Cát Vi Dân tối hôm đó đi ngủ sớm, nhắm mắt nửa ngày vẫn không có chút buồn ngủ nào. Trong bóng đêm mở hai mắt, lại phát hiện tên hỗn đản hại cậu mất ngủ bên giường kia lại đang vô tâm vô phế ngủ say, hai chân quấn lại, đem chăn quấn thành cái bánh mì ôm trước ngực, tư thế thật buồn cười. Cát Vi Dân mở to mắt nhìn cậu ta, bao nhiêu câu mắng chửi cậu biết được đều đem ra oán thầm một lần, sau đó bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.
Không biết là do mấy ngày trước đi ngủ trễ hay vì lí do nào khác, Cát Vi Dân hôm sau lại không bị thức giấc lúc hừng đông. Cái cảm giác ngủ đến sung sướng vô cùng này, Cát Vi Dân trong mộng lạ nhớ tới thời trung học, Cao Tân mang bữa sáng nóng hổi thơm lừng đến trước giường cậu, nhẹ nhàng phe phẩy nói.
“Tiểu Cát, đến giờ dậy rồi, không sẽ trễ đó.”
Cát Vi Dân sáng nào cũng mơ mơ màng màng gật đầu với cậu, nói.
“Còn phải tập thể dục buổi sáng nữa, tớ dậy liền đây.”
Cao Tân trong giấc mơ không giống ngày xưa vừa tha vừa kéo cậu xuống giường, biến thành bộ dáng giống thời đại học, vươn tay vuốt ve trán cậu, nói.
“Nếu mệt thì ngủ thêm một lát đi.”
Giấc mơ của Cát Vi Dân bị một tiếng chuông chói tai phá ngang, giai điệu the thé nhức óc không ngừng lập lại bên tai. “Heo lười dậy mau! Heo lười dậy mau! Heo lười dậy mau! Heo lười…” Cát Vi Dân cuối cùng không nhịn được nữa đưa tay về hướng phát ra tiếng chuông, mở to mắt, phát hiện bên mình là một cái chuông báo thức hình cậu bé bút chì Shin, gương mặt tươi cười nhìn mình đến vô tội. Cát Vi Dân liếc nhìn nó một cái, không còn tâm trí nào nhìn thằng nhóc khoe mông kia, vội vàng nhảy xuống giường.
Vọt vào nhà vệ sinh, chậu nước đã được đổ đầy, bàn chải đánh răng cũng được trét kem sẵn, khăn mặt cũng để sẵn trong bồn rửa mặt. Vội vàng rửa mặt thay quần áo, Cát Vi Dân nhìn thoáng qua bữa sáng nóng hổi để trên bàn, khẽ cắn môi uống một hơi hết ly sữa đậu nành thơm ngon, miệng ngậm miếng bánh rán vàng ươm chạy vội ra khỏi cửa.
Hôm đó buổi trưa Cao Tân và Cát Vi Dân cũng cùng ăn, trong căn tin nhà xưởng, xung quanh là những nhân viên văn phòng khác. Lúc vào căn tin Cao Tân quen tay cầm lấy khay của Cát Vi Dân, Cát Vi Dân cũng theo thói quen định đưa hộp cơm và phiếu ăn cho cậu ta, may mà đụng phải bả vai lão tiền bối đứng kế bên làm cậu hồi thần lại, hung hăng phóng cho Cao Tân một ánh mắt sắc như dao, theo những người khác sắp hàng lấy cơm. Lúc ăn cơm Cát Vi Dân không buồn để ý Cao Tân, cố ý quay đầu nói chuyện với những người khác, thế nhưng Cao Tân trong mắt vẫn là vui sướng không giấu nổi, nhìn Cát Vi Dân tâm phiền ý loạn.
Cao Tân đến thực tập nên công việc không cố định, chỗ nào đi qua, nhìn một cái, không nhất thiết phải ở văn phòng của Cát Vi Dân, hôm nay cả buổi chiều Cát Vi Dân cũng không gặp Cao Tân, vẫn cảm thấy khuôn mặt tươi cười đến ngu ngốc kia vẫn ở trước mặt mình bay tới bay lui, đuổi thế nào cũng không đi. Thật vất vả mới tan việc, đến tiệm mì cuối hẻm sau nhà xưởng ngồi xuống, chưa kịp để ý gì, người ở bàn đối diện đang cúi đầu ăn liền ngẩng đầu, miệng ngậm mì rơi tõm tõm lại trong bát, khóe miệng cong cong cười đến sáng lạn.
“Tiểu Cát, cậu cũng tới đây ăn mì hả? Hai ta thực là hợp ý nha.”
Cát Vi Dân không hiểu vì sao trong lòng một cơn tức giận dâng lên, rất muốn xắn tay áo đem cậu ta đánh thành đầu heo, nhưng cuối cùng vẫn là nghiêm mặt gọi một phần mì, không nói câu nào vùi đầu ăn mì, mấy cô nhóc nữ sinh ngồi bàn sau cứ nhìn về phía này, Cát Vi Dân loáng thoáng nghe thấy cái gì mà “Anh đep trai mặt lạnh” “Băng sơn mĩ nam”, gương mặt lại lạnh thêm và phần, nhưng vẫn là không đông được gương mặt tươi cười muôn hoa đua nở của người đối diện.
Lúc về kí túc xá Cao Tân nhìn trộm cậu vài lần, cứ như muốn nói lại thôi. Mãi đến lúc cậu ho khan vài tiếng chuẩn bị lên tiếng, Cát Vi Dân mặt không thay đổi lôi báo cáo công tác ra, bắt đầu chuyên chú viết phần báo cáo hôm nay. Cao Tân ho khan vài lần, thấy Cát Vi Dân vẫn không thèm để ý tới mình tập trung viết báo cáo viết không biết đến khi nào, đành bỏ cuộc, mang ghế đến ngồi đối diện chăm chú nhìn cậu.
Cát Vi Dân bị ánh mắt cậu ta chiếu thẳng vào khiến cậu thấp thỏm lo âu, báo cáo viết qua loa, cuối cùng quyết định tắm rửa sạch sẽ lên giường ngủ. Cao Tân tự giác tắt đèn, Cát Vi Dân vốn tưởng đêm nay sẽ nháo đến khuya mới ngủ được, nhưng nhắm mắt lại nghe thấy âm thanh ai kia rón rén đi lại trong phòng, không hiểu vì sao cảm thấy thật an tâm, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.
Giấc mộng dài rất đẹp, Cát Vi Dân buổi sáng bị tiếng chuông “Heo lười dậy mau!” đánh thức đã quên gần hết tình tiết trong mơ, chỉ nhớ mang máng đôi mắt thâm thúy của Cao Tân mở to nhìn cậu, nói, “Tiểu Cát, tớ thích cậu, rất thích”, rồi cúi xuống hôn cậu. Cát Vi Dân sờ sờ đôi môi vẫn còn đang cong cong, bần thần trong phút chốc, sau đó dùng lực giật nhẹ khóe miệng của mình, hung tợn nhỏ giọng mắng, “Phản đồ!”
~*~*~*~