Làm việc tại đó nửa năm, Tô Tiểu Tục cuối cùng vẫn lựa chọn nghỉ việc.
Lý do rất đơn giản, công việc dù không được gọi là hưởng thụ, nhưng ít nhất cũng không nên biến thành một sự hành hạ.
Trong điện thoại nghe lý do nghỉ việc của cô, Ninh Triệt lần đầu tiên không bới móc vạch ra tính khí trẻ con của cô, cười xoa dịu, “Nghỉ rồi vậy thì hãy nghỉ ngơi một thời gian. Không cần lo là không tìm được việc, dù sao trước kia không có công việc em vẫn sống tốt mà.”
“Này...” Đây đúng là lời xoa dịu xấu xa.
Chẳng qua - miễn cưỡng cũng coi là có tiếng nói ủng hộ, cho nên Tô Tiểu Tục “đại nhân có đại lượng” tha thứ cho bạn học Ninh Triệt “cười trên nỗi đau của người khác“.
Thủ tục nghỉ việc mất khoảng nửa tháng, người phụ trách tiếp nhận công việc là người đồng nghiệp vào công ty sớm hơn cô một tuần. Cái ngày công việc được bàn giao người kia luôn dùng ánh mắt lưu luyến không rời nhìn cô, cuối cùng sau khi cô đem toàn bộ tài liệu và việc cần chú ý dặn dò lại, tự đáy lòng cô ấy nói với cô, “Chúc mừng đã giải thoát.”
Đúng thật cũng coi là giải thoát.
Tô Tiểu Tục nhìn quanh nơi cô đã làm việc nửa năm, mỗi người ở đây đều phải chịu đựng giống cô, thậm chí có người còn chịu áp lực nghiêm trọng hơn cô, nhưng cuối cùng, có người đi, có người vẫn kiên trì với giấc mộng của mình ở lại nơi này.
Cô chưa kịp nói lời tạm biệt với từng người, bởi vì trong khi cô đang bàn giao công việc, những người từng là đồng đội này đang khua chống gõ mõ mở họp... = =
Khoảnh khắc ra khỏi trung tâm mua sắm, Tô Tiểu Tục cảm nhận được chỉ có hai từ - tự do.
Giống như một người bị bóp cổ bỗng nhiên hít được không khí mới mẻ, cô cảm thấy trời bên ngoài đổi màu lam, cây đổi xanh, cây cầu vượt trở nên vô cùng mỹ cảm, thậm chí ngay cả con đường hoang vắng đến cái đèn đường cũng không có cũng trở nên đáng yêu = =
Trải qua khoảnh khắc hưng phấn ngắn ngủi đó, cô mới phát giác - cô thật sự, rất lâu rồi không nghĩ tới Đại Hoang.
Từ sau khi đi làm đó là lần đầu tiên cô đăng nhập vào Thiên Hạ, lúc đó Thiên Hạ đã mở Thần Khải mở Huyền Tu đẩy ra ngọc bội đời thứ tư và trang bị thế giới cấp tám mươi.
Boss cuối cùng trong phụ bản Hoàng Tuyền U Tĩnh vẫn kêu lên đầy thê lương “Đại Hoang vẫn là Đại Hoang đó”, thế nhưng Tô Tiểu Tục đã trông thấy thế giới này, đã sớm hoàn toàn thay đổi.
Ngoài dự liệu, địa phương cô đăng nhập lần nữa vẫn là trên bục cầu Hỉ Thước, chữ “Phỉ” treo bên trái ID Vô Pháp Vô Thiên cũng vẫn không thay đổi.
<Bạn tốt> Xá Lỵ Phong: phải cô không?
<Bạn tốt> Bạn nói với Xá Lỵ Phong: 0 0
<Bạn tốt> Xá Lỵ Phong: cô và tiểu Thiên?
