Cát Vi Dân cúi đầu, lướt qua cậu đi vào phòng. Cao Tân đằng sau cậu dừng một chút, mở miệng nói.

“Tiểu Cát, tớ có chuyện này phải nói với cậu.”

Cát Vi Dân quay lưng về phía Cao Tân, đang dọn dẹp gì đó trên bàn, một chồng sách thật cao không biết tại sao xếp đi xếp lại vẫn không vừa mắt, cậu có chút bực mình.

“Tôi mệt rồi, mai nói sau.”

“Ngày mai cậu lại nói cậu mệt, hôm sau nói.”

Tay Cát Vi Dân cầm sách run lên, chồng sách lung lay rồi đổ ào xuống đất. Lại thế rồi, rõ ràng lúc nào cũng chậm hiểu qua loa, nhưng đôi lúc lại nhạy cảm không hiểu được, nói trúng tim đen người hác.

Cao Tân đứng phía sau bình tĩnh nói.

“Tiểu Cát, cậu tránh mặt tớ.”

Chết tiệt, tôi không tránh cậu chẳng lẽ lại muốn hôn cậu chắc? Buồn bực không tên vốn giấu âm ỉ trong lòng bỗng bùng nổ như ngọn lửa cháy trên cánh đồng cỏ, Cát Vi Dân tức giận quay người lại, đạp ghế rầm một phát, trừng mắt nhìn cậu ta.

“Thế thì sao?”

Giọng nói Cao Tân vẫn nhàn nhạt tiếp tục.

“Tiểu Cát, có vài lời tớ biết mình nhất định phải nói với cậu,” cậu nhìn Cát Vi Dân một cái, “Tớ biết cậu bây giờ không muốn nghe tớ. Tớ cũng biết cậu bây giờ chắc chắn là không muốn… nhìn thấy tớ. Cậu có thể nói thẳng, tớ sẽ không ép bức cậu. Tớ có thể chờ, chờ đến khi cậu nguyện ý nghe tớ nói. Sau này tớ sẽ cố gắng ít ở kí túc xá, cậu buổi tối không cần đi ra ngoài. Ở đây nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày và buổi tối cao, buổi tối đi vòng vòng bên ngoài, bị cảm lạnh thì không ổn đâu. Cũng không cần vì chuyện này mà nhịn ăn, thân thể là của mình mà.”

Ánh đèn huỳnh quang màu trắng chiếu lên gương mặt Cao Tân, bên cạnh là bóng đen tăm tối, khiến cậu nhìn có chút tiều tụy. Cao Tân cuối cùng nói.

“Tiểu Cát, tớ thật sự có chuyện cần nói với cậu.”

Rồi nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Sau đó Cao Tân quả thật tránh Cát Vi Dân rất xa, sáng sớm đã rời giường, đến lúc Cát Vi Dân đi ngủ rồi mới quay về, cố ý chọn lúc Cát Vi Dân ra ngoài để lên văn phòng, ăn cơm tối nếu tình cờ gặp Cát Vi Dân ở quán, lập tức liền đứng dậy tránh mặt, Cát Vi Dân hầu như không mấy khi thấy cậu. Duy chỉ có một chuyện không đổi là mỗi sáng Cao Tân vẫn mua bữa sáng để sẵn trên bàn, Cát Vi Dân mở mắt dậy là hương vị ngọt ngào liền xông vào mũi.

Cát Vi Dân trong bóng tối mở to mắt nghe tiếng cậu ta rón rén bước lên giường, trong lòng bị mặc cảm tội lỗi, chết tiệt, rõ ràng là mình chẳng làm gì, sao cứ có cảm giác như đang ăn hiếp cậu ta? Tâm tình như ngọn lửa cứ âm ỉ giấu trong lòng bị nỗi phiền muộn dày vò càng khó chịu hơn, đến nỗi ám ảnh vào cả những chuyện khác.

Cát Vi Dân lại mơ thấy Cao Tân. Trong mơ hai người nằm ở dốc núi phía sau trường học ngẩng mặt nhìn trời, bầu trời hôm đó thật xanh, Cao Tân tóc cắt ngắn, chớp mắt, đôi mắt thâm thúy mơ màng nhìn phía trước, một bên khóe miệng cong lên thành nụ cười biếng nhác, có nét đẹp trai rất tà mị. Cát Vi Dân tim đập thình thịch rõ ta, nhẹ nhàng gọi “Cao Tân”, Cao Tân liền xoay nửa người nhìn cậu, nói.

“Tiểu Cát, tớ thật sự thích cậu.”

Cát Vi Dân trong lòng thỏa mãn cười, đưa tay kéo cổ cậu ta, rồi làm một chuyện mà tối nào trong mơ cũng làm, hai người hôn nhau.

Nhưng đêm nay có chút khang khác. Trong những giấc mơ trước đều là nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, lần này môi Cao Tân cứ lưu luyến không muốn rời đi, đầu lưỡi thăm dò liếm liếm bờ môi cậu, sau đó cường ngạnh mở khớp hàm cậu. Cát Vi Dân ngẩn người, sau đó thuận theo cậu ta, cũng chẳng sao, dù sao chỉ là mơ. Lâu rồi chưa được hôn như vậy, môi bị đổi góc độ gặm cắn, đầu lưỡi bị cuốn rồi lại mạnh mẽ mút vào, cả người như dấy lên một ngọn lửa, chỉ trong chốc lát nhiệt độ nóng bỏng đã lan ra toàn thân.

Cát Vi Dân trong mơ rên rỉ hai tiếng, Cao Tân tựa hồ càng hăng hái, cánh tay vươn dài nắm lấy cổ tay cậu, miệng tiến công ngày càng mãnh liệt. Rõ ràng chỉ đang nằm mơ, không biết tại sao lại cảm thấy được sức nặng thân thể trên người mình, xúc cảm từ da thịt nóng bỏng càng khiến cậu trở nên hưng phấn. Sau đó không biết làm thế nào, cả hai đều trần tụi, Cao Tân cúi đầu hôn vai và xương quai xanh của cậu, đầu lưỡi và răng nanh khiến cậu run rẩy tê dại.

Nửa người dưới căng cứng đến khó chịu, rõ ràng cả người trần trụi, nơi đó lại như bị cái gì bao lấy, trói buộc đến khó chịu. Cát Vi Dân bực mình hừ hai tiếng, lớn gan kéo tay Cao Tân đưa tới nơi đó, dù sao cũng chỉ nằm mơ, cậu cũng không thích bạc đãi bản thân. Bộ vị đã thẳng đứng kia được bàn tay ấm áp cầm, Cát Vi Dân thoải mái thở dài một tiếng. Những nụ hôn của Cao Tân vẫn không ngừng rơi xuống, dịu dàng thong thả dừng ở mi mắt và bờ môi, động tác tay vẫn không buông lơi, sau những đợt kích thích càng nhanh Cát Vi Dân cuối cùng nhịn không được hai chân duỗi thẳng, cả người run lên, một tiếng rên rỉ thật dài, chìm trong khoái cảm thoải mái sau khi được phóng thích mà ngủ mất.

~*~*~*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play