Thời tiết tháng ba tuy đã ấm dần nhưng vẫn còn se lạnh, Cát Vi Dân cùng Cao Tân mặc áo khoác thật dày, càn quét tất cả tiệm ăn lớn nhỏ trước cổng trường đến bất diệc nhạc hồ. Những ngày cuối tuần sau khai giảng thì gánh nặng bài vở cũng không bao nhiêu, từ lúc tan học buổi chiếu đến giờ tự học buổi tối sẽ có một khoảng thời gian dư dả để tiêu phí.
Những lúc tan học khá sớm, hai người sẽ kết bạn đi chơi bóng rổ. Kĩ thuật chơi bóng của Cát Vi Dân cũng giống như các môn học của cậu, đều vào hạng tầm tầm giữa lớp, thuộc loại nếu xét về tư thế thì còn chút phong độ, nhưng ngay cả chơi giao hữu giữa các lớp đều không đủ khả năng. Cao Tân kì thật cũng không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng tốt xấu gì cũng có ưu thế chân dài vai rộng, động tác cũng rất linh hoạt, chơi một hồi, thường là Cao Tân chạy theo banh, Cát Vi Dân chạy theo Cao Tân, banh cũng không chạm được mấy lần. Cát Vi Dân nóng giận mà một cước lao tới.
“Chết tiệt, bộ cao là giỏi lắm sao!”
Cao Tân quen thuộc tránh khỏi một cước như bay của cậu, cười xấu xa cảm thán nói.
“Tiểu Cát, thời kì trưởng thành của cậu cuối cùng cũng tới rồi nha!”
Cát Vi Dân theo ánh mắt cậu nhìn lại người mình, điểm nhìn rơi vào nơi dưới rốn một chút, Cát Vi Dân thẹn quá hóa giận.
“Cậu có ý gì hả!”
“Cái tính dễ nổi nóng này của cậu, chính là dấu hiệu của thời kì trưởng thành điên loạn đó a!”
“Cậu đi chết đi!”
“Oa! Cứu mạng! Ui đánh…” Cao Tân ôm trái bóng rổ chạy lung tung tránh sự truy sát của Cát Vi Dân, hai cậu thiếu niên đùa giỡn rượt đuổi nhau, xem sân bóng như đường chạy thể dục.
Cũng có những lúc chẳng muốn làm gì. Cát Vi Dân cùng Cao Tân hai người hoặc là tay đút túi quần vô công rồi nghề nhàn tản trong sân trường, hoặc là miệng ngậm que kẹo ngồi xổm phía sau dãy phòng học, lười nhác như hai chú sâu lông tròn vo trên cây vừa hút no căng chồi mầm mới nhú. Cát Vi Dân nửa thật nửa giả mà oán giận Cao Tân đem một thanh niên đầy hứa hẹn kéo xuống vũng bùn sa sút của chủ nghĩa tư bản, trong lòng lại vô cùng hưởng thụ những ngày tự do không mục đích thế này, giống như con người của Cao Tân, có một loại cảm giác rất thoải mái.
Sau khi khai giảng Cát Vi Dân lại bị Cao Tân kéo đến mấy nơi xa xỉ mà tiêu phí lần nữa. Lần này là một nhà hàng Trung Quốc năm sao. Cát Vi Dân thật ra cũng không thích đi mấy chỗ đó, đến một nơi không phù hợp với giai cấp của bản thân khiến cậu cảm thấy không thoải mái, xài tiền của Cao Tân cũng làm cậu không thoải mái. Cao Tân ngồi ở mép giường, ngắm nghía thẻ tín dụng màu vàng kim trong tay, tùy tiện nói.
“Có liên quan gì chứ, dù sao thẻ là cha tớ cho tớ, cũng phải giúp ông ta xài bớt một chút đi. Hay là cậu không thích đồ ăn Trung Quốc? Chúng ta quay về nhà hàng cơm Tây lần trước cũng được.”
Cát Vi Dân nhìn đôi mắt rũ xuống của cậu ta, phá lệ mà không phản kháng lại cái tính bá đạo của cậu, nói rõ ràng.
“Đồ ăn Trung Quốc cũng được. Cậu gọi điện đặt chỗ trước đi.”
Lúc tâm trạng Cao Tân không tốt, phần da chỗ mắt cậu sẽ hơi hơi nhăn lại, khóe mắt cũng sẽ hơi hơi xụi xuống, trên gương mặt anh tuấn sẽ xuất hiện vẻ cô đơn. Đây là Cát Vi Dân gần đây mới phát hiện ra. Động tác này rất nhỏ nên thường bị mọi người xem nhẹ bỏ qua, cứ thế rồi ai cũng tưởng rằng cái tên Cao Tân thiếu dây thần kinh, cười đến chẳng chút ưu phiền kia chưa từng chịu đau khổ.
Kì thật những lúc Cao Tân khó chịu cũng không ít, thỉnh thoảng là sau khi tan học, Cát Vi Dân sẽ nghe thấy vài người bạn học của Cao Tân kể chuyện cậu vào lớp bị thầy cô mắng, có đôi lúc là sau khi nhận một cú điện thoại, Cát Vi Dân cũng mơ hồ đoán được người gọi điện thoại là ai. Nhìn Cao Tân gục người suy nghĩ rồi cùng những người khác câu được câu mất cười đùa, tâm tình Cát Vi Dân liền trở nên vô cùng phức tạp. Bình thường thì những lúc đó, cậu sẽ dung túng sự tùy hứng của Cao Tân, cùng cậu ta chơi bóng, đi ăn hàng, thậm chí là cúp tiết tự học trèo tường ra khỏi trường, những thay đổi này chính bản thân Cát Vi Dân cũng không hề phát giác.
~*~*~*~
Thực ra dạo này bạn Vy rất buồn, rất thảm hại. Tự bản thân biết, nhưng lại không có cách nào vượt qua được.
Một ngày, người yêu mình nhất lại nói với mình rằng chính mình đã làm họ tổn thương đến mức không thể yêu mình được nữa…
Cảm giác thật sự không tốt chút nào.