... Khi thấy cái tên đó, trái tim Tô Tiểu Tục vẫn nhảy lỡ một nhịp, cảm giác chua xót khó diễn tả được tràn ngập trái tim, hít một hơi sâu, cô không để người ta chế giễu, vì vậy vẫn có thể dùng giọng nói không chút sợ hãi hỏi hắn:
<Bạn tốt> Bạn nói với Xá Lỵ Phong: sao vậy?
<Bạn tốt> Xá Lỵ Phong: nửa năm cô cũng không xuất hiện, tôi và tiểu Thiên đều cho rằng cô bán nick
Tô Tiểu Tục cười, cho dù bán nick cũng vẫn không xóa bạn bè với ID này, cũng vẫn không đuổi nhân vật này ra khỏi thứ lực.. sao?
<Bạn tốt> Bạn nói với Xá Lỵ Phong: sau rồi sao?
<Bạn tốt> Xá Lỵ Phong: (véo mặt) thời gian trước bên Cầm Thanh khiêu chiến với thế lực chúng ta.
<Bạn tốt> Bạn nói với Xá Lỵ Phong: ừ?
<Bạn tốt> Xá Lỵ Phong: ngày đó tiểu Thiên hình như uống nhiều, sau khi chỉ huy chúng tôi đánh xong khu dã ngoại vẫn ngồi trong phòng YY
<Bạn tốt> Xá Lỵ Phong: tôi sợ cậu ấy xảy ra chuyện, đã vào phòng hỏi cậu ấy
<Bạn tốt> Xá Lỵ Phong: kết quả cậu ấy kéo tôi hỏi
... Ừ?
<Bạn tốt> Xá Lỵ Phong: cậu ấy hỏi tôi, Túc Túc khi nào về
Đó là lần đầu tiên sau ly hôn cô vì chuyện của người đó thổn thức.
Cô không biết Chích Thiên ôm tâm trạng thế nào hỏi một câu ngốc nghếch “Túc Túc khi nào về” ở YY, nhưng cô lại lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi, giữa cô và Chích Thiên, thật chỉ như cô nghĩ, chỉ là gặp dịp thì chơi?
Nếu không có tình cảm, vì sao lúc ly hôn lại cố chấp không đồng ý.
Nếu không có tình cảm, vì sao sau khi tách ra còn suy nghĩ để ý đến chuyện của cô.
Biết đâu, biết đâu trong tích tắc, giữa họ đã nảy sinh tình yêu. Tô Túc nhìn mật ngữ dưới góc trái màn hình nghĩ vậy, ở Đại Hoang này, chỉ một khoảnh khắc, với cô đã đủ.
<Bạn tốt> Bạn nói với Xá Lỵ Phong: thay tôi hỏi thăm anh ấy
<Bạn tốt> Bạn nói với Xá Lỵ Phong: bảo anh ấy sau này uống ít rượu thôi = =
<Bạn tốt> Xá Lỵ Phong: tự cô nói với cậu ấy đi
<Bạn tốt> Bạn nói với Xá Lỵ Phong: không được
<Bạn tốt> Xá Lỵ Phong: ?
<Bạn tốt> Bạn nói với Xá Lỵ Phong: hôm nay tôi đăng nhập là để bán nick, công việc quá bận, hoàn toàn không có thời gian đâu để chơi
<Bạn tốt> Xá Lỵ Phong: ...
<Bạn tốt> Bạn nói với Xá Lỵ Phong: cám ơn đã chiếu cố đến tôi lâu như vậy, tạm biệt ^_^
Cô gửi một lời nói dối có thiện ý, mở khung thế lực lựa chọn thoát khỏi thế lực, hệ thống hỏi cô có muốn rời khỏi Thủy Bạc Lương Sơn trở thành thân phận lang thang không, cô lựa chọn đồng ý, bên cạnh ID Vô Pháp Vô Thiên liền trở về trạng thái trống không như ban đầu.
