Một tuần sau
Có một giọng nói không ngừng xoay quanh ở bên tai, tiếng vọng, Hạng Dư Khang rất muốn mở to mắt, nhìn xem là tiếng nói của ai có đầy tình cảm, làm cho người ta lưu luyến như vậy.
Đáng tiếc, mí mắt của anh rất nặng, luôn mở không ra.
Nhưng, anh không dễ dàng buông tha, anh vẫn muốn thử, để biết chủ nhân của giọng nói dịu dàng này là ai.
“Khang…… Khang…… Em muốn anh tỉnh lại….. Khang…… Ô……” Hai mắt đẫm lệ của Nhan Bái Dung dừng ở trên người Hạng Dư Khang mất đi huyết sắc mà nằm trên giường.
Anh hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh một tuần , nhưng hình ảnh đáng sợ máu của anh chảy như đổ, rõ ràng ở trước mắt, giống nhau là chuyện mới phát sinh hôm qua.
Lúc ấy, Hạng Dư Khang vì cứu cô ra khỏi nguy hiểm, mà liều mình chặn viên đạn cho cô, tuy rằng Trần Hạnh Đường bị cảnh sát đánh gục ngay tại chỗ, nhưng Hạng Dư Khang lại vì viên đạn xuyên qua trong ngực, nên thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Trải qua giải phẫu khá dài thì cuối cùng cũng cứu mạng của anh về, nhưng mà thương thế nghiêm trọng lại làm cho anh hôn mê đến bây giờ.
Bác sĩ nói cho Nhan Bái Dung biết, Hạng Dư Khang đã vượt qua thời khắc nguy hiểm nhất, muốn cô an tâm. Nhưng mà, cô canh giữ ở bên người anh lâu như vậy, vì sao anh còn không chịu mở mắt chứ?
Nếu anh có xảy ra chuyện không may, thì cô cũng không muốn sống trên đời một mình nữa……
“Khang…… Khang…… Anh mau tỉnh lại được không……” Nhan Bái Dung vùi đầu khóc rống.
Một tấc cô cũng không rời mà canh giữ ở trước giường bệnh, áp lực tích lũy trầm trọng, làm cho đau đớn của cô dần dần không còn đủ gánh vác nữa, lo rằng có thể tùy thời mà sụp xuống.
Có lẽ, là Hạng Dư Khang cảm ứng được thương tâm của cô, ở trong tiếng khóc nức nở bi thương, thì cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại.” Tiểu Dung……”
“Khang, anh đã tỉnh?!” Nhan Bái Dung vội vàng nắm lấy bàn tay không cử động nổi của Hạng Dư Khang.
Cô siết chặt tay của anh, muốn đem kích động của mình truyền cho anh.
“Em không sao chứ? Tiểu Dung.”
Cho dù mình có khả năng mất mạng, nhưng vẫn không quên chú ý đến an nguy của cô, điều này làm cho nước mắt vốn đã ức chế của Nhan Bái Dung lại chảy xuống rào rào,” Khang, em khỏe lắm, một chút vết thương em cũng không có…… Nhưng mà anh, đừng khiến cho em sợ hãi……”
Cô lông tóc vô thương (không mất một cọng lông tóc), đối với cô có thể kỳ tích về nhà, thì người nhà vừa mừng vừa sợ, nhưng mà anh lại trúng một vết thương thay cô, và chần chứ ở trước quỷ môn quan.
“Thực xin lỗi…… đã làm cho em lo lắng sợ hãi.” Khuôn mặt lo lắng của cô so với vết thương đau còn muốn túm lấy nhéo tim anh.
Nhan Bái Dung dùng sức lắc đầu,” Khang, em không cần giải thích của em, em chỉ muốn anh nhanh chóng khỏe mạnh.” Sợ anh còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Bái Dung vẻ mặt lo lắng bao phủ luôn không tản ra được.
“Anh đáp ứng em sẽ rất nhanh khỏe mạnh…… Tiểu Dung, anh Đường……”
“Khang, anh ta đã chết…… Chết lúc đang đấu súng với cảnh sát.”
Hạng Dư Khang trầm mặc một lúc lâu rồi sau đó mới gật gật đầu, đối với kết quả này cũng không có ngoài ý muốn.” Ừ!”
Anh rất tin Trần Hạnh Đường đã sớm dự đoán được kết cục của mình, chẳng qua, Trần Hạnh Đường không giống anh hiểu ra mà lui ra khỏi hắc đạo, ngược lại càng sa vào sâu hơn.
