Mười ngày tiếp theo cảm giác còn dài thê lương hơn mười ngày đầu, Cát Vi Dân cảm thấy bản thân sắp ngây ngốc đến không cứu chữa nổi. Cũng may ông anh họ xa ở kế bên định lên trấn trên một chuyến, hỏi cậu có muốn đi cùng không. Ở trấn trên có thể thu được sóng di động, Cát Vi Dân không chút nghĩ ngợi gật đầu ngay.
Tới trấn trên rồi, Cát Vi Dân tìm cớ tách khỏi anh họ, lập tức bật di động.
Mới mở di động, tin nhắn ào ạt đổ tới, hộp thư đến gần như đầy ắp. Hầu hết các tin nhắn đều là của Cao Tân, Cát Vi Dân nhẩm tính kể từ ngày mình vào thôn thì mỗi ngày ít nhất cũng một tin đến, nội dung thì hầu hết đều là kể cho Cát Vi Dân nghe ngày hôm nay của cậu như thế nào, đã đi đâu, ăn cái gì, dặn dò Cát Vi Dân phải chăm sóc bản thân, kết thúc lúc nào cũng là một câu “A, bất quá có lẽ lúc này cậu chắc là không đọc được tin nhắn này nhỉ?”
Cát Vi Dân hơi buồn cười, nhưng ***g ngực lại bị một cảm giác không tên nào đấy lấp đầy, đến nỗi ngón tay cậu tự động nhấn dãy số đầu tiên trong danh bạ. Đầu dây bên kia rất nhanh đã nhấc máy, Cát Vi Dân có thể nghe rõ tiếng thở dốc gấp rút bị kiềm nén của bên kia, sau đó một giọng nói vang lên.
“Tiểu, Tiểu Cát?”
Cát Vi Dân đáp.
“Đúng vậy, là tớ.”
Đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một tràng âm thanh loảng xoảng vang lên! Xoảng, còn nghe loáng thoáng tiếng ai mắng, Cát Vi Dân nhíu mày.
“Cậu đang làm gì đó?”
Cao Tân cười hắc hắc.
“Tớ đang làm thêm ở quán cafe, nhưng cũng sắp tan ca rồi.”
Sau đó lại hưng phấn hỏi.
“Tiểu Cát, cậu ở quê sao rồi? Tớ xem dự báo thời tiết nói rằng chỗ cậu đang hạn hán, cậu có bị ảnh hưởng gì không? Ăn uống có quen không? Ở dưới quê nhiều muỗi với côn trùng, cậu có bị đốt không? Ông nội cậu có khỏe không? Cây xoài bên ấy đã sai quả chưa?”
Sau một tràng câu hỏi như pháo nổ thì cậu mới chợt nhớ ra.
“Tiểu Cát, sao cậu gọi điện thoại cho tớ được vậy?”
Cát Vi Dân nhịn không được nở nụ cười, nói.
“Hỏi nhiều như vậy làm sao tớ trả lời được hả?”, sau đó giải thích cho cậu ta. “Trên trấn có thể thu được tín hiệu.”
Hai người vui vẻ hàn huyên hết nửa ngày, hôm nay nắng vàng rực rỡ, di động bên tai nóng đến nỗi sắp bỏng tai cậu. Cát Vi Dân căn bản không biết mình đã nói gì, chỉ biết giọng nói của Cao Tân từ điện thoại truyền đến thật rõ ràng, không ngừng quanh quẩn bên tai cậu. Thật kì lạ, sao trước giờ cậu chưa từng cảm thấy giọng nói của Cao Tân lại rất dễ chịu thế này?
Mãi đến lúc điện thoại của Cát Vi Dân sắp hết tiền hai người mới chịu cúp điện thoại. Cao Tân trước khi cúp điện thoại còn nói.
“Gửi số điện thoại nhà dưới thôn cho tớ đi, lúc nào rảnh tớ sẽ gọi qua.”
“Cậu điên hả, hai thằng con trai ngày ngày ôm điện thoại tán dóc, người khác biết được sẽ cảm thấy kì quái đó. Thôi thì cậu cứ chờ, chừng nào tớ lên trấn trên lại gọi điện cho cậu.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới nói.
“Vậy được rồi, tớ chờ. Cậu nhớ phải chăm sóc bản thân.”
