Lúc Cao Tân nói chuyện điện thoại xong vừa quay đầu lại đã thấy Cát Vi Dân lẳng lặng đứng trước mặt mình. Cát Vi Dân nhẹ nhàng ngồi trên xích đu, đôi chân thon dài hơi đong đưa, cơn gió nhẹ đầu hạ nhẹ nhành thổi mái tóc mềm mại của cậu, ánh chiều hoàng hôn nhu hòa đổ trên gương mặt tinh tế, ngay cả lông mi rũ xuống cũng được nhuộm thành một màu vàng óng, trong đôi mắt to tròn đen láy như có ánh sáng. Trong thoáng chốc dường như thấy lại hình ảnh một cậu nam sinh điển trai, vẻ mặt mất kiên nhẫn đứng tựa vào đèn đường đối diện quán cà phê, chờ mình tan tầm.

Cao Tân vẫn ngồi trên xích đu nhìn hơi buồn cười, lẳng lặng nhìn cậu, sau đó chậm rãi mở mắt, khóe miệng cong lên, biểu tình có chút kinh hỉ.

“Tiểu, Tiểu Cát, sao cậu lại ở đây? Cậu chịu nghe tớ nói?”

Cát Vi Dân ngước mắt nhìn, mặt không chút thay đổi từng bước đi tới, đưa tay dùng sức đẩy…

“Ui da!”

Cao Tân cả người ngã ngửa từ trên xích đu xuống đất, còn chưa kịp phản ứng, người kia đã nhào tới, nâng chân đạp lên bụng cậu.

“Ui da, Tiểu Cát, đừng đánh… Ui da…”

Cát Vi Dân một đấm lại một đấm xuống tay như trút giận, vừa đánh vừa mắng.

“Có người còn dám chọc vào lão tử! Không nói tiếng nào đã bỏ đi! Lại còn dám thay lòng đổi dạ! Đồ heo chết tiệt, cậu đi chết đi!”

Thẳng tay đánh đập một chút, Cát Vi Dân xả giận xong thở ra một hơi. Cậu hẳn ra phải làm thế này từ sớm, từ lúc tên vô liêm sỉ này đột nhiên chạy tới chỗ này thực tập, từ lúc nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cậu ta, không, hẳn phải là từ cái ngày cậu ta bỏ đi năm đó, nên mạnh tay tẩm cho tên vô liêm sỉ này một trận mới đúng. Dây dưa để nghẹn trong lòng không phải là tác phong của Cát Vi Dân cậu.

Cao Tân một bên mắt bầm dập, khóe miệng ứ máu, bộ dáng buồn cười vô cùng, nhưng đôi mắt nhìn thẳng Cát Vi Dân thật chăm chú khiến cậu không hiểu sao tim đập thình thịch. Cao Tân bình tĩnh nói.

“Cậu bớt giận chưa? Có thể nghe tớ nói được không?”

Cát Vi Dân bối rối đứng dậy khỏi người Cao Tân, hung dữ trừng mắt một cái, lớn tiếng nói.

“Lão tử tới chỉ để nói cho cậu một câu, tạm biệt.”

Nói xong túm lấy túi tài liệu bị ném rớt dưới bụ cỏ, vội vã bỏ chạy như lửa cháy tới mông rồi.

Cao Tân phía sau vẫn lớn tiếng gọi.

“Tiểu Cát, cậu chờ một chút, không phải như cậu nghĩ đâu, cậu nghe tớ giải thích đã…”

Cậu uể oải ngồi dưới đất thở dài, thật là, lần này người ngang bướng chẳng thèm nghe lời người khác lại đổi thành Cát Vi Dân. Ai, nếu biết như vậy thì lúc nãy đã không giả vờ bình tĩnh rồi.

.

Cát Vi Dân ngồi trong phòng khách sạn ở một thị trấn nhỏ, mắt to mắt nhỏ trừng đống hành lý không nói gì. Aaaa, cậu sao lại bỏ chạy tuốt đến đây rồi. Cát Vi Dân không biết mình bị cái quỷ gì nhập vào, vừa nghe cuộc điện thoại kia của Cao Tân thì bỏ chạy về phòng thu thập hành lý, lại gọi điện thoại lên văn phòng xin nghỉ vài ngày, xong rồi chạy tới đánh cho Cao Tân một trận tơi bời, sau đó kéo hành lý ra bến xe đi tỉnh mua đại một tấm vé, chạy đến chỗ này.