“Khang……” Nhan Bái Dung nhìn ra được Hạng Dư Khang có chút khổ sở, nhưng mà lại không biết mở miệng an ủi như thế nào.
“Tiểu Dung, anh không sao, đây là lựa chọn của anh ta, không trách được người khác.” Hạng Dư Khang nở một nụ cười yếu ớt. Nếu Trần Hạnh Đường theo ý của cảnh sát mà buông Nhan Bái Dung ra, cũng không đến nỗi mất mạng.
Nhan Bái Dung có chút lo sợ,” Khang, anh sẽ không quay lại trước kia ……”
Hạng Dư Khang quả quyết lắc đầu,” Sẽ không ! Anh sẽ không trở về!”
“Thật vậy sao?” thấy Hạng Dư Khang lại gật đầu nhận lời, Nhan Bái Dung khó nhịn kích động trong lòng,” Khang, em muốn cả đời đều cùng anh ở một chỗ!”
“Được, chúng ta nhất định sẽ ở……” Đột nhiên Hạng Dư Khang ngậm miệng.
Mặt tái nhợt của anh lộ ra chua xót, anh nghĩ đến mình từng đáp ứng Nhan Bá Nguyên sẽ không cùng một chỗ với Nhan Bái Dung.
“Khang, anh làm sao vậy, có phải người mệt hay không? Muốn đi gọi bác sĩ hay không?” Nghĩ đến người anh không thoải mái, Nhan Bái Dung khẩn trương hỏi.
Hạng Dư Khang lắc đầu, trên thực tế thể lực của anh đã dần tốt lên rồi, tuy rằng vẫn không có thể lập tức ngồi ở trên giường, nhưng mà nói chuyện với Nhan Bái Dung cũng không có vấn đề gì.
Nhan Bái Dung chưa từng thấy qua sắc mặt Hạng Dư Khang lộ vẻ sầu thảm như thế, thử hỏi anh,” Khang, anh đang lo lắng cái gì, có phải anh nghĩ đến đã đáp ứng với ba về sau không gặp mặt em nữa đúng không?”
“Em biết ?” Hạng Dư Khang rất kinh ngạc.
Nhan Bái Dung gật gật đầu, lau đi nước mắt trên mặt,” Khang, anh thật hư, nếu ba không nói cho em biết giao dịch giữa anh và ba, thì em còn nghĩ rằng anh không cần em.”
Thì ra Hạng Dư Khang vì báo đáp ân huệ của Lại Hữu Quý, nên mới đáp ứng điều kiện mà Nhan Bá Nguyên đưa ra, làm hại cô chẳng hay biết gì mà đau lòng muốn chết một trận, nghĩ đến nếu như lời của Lại Tả Huyên đúng, thì anh đang đùa bỡn cô.
Cho nên khi Trần Hạnh Đường bắt cô đi, thì cô lại bi quan nghĩ đến Hạng Dư Khang sẽ không tới cứu cô…..
“Thực xin lỗi……anh……” Vẻ mặt của Hạng Dư Khang hơi xấu hổ, biết cô vì anh mà chịu không ít khổ sở.
“Em không trách anh, là ba quá ác liệt, dùng loại sự tình này mà uy hiếp anh……” Nhan Bái Dung ngăn cản tự trách của Hạng Dư Khang.
Chưa từng nghĩ tới người nhà sẽ kịch liệt phản đối cô và Hạng Dư Khang ở cùng một chỗ, còn trăm phương nghìn kế bức ép anh rời khỏi cô, may mắn là cuối cùng anh vẫn trở lại bên người cô……
“Không thể trách ông ấy, ông ấy là cha em……” Hạng Dư Khang có thể thông cảm với ý nghĩ của người nhà Nhan gia, dù sao anh cũng có một đoạn quá khứ tối tăm, lại còn thiếu chút nữa hại chết Nhan Bái Dung.
Nói thật ra, trải qua chuyện này, anh bắt đầu có chút nghi ngờ chính mình có năng lực bảo vệ Nhan Bái Dung hay không.
Nhan Bái Dung lấy ánh mắt thẹn thùng nhìn chăm chú vào Hạng Dư Khang,” Ba nói…… trải qua chuyện này…… ông đã không còn phản đối chúng ta ở cùng một chỗ nữa.”
“Thật vậy sao? Bác trai cho phép chúng ta ở cùng một chỗ?” Ánh mắt của Hạng Dư Khang sáng lên.