“Ừ, cậu cũng vậy, đừng cứ không có ai ở nhà là lại ăn mì gói cho qua bữa. Cũng đừng làm thêm quá sức. Tớ cúp máy đây.”
“Ừ.”
“Tớ cúp đây.”
“Tiểu Cát…”
“Sao thế?”
“… Không có gì, cậu cúp đi.”
Cát Vi Dân lại quay trở lại thôn làng không tín hiệu điện thoại, nhớ tới một khoảng lặng yên ngắn ngủi cùng câu “Tiểu Cát” cuối cùng của Cao Tân, không biết sao lại cảm thấy Cao Tân có chút đáng thương. Buổi tối dưới quê, nếu không coi TV thì cũng chẳng có việc gì để làm, Cát Vi Dân dứt khoát làm một chuyện mà học sinh tiểu học tốt nghiệp rồi sẽ không làm nữa.
Viết thư.
Thư viết cũng không lâu, nội dung đại khái cũng giống như những lần tán gẫu bằng điện thoại. Cát Vi Dân một phong thơ viết xằng viết bậy, đến cuối cùng thì kiểu viết cũng gần giống với tin nhắn của Cao Tân, cơ bản là báo cáo lại hết chuyện ăn uống ngủ nghỉ của mình. Thư gửi được mấy ngày thì nhận được thư hồi âm của Cao Tân, gửi khẩn cấp. Mở ra, bên trong là phong thư đánh máy khổ A4.
“Chào cậu, Tiểu Cát. Chữ viết của tớ rất xấu, sợ viết tay cậu đọc không ra, nên quyết định đánh máy. Nhưng mà tớ cố ý chọn font chữ Tân Ngụy, đọc vào vẫn có cảm giác thư viết tay nhỉ? Ha ha…”
Cát Vi Dân đen mặt, người này vẫn là bệnh động kinh ngàn năm như một. Cậu cười, đọc kĩ thư mấy lần rồi gấp lại, bước ra ngoài cửa, lại thấy ông nội đang ngồi xổm trước bậu đất nhỏ ngoài cửa, chơi đùa với cậu nhóc 1 tuổi nhà hàng xóm, cười đến mắt híp cả lại.
Hàng xóm cũng vui vẻ trò chuyện với ông.
“Ông đã tuổi này rồi, chắc cũng sắp có chắt rồi nhỉ?”
Cát lão gia năm nay đã ngoài tám mươi rồi, ông cầm cánh tay mập mạp của cậu nhóc, nói.
“Tôi có hai đứa chắt bên ngoại rồi.” Rồi lại chỉ vào Cát Vi Dân, nói.
“Bất quá nếu muốn có chắt nối dõi thì phải trông vào thằng bé này. Cát gia chúng ta chỉ có mỗi nó trông coi hương khói.”
Người hàng xóm bé cậu nhóc vào nhà rồi, Cát lão gia vẫn còn tủm tỉm cười.
“Vi Dân à, ba năm nữa con cho ông nội đứa chắt ẵm bồng chứ hả?”
Cát Vi Dân cúi đầu suy nghĩ một hồi, mới thận trọng hỏi.
“Ông nội, nếu con không định kết hôn thì sao?”
Cát lão gia cười cười, không chút nghi ngờ.
“Sao thế, con bị cô gái xinh đẹp nào làm đau lòng rồi à? Không sao đâu, con gái tốt trên đời này còn nhiều, Vi Dân của chúng ta sau này nhất định sẽ tìm được một cô vợ xinh đẹp, sinh được một thằng nhóc bụ bẫm.”
Cát Vi Dân khó khăn lắm mới nói được một câu.
“Không phải. Con chỉ là… chỉ là cảm thấy không cùng một cô gái chung sống cả đời cũng không sao cả. Không kết hôn… cũng không sao mà phải không ông?”
“Thằng nhóc này, con tới tuổi nhất định rồi cũng phải thành gia lập nghiệp, người nào cũng vậy thôi. Không kết hôn là thế nào, ông trời sinh ra đàn ông và đàn bà, chính là để tạo thành gia đình cùng sống bên nhau. Thằng nhóc ngốc này, con lấy vợ rồi thì sẽ biết gia đình chính là nơi tốt nhất.”
Cát Vi Dân giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn là im lặng không nói gì.
~*~*~*~