Kế hoạch cho Imagine Cup của Cao Tân đưa ra thật sự là “vô cùng tươi mới”. Trên thực tế, Cát Vi Dân cảm thấy “vô cùng tươi mới” đã là đánh giá khách khí nhất rồi. Tuy rằng trên lý thuyết là bán đồ này nọ thôi, nhưng mỗi nhóm dự thi đều vắt hết óc để giành thắng lợi, những mặt hàng bày bán đều là thiên kì bách quái có một không hai. Bán áo sơ đính hạt đã là trò trẻ con, trừu tượng một chút thì là bán thời gian lao động, kinh khủng nhất là thậm chí còn chơi chiêu bài “bán mạng.”
Mà những thứ Cao Tân bán lại vừa quen vừa lạ, từ kim chỉ đến chén dĩa gối ôm cái gì cũng có, Cát Vi Dân thật sự không nhìn ra cái này và tiệm tạp hóa khác nhau chỗ nào. Nếu không phải là vì hiểu rất rõ tên này, Cát Vi Dân quả thật sẽ nghĩ cậu ta chỉ là tên phá đám gây sự mà thôi. Chỉ khổ Cát Vi Dân bản thân về phương diện này dốt đặc cán mai, chẳng đóng góp được ý kiến nào có tính xây dựng, chỉ biết dựa theo sự bày mưu tính kế của Cao Tân mà ba hoa chích chòe nổ một trận trong bản kế hoạch, đại ý là trường học nằm tại vùng rừng núi, cách xa chợ trung tâm, cửa hàng xung quanh cũng không nhiều, tuy rằng siêu thị trong trường có đầy đủ vật dụng hàng ngày, nhưng vẫn không đủ thỏa mãn yêu cầu đa dạng về mặt hàng và chất lượng của sinh viên, mà mục tiêu của bọn họ chính là xây dựng một siêu thị với những mặt hàng được chọn lựa kĩ càng.
Viết xong, Cát Vi Dân cũng không dám không biết xấu hổ mà xem lại, đem nộp ngay, cũng hoàn toàn không ôm hy vọng được thông qua, kết quả lại ngoài dự đoán của cậu. Không biết có phải những sinh viên khác viết bản kế hoạch quá kém hay không mà khiến cho bản kế hoạch Cát Vi Dân chắp bút lại có vẻ nổi bật hơn hẳn, hay là vì cách suy nghĩ kì quái của Cao Tân khiến người ta quá hãi hùng, bản đề án này cư nhiên lại được toàn bộ ban giám khảo Imagine Cup bỏ phiếu thông qua, vốn cũng được phát xuống.
Sau khi nhận được vốn, Cao Tân bắt đầu treo bảng hiệu, trang trí mặt tiền cửa hàng. Cửa hàng là một cái chòi nhỏ mấy thước vuông do trường cấp, muốn trang trí bày biện gì thí sinh cứ tùy thích. Cát Vi Dân tuy rằng lúc đầu chỉ đáp ứng viết bản kế hoạch cho Cao Tân, nhưng thật sự thì cũng chẳng thể thờ ơ nhìn Cao Tân một mình chạy tới chạy lui lo buôn bán, cuối cùng trên cơ bản chính là hai người chung sức tác chiến, Cát Vi Dân vừa oán hận nghĩ thầm, bản thân lại lọt vào bẫy của Cao Tân rồi, vừa chịu mệt nhọc giúp Cao Tân chạy việc, tâm lí vô cùng mất cân bằng, Cao Tân lại còn rất thành thật nhìn mặt cậu nói.
“Tiểu Cát, mặt cậu sao lại co giật thế này? Hay là bị bại liệt cơ mặt rồi.”
“Cút xuống địa ngục đi, mặt cậu mới là bại liệt. Không phải chân cậu bị vọp bẻ sao.”
“A, không có, chân tớ vẫn bình thường, đâu có vọp bẻ.”
Cát Vi Dân bẻ bẻ cổ tay, cười đến âm hiểm khó lường.
“Mấy tên ngu sẽ bị vọp bẻ.”
Theo Cao Tân đi nhập hàng mấy chuyến, Cát Vi Dân mới phát hiện kế hoạch này thì ra không phải là khoác lác nói nhảm. Chỉ là chỉ tốt nhất Tô Châu, chén dĩa là đồ gốm sứ của xưởng thủ công làm, ngoài ra còn có dao từ một cửa hàng mài lâu đời, quạt vải thượng hạng nhuộm bằng sáp này nọ, không thiếu một thứ gì. Nhìn lướt qua thì tưởng là những đồ dùng bình thường, nhưng cầm lên mới thấy so với hàng loại thường thì tinh xảo hơn rất nhiều.
Ngoài ra, Cao Tân còn chuẩn bị rất nhiều thứ như đế đựng di động, bông tai, trang sức vòng vèo này nọ của con gái, đều là những kiểu tinh xảo đáng yêu ngoài chợ không mấy có. Những ngành học của trường Cát Vi Dân hầu hết là về kĩ thuật chuyên nghiệp, máy móc, điện lực, thủy lực này nọ, tỉ lệ nam nữ cực kì mất cân đối, Cát Vi Dân nhìn mấy món đồ trang trí đang reo leng keng mà nhíu mày.
“Này, cậu tính sai đối tượng rồi đó, trường chúng ta một khoa cũng chỉ có hai ba nữ sinh, dù có được ủng hộ đến 4×100 lần đi nữa cũng không đủ, ai mua chứ?”
“Cái này là để nam sinh đến mua a, chính là vì nam nhiều nữ ít cạnh tranh kịch liệt, nam sinh càng chịu khó cố gắng tìm kiếm niềm vui cho nữ sinh. Hơn nữa tài nguyên nữ sinh của trường ít, rất nhiều người đều tìm bạn gái ở ngoài, bạn gái đến trường thăm bọn họ thể nào bọn họ cũng sẽ phải ra vẻ một chút thôi. Yên tâm, chắc chắn bán được mà.”
Cách suy nghĩ của tên này quả nhiên là khác hẳn người thường, Cát Vi Dân ngoài mặt khinh thường, trong lòng âm thầm cảm thấy lời cậu ta quả thật cũng vài phần có lí.
Nhận hàng về rồi, sắp xếp bày biện đầy cả cửa hàng nhỏ, cửa hàng của hai người xin giấy chính thức khai trương. Cao Tân chọn tên “G&G”, vừa bắt mắt lại vừa dễ nhớ, là từ họ tiếng Hoa viết tắt của hai người ghép lại, Cát Vi Dân lại một câu, “Tớ không muốn bị mất mặt giống cậu”, buộc Cao Tân đổi cách giải thích trên lý thuyết là “G&G” nghĩa là “Grace & Glary”.
“G&G” chính thức khai trương vào tuần thứ hai tháng 10, bắt đầu bước vào một cuộc cạnh tranh gầy dựng sự nghiệp trong vòng một tháng đầy gay cấn.
~*~*~*~