Đến tháng 11 tình hình vẫn không cải thiện gì nhiều, Cát Vi Dân không có tâm tư nào đi dạo phố, hai người ngẫu nhiên gặp một lần, dứt khoát dẫn nhau vào khách sạn, nhưng lại chẳng làm gì, chỉ nằm trên giường nói chuyện phiếm câu đượcc câu mất. Tán gẫu đến lúc mệt thì ôm nhau ngủ, như muốn hấp thu nhiệt độ từ cơ thể đối phương để biến thành sức mạnh chống đỡ với mỏi mệt. Cát Vi Dân gác đầu trên cánh tay của Cao Tân, miễn cưỡng nói.
“Này, cậu có cảm thấy chúng ta đã bắt đầu giống mấy ông già nghỉ hưu rồi không?”
Cao Tân “A” một tiếng, nói.
“Chẳng lẽ cậu không “lên” được nữa? Tớ hiện giờ vẫn là tinh lực dư thừa nha,” vừa nói vừa dán lấy thắt lưng Cát Vi Dân cọ xát như chứng minh.
“Cậu xem nè, nơi này hoàn toàn không có “về hưu” đâu nha, cậu muốn thử một lần không…”
Cát Vi Dân không chút lưu tình mà thụi một cú ra sau, đau đến nỗi Cao Tân gào lên một tiếng.
“Thử cái đầu cậu, ngủ đi.”
“Tiểu Cát…”
“Chuyện gì?”
“Chẳng lẽ cậu thật sự không “được” nữa rồi? Đừng sợ, tớ sẽ không ghét bỏ cậu đâu…”
“Đi chết đi! Để tớ cho cậu xem ai mới là không được…”
Cuối cùng thì thật ra vẫn không làm gì, hai người chỉ hôn nhau sờ sạng một chút liền lăn ra ngủ. Mấy ngày nay thật sự rất mệt mỏi. Cát Vi Dân mệt là vì phải lo lắng chuyện nhà xưởng chuyện trường học chuyện ở nhà, nhưng Cao Tân mệt mỏi như vậy thì hơi kì quái, cậu ta ngay cả khi làm thêm 3 chỗ cùng lúc vẫn có thể dành thời gian đi mua đồ ăn sáng cho Cát Vi Dân, cả ngày bận bịu vẫn một bộ dạng thần thanh khí sảng, Cát Vi Dân chưa từng thấy một Cao Tân mệt đến đầu bù tóc rối thế này.
Hiện tại thấy cậu ta hai mắt vô thần, ấn đường (khoảng giữa hai đầu chân mày) đen, vô cùng đáng sợ, Cát Vi Dân trong lòng vừa hụt hẫng vừa xót xa, đáng tiếc Cao Tân đã luyện Thái Cực quyền thành xuất thần nhập hóa, vũ trang đến tận răng, mặc cho Cát Vi Dân quyền đấm cước đá đến nói bóng gió cũng không moi ra được chữ nào, chỉ nhẹ nhàng nói.
“Không có việc gì, chỉ là ba mẹ tớ um sùm như vậy nên không nghỉ ngơi được thôi, um sùm thêm chút nữa chán rồi thì tốt thôi. Tiểu Cát, cậu lo cho bản thân mình là được rồi, trong khoảng thời gian này cậu mệt đến chết đi rồi đúng không?”
Mẹ Cát ngã bệnh lần này khiến cả nhà Cát gia già trẻ lớn bé đều bị mất đi người lo lắng, Cát Vi Dân dù có cố gắng thế nào thì phần lớn thời gian đều phải ở nhà xưởng thực tập, hơn nữa cũng không thể lo liệu chuyện nhà chu đáo bằng mẹ Cát được, kết quả là một ngày kia trời mưa, ba Cát do mệt nhọc quá độ cũng bị cảm cúm, Cát Vi Dân càng thêm rối lên, không có tâm tư đâu nghĩ đến chuyện tình cảm. Cát Vi Dân uống bát gà tiềm nhân sâm không biết Cao Tân kiếm ở đâu ra, vừa liếc mắt nhìn Cao Tân, nghĩ chắc cũng không phải chuyện lớn gì, chờ mọi chuyện ổn định lại rồi nói sau vậy.
Đợi qua tháng 12, bệnh cảm cúm của ba Cát đã khỏi hẳn, mẹ Cát sau một thời gian điều trị cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, môn quản lí kinh doanh tín dụng cũng sắp chấm dứt, Cát Vi Dân cuối cùng có thể thả lỏng một chút thì lại phát hiện Cao Tân ngày càng không bình thường. Lúc trước Cát Vi Dân bận đến tối tăm mặt mũi, không có thời gian để ý đến Cao Tân, hai người đã hơn một tháng không gặp mặt, Cao Tân như trước buổi sáng một tin nhắn một tổi một tin nhắn dặn dò cậu nhớ ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ, Cát Vi Dân cũng như trước mỗi ngày trả lời tin nhắn cũng dặn cậu ta phải chăm sóc bản thân, ngoại trừ cái này thì cuộc sống quá mệt mỏi khiến cả hai không trao đổi gì hơn.
Lúc Cát Vi Dân có thể dành ra một chút thời gian rảnh, gọi điện thoại cho Cao Tân muốn nghe giọng của cậu một chút, lại phát hiện di động của Cao Tân gọi không được. Những lúc quay về trường đi học, ngẫu nhiên gặp bạn học cùng thực tập ở nhà xưởng với Cao Tân cũng nói Cao Tân gần đây luôn thấy đầu không thấy đuôi, quay qua quay lại đã không thấy đâu, giáo viên phụ trách của cậu ta ngoài miệng không nói gì, nhưng xem ra đã một bụng tức giận.
Tháng 12 Cát Vi Dân khó khăn lắm mới kiếm được một dịp chạy tới chỗ Cao Tân thực tập chặn đầu cậu, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi kéo cậu ra ngoài.
“Cậu rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cao Tân mặt đầy râu bộ dạng tiều tụy, cứ như tội phạm mới được thả ra, vẫn cười hì hì.
“Không có chuyện gì đâu. Tiểu Cát, sao cậu lại chạy đến đây?”
Cát Vi Dân nhìn bộ dạng này của cậu liều nổi nóng, bất thình lình dồn sức bóp chặt cổ cậu ta.
“Cậu mà không nói thật lão tử sẽ không để yên cho cậu!”
Cao Tân ngẩn người, rồi mạnh mẽ ôm Cát Vi Dân vào trong lòng, Cát Vi Dân nghe giọng nói rậu rĩ của cậu từ sau tai truyền đến.
“Tiểu Cát, lúc này đừng hỏi gì cả, được không?”
“Qua một chút nữa là tốt rồi, thật đấy.”
Cát Vi Dân khó chịu vô cùng, cuối cùng chỉ dồn sức ôm chặt lấy cậu.
“Được, tớ chờ cậu.”
Sau đó hung tợn kéo đầu Cao Tân đang gác trên vai mình ra, dán môi lên, dùng sức cắn đầu lưỡi cậu.
“Để tớ xem cậu định làm gì!”
~*~*~*~
Mọi người thông cảm, vì mình đang thi, nên đợt này post chương mới hơi chậm chạp ;__; với cả mạng vẫn đơ đơ, ko dùng ultra thì ko vào wp đc, nên mình càng lười ;__;