Cô ghi danh nhân vật vào Tàng Bảo Các, nhưng không có chưng bày, thậm chí, ngay cả ID cũng không sửa.
Cũng không phải vì nửa đường có người quen trước mật ngữ, mỗi lần cô chỉ thản nhiên trả lời “Nhân vật này đã đổi người”, lâu dần, không còn ai ngăn cản bước chân cô nữa.
Hôm đó cô vẫn cực kỳ rảnh rỗi buồn chán câu cá ở Mộc Độc, Giang Nam sau khi cập nhật non xanh nước biếc đẹp như bức tranh sơn thủy, nơi cô chọn rất yên tĩnh, ít thấy người, nhất là đi câu, thật ra càng giống như đang đực người ra.
Đang định thu gọn vào trang web, lại thấy một ID quen thuộc từ phía bên kia cưỡi con cá chạch được đặt tên là Hoàng Tuyền Không Còn Gắn Bó bay tới phía cô.
Khi người đó phát hiện ra cô thoáng sửng sốt, trên màn ảnh của Tô Tiểu Tục chợt hiện lên dòng chữ đỏ.
Bạn rùng mình, hóa ra Chích Thiên đang quan sát trang bị của bạn.
Cô không quan sát lại, chỉ khi thu gậy tay không khỏi run rẩy. Người đó có lẽ nghĩ cô treo máy, bước từ con cá lớn kia xuống, đứng cách cô năm bước rồi ngồi xuống.
Tô Tiểu Tục không tiếp tục vứt gậy, chỉ điều chỉnh góc nhìn lặng yên nhìn người đàn ông ấy.
Người đó cũng không nói một lời, chỉ im lặng tập trung vào cô.
Trong nháy mắt, nhạc trong giao diện Mộc Độc vang lên du dương giống như mặt nước bình lặng, kênh Lân cận không có một câu văn, mật ngữ cũng trống trơn, mãi đến khi Tô Tiểu Tục dùng đến mồi câu cuối cùng rồi thoát ra, người đó cũng không di động chút nào.
Về sau nữa, Tô Tiểu Tục bỏ tiền thăng cấp Thiên Lai đời ba.
Khi vũ khí thăng cấp hệ thống sẽ ngầm bỏ bia đá, nhìn cái bia đá chiến trường độ bền bằng không trong bọc, Tô Tiểu Tục chỉ lặng lẽ để nó vào nơi sâu nhất trong Tứ Linh Hạp.
Ngoài dự đoán, thanh Thiên Lai này lại xuất hiện thuộc tính cực phẩm, Pháp Công đầy, Ẩn Dấu gấp đôi. Mà khi giám định, Tô Tiểu Tục gần như dùng hết toàn bộ tiền có trong người, nhưng chỉ ra được thuộc tính Đọc +1, Hồn +1, Mẫn +1, vân vân khiến người ta vỡ trứng = =
Cô đau khổ đứng ở khu Cửu Lê hô hào:
[Khu vực] Vô Pháp Vô Thiên: thu mua giá cao Giám Định Phù cấp 80
Bưu phẩm hệ thống chợt vang lên.
Trong gửi bán triều đình có “Chích Thiên” chỉ định bạn mua “Giám Định Phù - cấp 80”, xin mau chóng mua sắm.
Cô mở ký gửi, nhưng cuối cùng không lấy lấy Giám Định được đặt giá không đồng.
Cô mở cùng lúc nick phụ, vào Truyền Đạo Danh Vọng, trong trò chơi này thật ra Truyền Đạo Danh Vọng cũng có thể đổi Giám Định Phù, nhưng một ngày chỉ đổi được một.
Nhưng GM, tha thứ cho sự lười biếng trước kia của cô đi, sau khi cô chuyển hết vào thứ vẫn đau trứng phát hiện, còn kém mấy trăm Truyền Đạo Danh Vọng để đổi Giám Định tám mươi.
