Lúc hai người chạy ra khỏi phòng thì chưa đến 9h, sinh viên có tiết đầu thì vẫn còn trong lớp, sinh viên tiết 2 thì chưa thức dậy, sân trường thưa thớt vài người qua lại, trên mặt đất phủ một lớp dày lá cây ngô đồng, thời tiết trong trẻo hơi se lạnh khiến người ta thật thích.
Cả hai rõ ràng cũng không kiêng kị gì, cười vang đùa giỡn suốt dọc đường từ trường về kí túc xá, hai bên là những ngọn núi cao thấp trùng điệp. Cao Tân vươn tay nắm lấy một cành cỏ mây cười thật đắc ý.
“Tớ đã nói bên ngoài vui hơn trong lớp nhiều rồi mà, đúng không?”
Cát Vi Dân nhìn cọng cỏ mây trên tay cậu ta, lại nhìn đến cái áo thun rẻ bèo cậu ta đang mặc, cảm thấy thật xứng đôi, trợn mắt bảo.
“Hừ, trốn học còn tự hào cái gì.”
“… Tiểu Cát, cậu không phải cũng đang trốn học đó thôi.”
“Câm miệng!”
“Tiểu Cát, mỗi lần cậu thẹn quá hóa giận thì biểu tình đặc biệt hung dữ nha.”
“Biến!” Cát Vi Dân thẹn quá hóa giận hung tợn đá một cước vào Cao Tân, hai người đuổi nhau chạy vòng quanh mấy cây nhãn thơm lừng bên sườn núi.
Lúc chạy giỡn về đến kí túc xá thì để mệt đến hụt hơi quên cả giận, cảm giác lúc trước lại nồng đậm. Cát Vi Dân mở cửa đi vào, hai người cứ thế mà ôm hôn dính lấy nhau.
Qua một mùa hè, dường như Cao Tân lại cao thêm một chút, cậu cúi người xuống thì dường như đã đem cả người Cát Vi Dân ủ vào trong lòng, đập vào mặt Cát Vi Dân đều là hơi thở của Cao Tân, nơi đầu lưỡi chạm đến truyền tới cảm giác tê dại, Cát Vi Dân thoải mái mà hít một hơi, để đầu lưỡi càng vào sâu hơn. Khí trời đầu thu còn hơi se lạnh, nụ hôn trên môi cũng còn vương hơi thở mùa thu, nhẹ nhàng khoan khoái thấm vào ruột gan, đầu lưỡi quấn lấy, hết hôn lại cắn, vài lần dừng lại thở, nhưng vẫn là luyến tiếc không muốn buông nhau ra.
Cát Vi Dân trong đầu mờ mịt, tay Cao Tân liền tiến vào trong áo thun cậu mà sờ soạng, bình thường lúc hai người thân mật nhau đôi khi cũng có chút động tác quá trớn, Cát Vi Dân cũng không để ý, chỉ ừm một tiếng lại tiếp tục cùng cậu ta hôn môi. Mãi đến lúc ngón tay vuốt ve trên người mang đầy ý tứ hàm súc tiến đến đốt xương sống cuối cùng, Cát Vi Dân mới ý thức được Cao Tân không chỉ là đơn giản muốn hôn hít vuốt ve, cậu cảnh giác trừng mắt, đẩy cậu ta ra.
“Này, đây là kí túc xá.”
Đột ngột tách ra, bên khóe miệng Cao Tân còn vương một sợi nước màu bạc, cậu vươn đầu lưỡi ra liếm, động tác vô cùng mờ ám, cổ họng Cát Vi Dân vang lên một tiếng “Ực”, khó khăn lắm mới mở miệng.
“Làm nữa sẽ bị phát hiện mất.”
Giọng nói của Cao Tân cũng trầm hơn bình thường một chút, cậu áp lại hôn lên gáy của Cát Vi Dân.
“Không sao đâu, bọn họ vẫn còn trên lớp mà.”
Ngón tay của cậu cách một lớp áo thun nhéo mạnh lên hai điểm trước ngực Cát Vi Dân, cắn cắn vành tai Cát Vi Dân nói.
“Làm một chút thôi, được không, Tiểu Cát?”
Biết rõ tên khốn này đã làm rồi thì tuyệt đối sẽ không chỉ “một chút”, Cát Vi Dân vẫn là không tiền đồ mà run rẩy cả người, kéo tay cậu ta trên ngực xuống dưới, cậu nhìn cánh cửa phòng đóng kín, chắc là… không sao đâu.
Món đồ cuối cùng trên người bị lột xuống, Cát Vi Dân cả người trần trụi nằm trên giường, da thịt trắng nõn trong không khí se lạnh hơn run nhẹ, càng làm nổi bật những dấu hôn đỏ hồng. Người anh em phía dưới bị không khí lạnh lẽo kích thích mà đứng thẳng, bị người kia dùng miệng an ủi qua mà trở nên trơn bóng.
Nơi phía sau đã được ngón tay cẩn thận xâm nhập, hai đùi bị Cao Tân đặt trên vai, tư thế ngượng ngùng này khiến Cao Tân có thể nhìn rõ nơi đó của cậu, mà chính cậu cũng có thể thấy rõ vật kia nóng bỏng to lớn của cậu ta. Cát Vi Dân lúc này mới hối hận thị lực của mình lại 10/10 làm gì.
Cơ thể Cao Tân chầm chậm cúi xuống, Cát Vi Dân có thể nhìn thấy cậu ta từng chút từng chút một tiến vào bên trong mình, phía sau cảm nhận được nỗi đau càng ngày càng lớn, cậu cắn chặt môi, khóe mắt đã ửng hồng. Cao Tân nghiêng đầu hôn nhẹ lên bàn chân co quắp lại của cậu như an ủi, giọng khàn khàn gọi tên cậu.
“Tiểu Cát.”
Cát Vi Dân trong đầu ầm một tiếng, đã không còn chút lí trí nào.
Trong kí túc xá yên ắng chỉ còn lại tiếng kẽo kẹt của chiếc giường gỗ hòa cùng vài tiếng rên rỉ mơ hồ, vì thế ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng rầm rồi tiếng mở khóa hết sức đột ngột. Thời điểm Cát Vi Dân kịp phản ứng lại, cửa đã mở ra, tên bạn cùng phòng ngoài cửa ngạc nhiên đến ngây người.
Lập tức cánh cửa được đóng lại nhanh hơn cả khi nãy, Cát Vi Dân đẩy mạnh Cao Tân ra, nhảy xuống giường nhặt quần áo rơi đầy trên mặt đất.
Bị thấy rồi. Cậu cùng Cao Tân trần như nhộng dây dưa trên giường, lại còn là với tư thế như thế, vừa nhìn qua là biết đang làm cái gì. Tay Cát Vi Dân đang mặc quần vào đều run cả lên, cậu cả đời chưa gặp phải tình huống nào nan giải thế này.
Qua loa mặc quần áo vào, Cao Tân cũng đã mặc xong, định ra mở cửa thì Cát Vi Dân chặn cậu lại, giọng nói run run.
“Để tớ đi.” Cậu nói vừa như an ủi cậu ta, cũng là cho chính mình. “Không sao đâu, tớ biết rõ cậu ấy, cậu ấy sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Cát Vi Dân với bạn cùng phòng hợp tính nhau, ở chung hòa thuận, hiểu rõ tính tình nhau. Cậu bạn kia tính cách trong sáng ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện đâm sau lưng làm tổn thương người khác. Cậu hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng ra, cậu bạn kia quả nhiên đã lên tiếng trước.
“Cậu yên tâm, mình sẽ không nói với ai hết.”
Tuy rằng cậu ta cam đoan không nói ra, nhưng nhất định trong lòng cũng khinh thường quan hệ của hai người. Dù sao đây cũng là chuyện xã hội khinh thường, một người đàn ông lại ở dưới thân một người đàn ông khác dang rộng hai chân. Cát Vi Dân cắn chặt môi, giọng nói run rẩy nhẹ bẫng, nhưng vẫn nhìn cậu bạn, kiên định mở miệng, giải thích cho cậu ta, cũng là cho chính mình.
“Lâm Kính Tổ, tớ thật sự rất thích cậu ấy.”
~*~*~*~