở mặt trong có vài chữ khắc tinh xảo màu vàng, cậu đưa dưới ánh đèn, phát hiện những chữ khắc bên trong, chỉ vỏn vẹn 3 từ, “G&G”.

G&G. Cao Tân và Cát Vi Dân. (phiên âm tên của hai người là Gao Xin và Ge Wei Min)

Cát Vi Dân cúi đầu, cố hít hít mũi. Chết tiệt, ngu ngốc, thật là… tên ngốc nhất vũ trụ. Cậu dùng lực xoa xoa chiếc nhẫn, đem nó cẩn thận bỏ vào hành lý của mình, giọng mũi nghẹn ngào có chút hung tợn nói với người trên giường bệnh.

“Chờ cậu khỏe lại, lão tử nhất định sẽ tính sổ cậu.”

Hầu hạ Cao Tân suốt một đêm, kề sát tai cậu nói rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, Cát Vi Dân ngày hôm sau mơ mơ màng màng thức dậy cạnh giường bệnh, nghe được tiếng bước chân vang lên. Màn ngăn giường bệnh bị kéo ra, Cát Vi Dân nghe một giọng nữ trong trẻo hỏi.

“Cao Tân ở đây sao?”

~*~*~*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play