So với thời cấp III học bù đầu tối mặt và 2 năm đầu đại học chong đèn học bài mỗi đêm, trình độ tra tấn của kì thực tập thực sự chỉ có hơn chứ không kém. Nghe danh thực tập sinh thì oai, thực chất địa vị còn không bằng những người học nghề. Nhóm của Cát Vi Dân ban ngày trần mình trong xưởng sản xuất nóng hơn 30 độ, làm những công việc tháo dỡ linh kiện đơn giản nhưng vất vả nhất, lúc nào cũng bị những công nhân trong xí nghiệp sai đi trà nước mua cơm, buổi tối còn phải học bài và viết báo cáo, những kiến thức học được trong trường so với những điều học được trong công xưởng có sự khác biệt nhất định, bản thân phải tự học hỏi thêm mới có thể theo kịp.

Trong nhóm có vài cậu bạn học, tuy thành tích học tập thì bết bát nhưng tay nghề kĩ thuật thì lại rất tốt, giống như Lâm Kính Tổ vậy, chỉ cần nhìn sư phụ dỡ hàng qua một lần là có thể bắt chước làm theo, vừa khéo tay lại học hỏi nhanh, chỉ cần chỉ dạy thêm một chút là hiểu việc, rất nhanh đã trở thành một trong những người mới được tự mình đảm nhận việc lắp ráp. Cát Vi Dân ở phần thực hành thì không phải thế mạnh, lúc khởi đầu có hơi chậm hơn so với các bạn, muốn đạt tới trình độ tương đương mọi người thì càng phải tốn nhiều công sức hơn, thế là chỉ biết cố gắng gấp mấy lần, sau giờ làm việc tiếp tục tự mình tìm tòi nghiên cứu, vì thế càng mệt hơn người khác nhiều. Buổi tối mắt nhắm mắt mở đi rửa mặt xong, vừa đặt lưng lên ván giường cứng còng ở kí túc xá của nhà xưởng là ý thức đã muốn mơ hồ, có đôi khi đang nói chuyện điện thoại với Cao Tân, nói chưa được mấy câu đã mơ màng ngủ thiếp đi, sáng hôm sau thức dậy thấy màn hình di động vẫn còn sáng.

Sau này Cao Tân cũng không dám gọi điện cho cậu nữa, sợ điện thoại mở suốt một đêm sẽ phóng ra nhiều phóng xạ, không tốt cho cơ thể, kiên trì ngày ngày đúng 9h lại nhắn tin nhắc Cát Vi Dân lúc đi ngủ phải nhớ tắt máy, lại mỗi ngày đúng 6h sáng nhắn tin nhắc Cát Vi Dân phải mua điểm tâm, đừng vì mười phút lưu luyến trên giường mà làm hại thân thể. Trong nhà xưởng 7h bắt đầu làm việc, Cát Vi Dân lại vật vờ ngủ nướng đến 45 mới chịu dậy, vừa mở máy liền thấy tin nhắn của Cao Tân, ngay cả miếng bánh bao trắng đang ngậm trong miệng đều cảm thấy hương vị ngọt ngào.

Chỉ có cuối tuần mới được nghỉ xả hơi một chút. Thứ bảy ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa, buổi chiều tùy tiện đọc sách thư giãn, đến tối thì đi ăn gì đó ngon ngon một chút cải thiện bữa ăn, rồi đi rạp chiếu phim, đương nhiên là hai người cùng đi. Chỗ ăn tối và đi dạo phố đa số là gần nhà xưởng Cát Vi Dân thực tập, Cát Vi Dân ngồi hai ba chuyến xe là đã tới nơi, còn Cao Tân thì gần như phải băng qua nửa thành phố mới đến. Cát Vi Dân mỗi lần nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cậu, trong lòng thật khó chịu, nói.

“Này, hay lần sau tớ chạy qua chỗ cậu nhé.”

Cao Tân ngồi trong chiếc xe màu bạc của nhà mình, cười đến rạng rỡ.

“Được rồi, không sao đâu, tớ là tự mình lái xe, còn cậu phải đi xe bus, dù sao thì tớ đi vẫn tiện hơn.”

Cát Vi Dân nghiến răng nghiến lợi vung một đấm qua.

“Có tiền thì hay lắm sao, đồ bại gia tử.”

“Tiểu Cát, cậu thế này là trắng trợn đố kị đó.”

“Đi chết đi!”

Ăn cơm rồi đi dạo xong, hai người tìm một khách sạn gần đó nghỉ lại, trong căn phòng sạch sẽ tiêu chuẩn là hai chiếc giường đơn song song nhau, trên một chiếc giường là hai người trần truồng đang quấn quít lấy nhau, bên giường kia đặt hai gối đầu kề bên nhau, làm xong bên giường này thì qua bên giường kia ngủ, không lãng phí chút nào. Dục vọng cả tuần dồn nén lại quá hung mãnh, Cát Vi Dân sáng hôm sau tỉnh dậy chống cái thắt lưng muốn gãy đôi ra, oán hận thề cuối tuần không bao giờ lấy tấm thân lao lực cả tuần của mình ra chơi bời nữa, rồi lại ngay một tối thứ sáu nào đó khi môi lưỡi chạm nhau thì nháy mắt đã buông cờ đầu hàng. Thế nên mỗi sáng chủ nhật Cao Tân lại ở một khách sạn khác nhau, cả người trần truồng né trái né phải khỏi công kích gối đầu của Cát Vi Dân.

“Tiểu Cát, cậu không được giận chó đánh mèo như thế… Ai da… Á, cái đó là gạt tàn thuốc, không được ném nha…”

Ngày tháng cứ thế mà từ thứ hai đến thứ sáu bận bịu cực khổ rồi lại đến cuối tuần bận bịu ngọt ngào nối tiếp nhau, cứ một tuần rồi một tuần trôi qua cho đến giờ. Cát Vi Dân vốn nghĩ chịu đựng thêm mấy tuần nữa, một khi thích ứng được tiết tấu của đợt thực tập cao độ này thì tốt rồi, không nghĩ mọi chuyện lại đến dồn dập như thế.

~*~*~*~

Cuối cùng phải dùng Ultra mới vào đc ;_____;

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play