Sáng sớm tiếng chim hót hòa lẫn trong tiếng ve kêu, ồn ào náo nhiệt. Cát Vi Dân nặng nề nhướn mí mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là hai điểm nhỏ màu đỏ sậm giữa một tảng lớn màu lúa mạch, Cát Vi Dân ngây người một chút mới nhớ ra đó là ***g ngực của Cao Tân. Hai người ngủ cùng nhau cũng không được thoải mái, hai cánh tay dài của Cao Tân ôm vòng qua lưng Cát Vi Dân, một chân của Cát Vi Dân gác trên hông Cao Tân, hai người dán chặt lấy nhau gần như không còn khoảng cách.

Máu đột ngột “bùm” một tiếng dồn hết lên não, Cát Vi Dân mang khuôn mặt nóng cháy mà nhẹ nhàng dịch khỏi người Cao Tân. Nhưng vừa động một chút thôi, toàn thân đau đớn như xương cốt bị bẻ gãy. Nếu không phải gương mặt say ngủ của Cao Tân quá mức vô tội, Cát Vi Dân thề rằng rất muốn một cước đạp cậu ta xuống giường.

Vậy mà làm thật. Cát Vi Dân vừa xấu hổ vừa tức giận nghĩ, cậu rõ ràng là đã định cự tuyệt, tại sao lại để cậu ta hôn mình, sờ soạng mình, thậm chí còn làm được đến bước cuối cùng? Tối hôm qua lúc ý loạn tình mê không cảm thấy gì, bây giờ nhớ lại bộ dạng mình ở dưới người cậu ta mở rộng thân thể mặc cậu ta xâm phạm, thậm chí còn kêu khóc cầu xin, Cát Vi Dân có một thứ cảm giác kích động muốn đem tên kế bên huy thi diệt tích. Bởi vì một cậu “Tớ thích cậu”, liền cho phép tên gia khỏa này làm càn đến thế, cậu hình như đã quá mức dung túng sự tùy hứng của Cao Tân rồi.

Cát Vi Dân khẽ khàng bò xuống giường, lấy ra đồ của mình trong đám quần áo hỗn độn trên mặt đất, lê cả người đau nhức bò lên giường mình gấp chăn dọn nệm. Vốn còn tưởng rằng mình sẽ trải qua đêm cuối trên chiếc giường này, không nghĩ tới cuối cùng mình lại ngủ ở chỗ dưới nó một mét, người trần truồng, cùng một tên có cái bộ phận dài dài giống của mình. Vô cùng hoang đường. Cát Vi Dân nắm chặt góc chăn hít một hơi, quên đi, coi như là lần dung túng cuối cùng đi, như Cao Tân đã nói, dù sao tốt nghiệp rồi bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa, kết thúc như vậy cũng tốt. Hơn nữa không thể không thừa nhận rằng, ngoại trừ bước cuối cùng kia, những nụ hôn cùng những cái vuốt ve trước đó, kì thật cũng khá…ừ…cái đó…dễ chịu. Mà ngay cả sự đau đớn lúc cuối cùng, trong câu nói tha thiết nóng bỏng của Cao Tân “Tớ thích cậu”, dường như cũng không khó chịu đến thế. Nghĩ vậy, tính ra cậu cũng không chịu thiệt mấy.

Mặc dù Cát Vi Dân đã cố gắng cử động nhẹ nhàng hết mức có thể, lúc tháo đệm ra giường vẫn kẽo kẹt kẽo kẹt lay động một chút. Khi cậu thu dọn xong tất cả đồ đạc xuống dưới giường rồi, lại phát hiện ra Cao Tân vẫn duy trì tư thế kia mà say ngủ, trong ***g ngực thiếu một người, hai cánh tay vẫn ôm lấy như đang che chở một thứ gì đó, nhìn có chút buồn cười.

Thôi thì không thèm đánh thức cậu ta, nói chung là cũng mệt muốn chết rồi, Cát Vi Dân nhẹ nhàng mắng một câu cho hả giận, “Đáng đời!” Vận động với cường độ như thế trong một thời gian dài, không mệt mới là lạ. Trong lòng lại biết rõ, sự mệt mỏi này phần lớn là vì cậu ta đã cẩn thận làm vệ sinh cho mình sau đó, tỉnh dậy, cả người đều rất nhẹ nhàng khoan khoái, một chút dính nhớp cũng không còn. Từ nhiều phương diện mà nói, Cao Tân là người vốn thiếu dây thần kinh, tỉ như cậu ta luôn nhớ mang sách Cát Vi Dân mượn ở thư viện trả giúp cậu nhưng lại quên bẵng đi đống sách nhét cuối giường của mình, rốt cuộc phải nộp tiền phạt giá trên trời, tỉ như cậu ta chẳng thèm để ý đến ánh mắt xung quanh mà ngay trong trận đấu bóng rổ giữa lớp mình và lớp Cát Vi Dân lại giúp lớp Cát Vi Dân gào thét cổ vũ, rồi lại còn kĩ lưỡng chu đáo đến bất thường trong một vài chuyện khác, mà sự kĩ lưỡng chu đáo đó, thường là đều liên quan đến Cát Vi Dân.

Hừ, nếu không phải vì cậu ta, mình cũng chẳng bị làm cho cả người dính nhớp thế, lau rửa cũng là chuyện phải làm. Cát Vi Dân cố gắng thuyết phục bản thân không thể vì sự cảm động chưa bao giờ vượt quá 10 giây Cao Tân mang đến cho cậu mà đem mình bán đi lại còn giúp cậu ta đếm tiền, nhếch khóe miệng với cái người vừa chôn đầu vào trong cái gối cậu bé bút chì.

“Coi như ngươi mạng lớn, hôm nay trẫm long nhan đại duyệt, tha cho ngươi tội chết.”

Mặt trời buổi sáng đã lên cao, xuyên qua cửa sổ tản ra một luồng sáng chói rọi. Cát Vi Dân kéo hành lí của mình, không ngoảnh đầu, đi khỏi kí túc đã sống hai năm, miệng mơ hồ thoát ra hai chữ.

“Tạm biệt.”

~ END ~

.

.

.

.

.

.

.

End ồi kìa xD

Chẹp, mình cũng thích end thiệt ắm ó, để hành hạ Cao Tân một phen (dạo này đương thích ngược, càng quằn quại càng tốt =))), dưng mà tác giả lại rất là có nhưn tính, tức là đường đời 2 bạn Dân Tân còn dài lắm (tức là còn ngâm lâu lắm ó~).

Dạo này mình đã bị cuốn vào vòng xoáy tiền tài vật chất, ghiền đi làm bỏ đi học, về đến nhà là người rã rời. Công ty thì có mạng như hông gõ được tiếng Việt có dấu nên lực bất tòng tâm :”< Mọi người có thương thì hãy ráng ráng chờ nghen :”>

Chúc tất cả những ngày thu ấm áp :*

p.s: nếu thật sự thích một người nhưng lại không muốn bị tổn thương nếu bị từ chối thì phải làm sao đây nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play