Anh nghĩ đến bởi vì quan hệ của mình, mà khiến cho Nhan Bái Dung lâm vào hiểm cảnh, tội đáng chết vạn lần, nên càng không thể giành được tán thành của Nhan Bá Nguyên, lại không nghĩ rằng kết quả hoàn toàn ngoài ý liệu của anh.
Hạng Dư Khang cũng không biết, do cảnh sát miêu tả hình ảnh anh mạo hiểm dấn thân cứu giúp, mà không để ý bản thân nguy hiểm vì muốn cứu Nhan Bái Dung với Nhan Bá Nguyên, đã làm cho Nhan Bá Nguyên cảm động.
Thấy trên thương trường nhiều hành vi gặp lợi vong nghĩa, tham danh cầu lợi, tình cảm sâu sắc của Hạng Dư Khang với con gái, cố chấp cùng kiên nhẫn càng có vẻ đáng quý, cho nên, nên khi Nhan Bá Nguyên nhìn thấy mạng của Hạng Dư Khang được nhặt về và từ phòng giải phẫu đẩy ra, thì không chỉ có nói ra toàn bộ chân tướng với con gái, hơn nữa còn đáp ứng cho hai người tiếp tục kết giao.
Nhan Bái Dung gật đầu, mỉm cười ngọt ngào.” Đúng, ba nói ba nhìn thấy biểu hiện của anh, biết đời này cho dù anh không thể cho em vinh hoa phú quý, nhưng sẽ cho em vui vẻ cả đời.”
Nhan Bá Nguyên hoàn toàn nhận ra, hạnh phúc của con gái không phải dùng tiền tài, gia thế cùng địa vị của đối tượng mà cân nhắc, cho nên không để ý phản đối của vợ, nguyện ý cho đôi tình nhân nhỏ sống sót sau tai nạn này được ở cùng nhau.
Quả nhiên, ông làm như vậy, đã lập tức thắng được cảm kích của con gái.
“Tiểu Dung……” Hạng Dư Khang nằm mơ cũng không nghĩ đến Nhan Bá Nguyên sẽ đáp ứng bọn họ kết giao.
Nhan Bái Dung giương mắt nghiêm túc nhìn Hạng Dư Khang, khẩu khí có chút nóng nảy,” Anh nói nhanh đi, anh có thể giống như ba nói, làm cho em vui vẻ cả đời hay không?”
Một tuần nay cô vì anh mà chịu đủ kinh sợ, nên nóng lòng muốn nghe nhận lời từ anh.
Hạng Dư Khang nở nụ cười mê người.” Anh không chỉ có làm em hạnh phúc, mà còn có thể yêu em cả đời.” Lời thề xúc động với thanh âm vẫn khêu gợi như cũ từ từ xuất ra.
Nhan Bái Dung kích động bổ nhào vào trên người Hạng Dư Khang, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong lòng bàn tay của anh,” Khang, em tin tưởng anh! Em tin tưởng anh!”
“A!” Bỗng nhiên Hạng Dư Khang phát ra một tiếng kêu rên.
Nhan Bái Dung vội ngẩng đầu, khuôn mặt sợ tới mức thay đổi.” Có phải em đụng tới vết thương của anh không?”
Hạng Dư Khang gật gật đầu, lộ ra một nụ cười không thèm để ý,” Tiểu Dung, vậy còn em? Có thể cùng anh vui vẻ cả đời hay không?”
“Khang……” Phút chốc Nhan Bái Dung mặt đỏ, đôi mắt trong suốt như nước phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ,” Em cũng vậy, em muốn anh hạnh phúc, cũng muốn anh yêu em!”
“Tiểu Dung……” Hạng Dư Khang vui mừng mà nắm bàn tay nhỏ bé của Nhan Bái Dung, may mắn trải qua trắc trở, tình cảm của hai người vẫn trước sau như một.
Nhan Bái Dung chớp chơp đôi mắt đẹp tràn đầy tình yêu nhìn anh.
“Tiểu Dung, anh yêu em.” Anh không phiền chán mà nói ra tình yêu cả đời không thay đổi.
“Khang, em cũng yêu anh.” Nhan Bái Dung lập tức trả lại một nụ cười ngọt ngào, đáp lại tình cảm đến chết cũng không thay đổi.
Cuối cùng rẽ mây nhìn thấy mặt trời, khổ tẫn cam lai, trải qua trắc trở cuối cùng tình yêu cũng được chúc phúc……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT