Cao Tân ngẩng đầu khỏi đống sách vở, biểu tình mang theo một chút dè dặt.
“Cậu… không muốn?”
“Vô nghĩa!” Cát Vi Dân rống lên, sự ủy khuất và phẫn nộ nghẹn từ phòng thầy chủ nhiệm đến kí túc xá trong nháy mắt bùng nổ. Những ngày vội vã chạy đi chạy về giữa trường, nhà và xí nghiệp, sự cố gắng phấn đấu gấp mấy lần người khác, sau giờ học còn phải gắng gượng sửa bài vở từng quyển từng quyển một, cậu ta nghĩ mỗi ngày vất vả mệt mỏi của cậu là gì? Mà cũng chỉ vì sự tùy hứng của Cao Tân, nhẹ nhàng điền một chữ “từ chối”, là coi như biến thành công cốc?
Cát Vi Dân mắt cũng đỏ lên, chết tiệt, vẫn luôn như thế, vô cùng chết tiệt! Lúc trung học như thế, vào đại học rồi cũng như thế, lần nào cũng là Cao Tân tự tiện quyết định, không thèm hỏi ý kiến cậu, cũng không buồn nghe ý kiến cậu, mỗi lần đều là cậu phải thỏa hiệp, Cát Vi Dân oán hận nhìn cậu ấy.
“Cậu là tính đẩy tôi vào bước đường cùng không còn đường lui đúng không?”
“Nói cho cậu biết, tôi không đi!”
Giọng nói Cao Tân thật nhỏ mang theo úy khuất, nhìn vào mắt Cát Vi Dân nói.
“Nhưng mà Tiểu Cát, cậu đã đồng ý, chúng ta sẽ cùng bên nhau mà.”
“Đó là hai chuyện khác nhau!”
“Là một chuyện! Chứ như bây giờ, cậu không muốn theo tớ, vậy làm sao chúng ta bên nhau được?”
Cát Vi Dân chán nản, sao lại có người không nói lí lẽ thế này.
“Cậu không nghĩ tới chuyện cậu sẽ ở lại sao?”
“Chuyện đó không được, mẹ tớ chỉ có một mình, bên ngoài dốc sức làm việc cực khổ vậy, tớ không thể…”
“Cao Tân, tôi cũng có mẹ, có cha, còn có ông nội đang chờ ôm tôn tử, tại sao tôi lại phải bỏ tất cả theo cậu?”
Cao Tân nhìn có chút đáng thương, Cát Vi Dân cho dù đang nổi nóng, cũng nhịn không được mà giải thích.
“Tiểu Cát, tớ van cậu, vài năm, chỉ cần vài năm là được, sau khi mọi chuyện ổn định chúng ta sẽ quay trở lại, lúc này cậu theo tớ đi được không?”
Cát Vi Dân siết hai tay thật chặt, “Không được.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt Cao Tân, “Nếu thật sự chỉ là vài năm, vậy vài năm sau cậu về rồi đến tìm tôi.”
Trong đôi mắt thâm thúy của Cao Tân đã bịt kín một tầng đau thương, cậu bỗng nhiên nở nụ cười, là nụ cười chua xót khiến người ta đau lòng, Cát Vi Dân chỉ thấy qua vài lần. Cậu nhếch khóe miệng, nói.
“Tiểu Cát, cậu biết rõ là không thể.”
“Vài năm sau tớ trở về, cậu không chừng đang ôm con đợi tớ.”
Cát Vi Dân rũ mắt, cười đến thờ ơ.
“Tiểu Cát, trong tương lai mà cậu tính toán, kì thật không hề có chỗ dành cho tớ, đúng không?”
“Tiểu Cát, nếu cậu đồng ý, tớ có thể nói cho tất cả mọi người quan hệ của chúng ta, bạn học, bạn bè, mẹ tớ, tớ có thể nói cho mọi người biết tớ thích cậu, nhưng cậu thì sao? Cậu vẫn không muốn để bất kì ai biết, là bởi vì mối quan hệ này sẽ không kéo dài, lúc kết thúc mọi chuyện đều sạch sẽ đúng không?”
“Cậu nói tớ không hỏi ý cậu đã quyết định, nhưng tớ hỏi cậu, cậu muốn giải quyết sao? Nếu không phải tớ muốn hôn cậu, bắt ép kéo cậu lên giường, buộc cậu ở bên tớ trong lễ Giáng Sinh, buộc cậu cùng tớ ăn cơm, có lẽ giữa chúng ta đã không có chuyện gì đúng không? Như là lần này, nếu không phải tớ gạt cậu điền “từ chối” vào, mà cùng cậu thương lượng, cậu nhất định không chút đắn đo mà chọn ở lại đúng không?”
