Xế chiều hôm đó Cát Vi Dân khi lê bước ra khỏi lớp, từ xa xa đã thấy một dáng người cao cao đứng dựa dưới tàng phượng hoàng trước cổng, nhịn không được mà buồn bực trong lòng, rõ ràng là định từ chối lời mời của cậu ta, sao cuối cùng lại bị cậu ta dắt mũi thế này rồi?

Cả người đầy mùi mồ hôi mà chen chúc qua hai chuyến xe bus, ngồi trong phòng ăn của nhà hàng cơm Tây nổi tiếng kia, Cát Vi Dân nghe một khúc blue dương cầm chậm rãi dịu dàng, dưới ánh đèn mờ ảo xem menu tinh xảo trên tay, lại nhìn cái tên lọt thỏm trên ghế giống y con bạch tuộc ở đối diện, buồn bực tăng đến cực điểm.

Ngũ quan Cao Tân kì thật rất rõ nét, mày cao mắt sâu, giờ phút này dưới ánh đèn màu cam lại có vẻ trở nên mơ hồ, tạo nên một cảm giác về chiều sâu, tư thế ngồi không hình không trạng chẳng thể khen đẹp này, phối hợp vào lại trở nên hài hòa với phòng ăn ngoài tưởng tượng, phô bày toàn bộ dáng vẻ của một tên con ông cháu cha.

Cả người cậu lười biết dán lên lưng ghế, chỉ vươn một cánh tay dài lật lật menu trên bàn, vừa thuộc lòng mà tự nói,

“Khoai tây nghiền, súp hải sản, beefsteak tiêu đen, tôm hùm nướng phô mai, với một cái pudding bí đỏ là được… Cậu có muốn ăn món nào ngon không?”

Cát Vi Dân mới nhìn giá đã thấy no rồi. Tuy rằng chỉ là tiểu nông, cậu vẫn nhịn không được mà muốn ngửa mặt lên trời thét gào: nhiêu đó có thể ăn đến mấy chục bữa trong trường lận đó aaaaaaaaa!

Rõ ràng xài là tiền của Cao Tân, tại sao người phải đau lòng lại là mình? Cát Vi Dân đóng menu lại để trên bàn, rầu rĩ nói.

“Giống cậu ta.”

Dù sao cũng chưa từng ăn thử, vậy là an toàn nhất.

“A, khẩu vị của cậu với tớ giống nhau vậy sao?

“Là khẩu vị của cậu hiếm lắm mới giống được của tớ.” Quen thói tự kỉ vô căn cứ của tên này rồi, Cát Vi Dân từ những bữa sáng đầu tiên được cống hiến cho dạ dày đã trở nên tiến hóa mà lưu loát đả kích lại.

Hiếm thấy Cao Tân không để ý đến lời đả kích của cậu, vẫn đang hưng trí bừng bừng mà xem thực đơn.

“Tốt quá, nếu món cậu chọn giống món tớ thì tớ gọi vài món khác vậy, chúng ta ăn thử lẫn nhau.”

Lúc Cao Tân gõ ly gọi phục vụ, Cát Vi Dân thề nếu không phải hoàn toàn không tin vào bản thân, cậu nhất định đã cầm dĩa phóng bay qua bên đó.

Cát Vi Dân vốn dĩ vẫn lo lắng rằng với tính cách thoải mái của Cao Tân thì trong nhà hàng cơm Tây cao cấp này thế nào cũng trình diễn một màn rồng bay vô cùng mất mặt, nhưng sự thật đã chứng minh sự lo lắng này là dư thừa – vô luận là cách cắt thịt bò hay tư thế cuộn mì ống thì Cao Tân đều làm rất quen tay và tao nhã, chỉ là Cát Vi Dân cam đoan không có ai ăn cơm Tây mà bận rộn như bọn họ; Cao Tân không ngừng kéo chén dĩa của Cát Vi Dân qua, lại đẩy chén dĩa của mình lại.

Bất quá vào giây phút cậu đem tảng thịt bò ứ nước mĩ vị nuốt xuống bụng, đã quyết định đem những oán giận nho nhỏ với Cao Tân trong họng nuốt xuống theo luôn. Oa, bữa cơm này rất ngon, Cao Tân mời mình ăn cơm cũng… rất đáng yêu.

Lúc hai người mang cái bụng căng tròn chạy về trường học thì dĩ nhiên đã quá 7 giờ, cửa trường đã đóng. Cao Tân vô cùng rành rẽ mà lôi Cát Vi Dân trèo qua một góc tường quanh trường, lần đầu tiên thao tác nên nghiệp vụ không thuần thục, khiến Cát Vi Dân lúc sắp trở mình qua lại ngã ngay từ trên tường xuống, dạ dày ăn no căng bị đập xuống đau muốn chết.

Cậu đỏ bừng mặt rơi xuống đất, chuyện đầu tiên làm là thẳng chân đá Cao Tân đang ôm bụng cười to.

“Còn cười nữa này!”

“Ui da… Haha… Tớ không cười nữa, đừng đá…. Haha… Ui da… Haha… Ha… A… Đừng, chỗ đó… Á đánh… Ui da!!!!!!!!!”

Cát Vi Dân sau đó lôi Cao Tân một con mắt xanh tím đến chỗ thầy giáo trực ban giải thích rằng,

“Thầy ơi, Cao Tân không cẩn thận mà va phải góc giường trong kí túc xá, cho nên tụi em buổi tối không lên phòng tự học được, em dẫn cậu ấy đến phòng y tế.”

Thầy giáo tiến đến từ sau lưng Cao Tân vẻ mặt bán tín bán nghi, sau đó biểu tình nghiêm trọng mà nói với Cát Vi Dân rằng,

“Mấy cô nhóc đều bị vẻ ngoài trong sáng lương thiện của em lừa cả rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play