Hiện tại nghĩ lại thấy mình thật ngu, nhưng lúc đó trong đầu óc chỉ có duy nhất một điều, cậu phải rời khỏi đây. Một tháng này sống cùng Cao Tân còn tra tấn hơn ba năm ngày xưa, nghe thấy tên khốn đó dịu dàng ngọt ngào nói chuyện với hôn thê, Cát Vi Dân cảm thấy dây thần kinh căng lên! Một phát cắt đứt, sau đó thì đầu óc chập mạch làm chuyện khùng điên này. Cậu thật là ngu mà, cho dù người phụ trách giám sát Cát Vi Dân vốn quan hệ khá tốt cũng hào phóng tỏ vẻ cậu muốn nghỉ thêm mấy ngày nữa cũng không sao, nhưng dù sao cũng không thể đã vì Cao Tân bỏ đi rồi lại quay trở về được, lúc về không phải lại nhìn thấy bản mặt đáng ghét kia sao, cậu vì cái gì mà bỏ đi cơ chứ. Nếu thật sự phải về, ít nhất cũng phải nghe mấy lời giải thích vô liêm sỉ kia, nói chung không chừng còn có thể đánh cậu ta thêm một trận.

Cát Vi Dân ngửa mặt lên trời thở dài, cậu vốn không nghĩ mình là người ngu ngốc, quả nhiên khùng điên cũng là bệnh lây lan mà. Quên đi, cậu rầu rĩ xoay người, đã đến đây rồi, vẫn là ở vài ngày rồi tính. Ít nhất mấy ngày này cũng có thể thả lỏng hít thở không khí thanh bình một chút.

Đây là một khu du lịch rất nổi danh, thị trấn nho nhỏ có non xanh nước biết. Cát Vi Dân sau khi chuyển đến đây tu nghiệp cũng từng lên kế hoạch dành thời gian đến nơi này, không ngờ cuối cùng lại thực hiện trong tình huống như vậy. Dịp lễ 1/5 vừa qua không lâu, đúng lúc khách du lịch ít nhất, chỉ có vài tốp du lịch bụi nghỉ lại, Cát Vi Dân nhàn nhã đi dạo đây đó, trong lòng thực thoải mái thõa mãn.

Bất tri bất giác đã qua hai ngày. Giữa trưa ngày thứ ba, Cát Vi Dân ăn cơm xong, đi đến một khu mua sắm lớn ở khu này mua đặc sản. Đang so sánh mấy loại đậu ngon dở thế nào, sàn nhà dưới chân đột nhiên rung lên kịch liệt. Mọi chuyện dường như diễn ra chỉ trong vài giây, hàng hóa liên tiếp đổ sập xuống, Cát Vi Dân nằm úp sấp trên sàn nhà, nghe thấy tiếng thét chói tai lẫn tiếng thủy tinh vỡ nát khiến lòng người hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là xảy ra nổ mạnh.

Giữa những đợt rung lắc có vài lúc tạm dừng, vài người gần chỗ Cát Vi Dân cố gắng đứng lên, vùng vẫy chạy ra ngoài, Cát Vi Dân dùng lực đẩy giá để hàng trước người ra, đang chuẩn bị đứng lên xem xem có chuyện gì, một đợt chấn động dữ dội hơn lại bắt đầu, cùng với tiếng rạn vỡ đáng sợ, sàn nhà rung lắc kịch liệt bắt đầu bị nứt ra, Cát Vi Dân nắm chặt miếng men sứ lạnh lẽo, trong lòng cả kinh: động đất.

Sàn nhà dưới thân chấn động với tần suất đáng sợ, bên người không ngừng có đồ vật rơi vỡ xuống, đầu tiên là âm thanh lách cách, tiếp theo là một tiếng vang rền chấn động trầm đục, những tiếng kêu thét bén nhọn không ngừng ong ong bên tai, Cát Vi Dân ngẩng đầu, nhìn thấy từng mảng xi măng lớn rớt xuống, tiếng vang long trời, trần nhà ngay trên người Cát Vi Dân đã bắt đầu xuất hiện vết nứt thật lớn, vừa thấy nó sắp rơi xuống, bên dưới lại chấn động hất cậu qua bên này, rắc một tiếng, Cát Vi Dân nhìn khối xi măng sắp rơi thẳng lên người mình, tuyệt vọng nhắm mắt…

~*~*~*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play