“Tớ vốn biết cậu không thật lòng dự định ở bên tớ, chỉ là tớ nghĩ, 3 năm, hẳn là đủ để tớ lay chuyển cậu, kết quả vẫn là không thể.”
Cao Tân gằn từng tiếng nói.
“Cát Vi Dân, kì thật cậu vốn không hề yêu tớ.”
Cát Vi Dân há miệng thở dốc, lúc Cao Tân bắt đầu nói cậu đã muốn ngắt lời, nhưng chuyện cậu muốn nói rất nhiều, trong đầu lộn xộn cả lên, ngược lại không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng nghe đến câu cuồi cũng, tất cả suy nghĩ trong đầu đều trống rỗng, Cát Vi Dân giận dữ cười, cậu cuối cùng chỉ nói một câu.
“Đúng vậy, tôi chỉ chơi đùa với cậu thôi.”
Cao Tân “đùng” một tiếng đứng dậy, cả người kịch liệt run lên, Cát Vi Dân theo bản năng lùi về sau từng bước. Cao Tân là một người rất dễ ở cùng, quen biết nhau nhiều năm như vậy, Cát Vi Dân chưa từng thấy cậu phát giận với ai, đối với Cát Vi Dân lại càng không mắng lại không đánh lại. Trực giác nói cho Cát Vi Dân, Cao Tân không tức giận thì thôi, lúc phát giận nhất định sẽ rất khủng bố.
Cao Tân cuối cùng không làm gì, chỉ lướt qua Cát Vi Dân đi nhanh ra ngoài, cơn gió cuốn những tờ giấy nháp để lung tung trên bàn, nhẹ nhàng rơi đầy nền đất.
Tháng sáu, sân trường đã tràn ngập không khí chia ly, radio trường hết lần này đến lần khác phát ca khúc chia tay ngày tốt nghiệp, cùng với giọng MC dẫn chương trình.
“Mùa biệt ly này, chúng ta hãy tạm thời cất đi nỗi thương cảm của sự chia xa, mang những kỉ niệm tốt đẹp nhất cất sâu tận đáy lòng, nói một tiếng bảo trọng…”
Trên những tờ tập san cuối tuần trong nhà sách của trường, tiêu đề là dòng chữ vô cùng bắt mắt: “Chuyên đề đặc biệt ngày ra trường: tốt nghiệp rồi, chúng ta chia tay thôi”, đoạn mở đầu của bài viết phía dưới là “Theo điều tra, trong số những cặp sinh viên thế hệ 8x, có đến hơn 30% là chia tay ngay sau ngày tốt nghiệp, đường ai nấy đi, hơn nữa có vẻ như lớp trẻ sinh sau năm 80 này, giữa họ thường xảy ra những bất đồng và mâu thuẫn không thể hòa giải, so với việc dây dưa trong đau khổ, không bằng kết thúc tất cả, bắt đầu lại từ đầu…”
Thật ra thế hệ bọn họ đa số đều là con một, được ăn sung mặc sướng, trưởng thành trong sự che chở yêu thương của mọi người, họ biết được yêu nhưng lại không biết phải yêu người khác thế nào, chỉ biết nghĩ cho chính mình mà không hiểu được nỗi lo lắng của đối phương, là kì vọng của bậc trưởng bối, áp lực phải phụng dưỡng cha mẹ… Có ai hiểu rằng gánh nặng trên lưng họ nặng nề hơn những người khác rất nhiều?
Cát Vi Dân đứng trước bàn học của mình trong kí túc xá, bắt đầu chậm rãi sắp xếp sách vở và vật dụng cần mang về nhà, lúc nhìn thấy chiếc chìa khóa màu bạc hình hai trái tim cạnh nhau trong hộc tủ thì ngẩn người. Cao Tân ngay ngày hôm đó thu dọn hành lí dọn ra ngoài, khiến mọi người đều bất ngờ. Bất quá về chuyện giải thích với mọi người, Cao Tân làm việc gì cũng vừa lòng người nên cũng không ai nghi ngờ gì cả. Sau đó thì cũng chỉ thấy cậu ấy lúc bảo vệ luận văn một lần, rồi hoàn toàn biến mất, lễ tốt nghiệp lẫn tiệc liên hoan đều không thấy tham gia, bằng tốt nghiệp cũng là nhờ bạn bè nhận giúp.
Cát Vi Dân nhìn chiếc chìa khóa, bỗng nhiên cảm thấy thật vô lực, cả người ngồi bệt xuống đất. Cậu ấy biết rõ mình ngay từ đầu vốn không định cùng cậu ấy bên nhau cả đời, vậy tại sao về sau mình thay đổi chủ ý, cậu ấy lại không nhận ra chứ, chết tiệt. Cậu vùi đầu vào hai đầu gối, chết tiệt… thật là… tên chết tiệt nhất trên đời.
~*~*~*~