Cát Vi Dân và Cao Tân ở hai phòng kí túc xá khác nhau, nhưng toàn bộ môn học đều giống nhau, hai người từ buổi sáng đi học đến buổi tối lên thư viện đều bên nhau, thời gian ở chung ngược lại so với thời trung học còn nhiều hơn rất nhiều. Cao Tân vẫn giữ thói quen thời trung học, mỗi buổi sáng đều lấy đủ cả phần điểm tâm của Cát Vi Dân rồi chờ cậu ở nhà ăn, thời gian sau giờ học hai người cũng thường lui tới những tiệm ăn lớn nhỏ quanh trường, khai phá tân chiến trường trong niềm sung sướng vô bờ.
Hết thảy mọi thứ đều giống y thời trung học. Cát Vi Dân vô cùng hưởng thụ quãng thời gian ở cùng Cao Tân, đó là một loại cảm giác giống như chẳng cần làm gì thì vẫn rất thoải mái vui vẻ. Chỉ là có một việc, thay đổi hoàn toàn so với thời trung học: Cao Tân bắt đầu thường xuyên ăn đậu hủ [aka dê xồm] Cát Vi Dân.
Nói ra thì có chút kì quái, nhưng Cát Vi Dân thật sự cảm thấy như thế. Dù là khi Cao Tân khoác vai Cát Vi Dân cùng đi học, hoặc những lúc vòng tay qua lưng Cát Vi Dân, đều làm toàn thân Cát Vi Dân run rẩy. Lúc làm những động tác đó Cao Tân rất tự nhiên, cũng giống như khi những bạn học khác đùa giỡn với Cát Vi Dân. Nhưng chỉ cần Cao Tân thân mật dựa gần lại, Cát Vi Dân sẽ cảm thấy máu tuần hoàn nhanh hơn, tế bào toàn thân bước vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, như đang trông chờ những ngón tay đang đặt đâu đó trên người mình sẽ làm vài chuyện gì đó. Nam sinh trong lúc đùa giỡn đụng tay đụng chân cũng không ít, bản thân Cát Vi Dân cũng là người hễ nổi giận là nhào lên người người ta đánh nhau, không hề bài xích chuyện đụng chạm chân tay, nhưng chỉ duy nhất những cái chạm tưởng như vô tình của Cao Tân mới có thể gợi lên trong Cát Vi Dân cảm xúc khác thường. Cát Vi Dân ngầm nghiến răng nghiến lợi nghĩ, sao trước kia mình chưa bao giờ nhận ra, tên gia khỏa này sỗ sàng thuộc hàng cao thủ?
Nếu những hành động kia còn có thể nói rằng do Cát Vi Dân thần kinh mẫn cảm quá mức cùng trí tưởng tượng quá phong phú, những cử chỉ vô cùng thân thiết hàng thật giá thật sau đây sẽ xác thực tội danh của cậu ta. Từ buổi sáng bước xuống giường đến buổi tối trước khi đi ngủ, thời gian hai người ở cùng nhau khá nhiều, mà những lúc chỉ có mỗi hai người lại không ít. Thường thì cả hai hay nhàn tản trong sân trường, câu được câu mất tán dóc chuyện thời tiết, hoặc những lúc Cao Tân nói vài thứ khiến Cát Vi Dân nổi nóng rồi bị Cát Vi Dân một cước đạp lăn ra đất, ánh mắt Cao Tân trong phút chốc sẽ lóe lên, nhìn quanh bốn bề vắng lặng, môi lưỡi ẩm ướt nóng bỏng sẽ bắt đầu hạ lên đuôi mày Cát Vi Dân, khóe mắt, sóng mũi rồi… lên môi.
Mặc dù hai tháng trước giữa hai người đã từng phát sinh quan hệ sáp nhập sâu nhất, nhưng trong lòng Cát Vi Dân vẫn cố gắng cho đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, thời điểm thích hợp, bầu không khí cũng thích hợp, bất tri bất giác xảy ra. Vốn Cát Vi Dân định xem nó như kỉ niệm cho lần cuối cùng hai người bên nhau mà niêm phong lại chôn thật sâu, bây giờ lại trở thành bạn học của Cao Tân, Cát Vi Dân quyết định cho nó là một lần suy nghĩ hồ đồ mà quên đi, cậu và Cao Tân vẫn đang là những người anh em tốt ăn ý chân thành với nhau. Nhưng hiển nhiên Cao Tân lại không muốn nghĩ thế. Ánh mắt sáng ngời của Cao Tân, đầu lưỡi nóng bỏng, tất cả đều đang một lần nữa khẳng định với Cát Vi Dân câu nói hai tháng trước: Tiểu Cát, tớ thích cậu.
Cát Vi Dân biết không nên khiến cậu ta lại hiểu lầm nữa, nhưng đáng chết là mỗi lần môi Cao Tân rơi xuống, mấy ngàn lời cự tuyệt đang vòng vo trong bụng Cát Vi Dân liền tan thành mây khói. Môi Cao Tân dừng trên đôi mắt Cát Vi Dân, Cát Vi Dân liền nhu thuận nhắm mắt lại, môi Cao Tân dừng trên miệng Cát Vi Dân, Cát Vi Dân liền mềm mại thả lỏng khớp hàm, để đầu lưỡi nồng nhiệt tiến vào mút lấy nhau. Không thể phủ nhận rằng mỗi lần cùng Cao Tân hôn cảm giác càng ngày càng dễ chịu, thậm chí Cát Vi Dân cũng càng ngày càng chìm sâu vào, đến cuối cùng thì câu “Không được” của Cát Vi Dân mỗi lần Cao Tân áp sát đến dường như cũng giống câu “Đừng đánh” của Cao Tân, chỉ là một loại làm màu, Cao Tân nghe thấy sẽ chỉ lười biếng nhếch khóe miệng cười đến càng tà mị, Cát Vi Dân giữa lúc đang hoảng hốt vì trái tim đập loạn đã bị ấn lên một nụ hôn tối tăm trời đất.
Dần dần Cát Vi Dân cũng đã thành quen với trò quấy rối *** này, thậm chí còn rất tự giác mà mỗi lúc Cao Tân áp người tới sẽ vươn tay ôm lấy cổ cậu ta. Sáng sớm ở góc sân thể dục, giữa trưa tại dốc núi sau dãy phòng học, chạng vạng ở cánh rừng sau kí túc xá, những cậu thiếu niên vừa được nếm thử hương vị *** quấn lấy nhau, chia sẻ những nụ hôn vừa kịch liệt lại vừa ngọt ngào, một cái lại một cái. Cát Vi Dân giữa cảm giác hạnh phúc mà mơ mơ hồ hồ nghĩ, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, chỉ cần không bị phát hiện, Cao Tân muốn ăn thì… ưm ư… cứ để cậu ta ăn.
~*~*~*~