Cuối cùng cô lười chẳng muốn đăng ký tài khoản, tiện tay mở hòm thư Ninh công tử để không đã lâu ra dùng tạm.
Ai ngờ ghi tài khoản và mật mã vào, đang định xây dựng nhân vật mới, lại phát hiện trên đó có một nhân vật nho nhỏ.
Đó là một Nữ Thiên Cơ cấp năm mươi bốn, cả người chỉ có trang bị khi làm nhiệm vụ nhận được, trong danh sách bạn tốt chỉ có một cái tên, lúc này đang sáng.
Tô Tiểu Tục mở túi của nhân vật, trong đó có đúng năm mươi vàng, trừ cái đó ra chỉ có một vũ khí khóa. Cô dời chuột, phát hiện đó là một Trường Đao loại tấn công cấp ba mươi, người chế tạo là Vô Pháp Vô Thiên, phía dưới được chủ nhân của nhân vật khắc lên ngày X tháng X năm X, Tô Túc.
Thời điểm Ninh công tử quay về đã là nghỉ đông.
Bởi vì bố Tô mẹ Tô từ thành phố kia về đón Tết, cuối cùng, trở thành hai nhà tổ chức ra sân bay đón Ninh Triệt cuối cùng = =
Lúc từ sân bay đi ra hắn đeo một chiếc khăn quàng màu lam đậm, mặc áo gió càng tôn lên dáng cao gầy. Trên đường đi qua nhà hàng, Tô Tiểu Tục bị bỏ xuống ngồi cùng một xe với Ninh Triệt, thế là khi lái được nửa đường, Ninh Triệt rất lý trí - rẽ vào một con đường khác.
Đó là nơi họ cùng học sơ trung, nằm ở con đường chợ trung tâm. Bởi vì mới tu sửa, giờ nó đã trở thành một trường tiểu học. Ngày đó là năm trước, toàn trường nghỉ, cả tòa nhà dường như chỉ còn hai người.
Ninh Triệt đưa tay ra với Tô Tiểu Tục, cô do dự không biết có nên nắm lấy không. Cuối cùng Ninh Triệt cười trực tiếp kéo cô lại, nắm eo cô ôm cô vào lòng.
Anh đưa cô đi khắp các lớp, từ thư viện trường vòng qua dãy nhà dạy học đến hồ nước, quầy bán quà vặt bên trong trường đã đóng cửa, Tô Tiểu Tục cười bóp hông Ninh Triệt, chế giễu lịch sử đen tối hồi hắn chảy nước mũi đến quầy bán quà vặt ăn kem.
Ninh Triệt cũng không giận, dẫn cô đến bãi tập của trường. Giữa đường chạy vòng tròn bốn trăm mét là sân đá bóng, xung quanh đã xây bậc thang xi măng, Tô Tiểu Tục đứng nhìn mọi thứ quen thuộc, hít vào không khí rét lạnh của mùa đông, trong khoảng thời gian ngắn bùi ngùi muôn phần.
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, “Sao anh lại dẫn em tới đây?”
Ninh Triệt chỉ cười, “Anh nhớ em có lần từng ngủ ở đây.”
“Ồ?” Tô Tiểu Tục 囧, đó là chuyện bao nhiêu năm rồi.
“Hôm đó vừa thi tháng xong, em thi toán được sáu mươi mốt điểm, không dám về nhà tìm bố mẹ xin chữ ký, rồi trốn ở chỗ này... ngủ thiếp đi.”
Bị hắn nói như vậy, Tô Tiểu Tục dường như mới có chút ấn tượng. Trong trí nhớ hình như là Ninh Triệt tìm được cô trước, sau đó đưa cô đi gặp bố mẹ, làm hại cô bị đánh một trận, lúc đó cô hận Ninh Triệt nghiến răng nghiến lợi, hình như cũng từ lúc đó, cô mới bắt đầu kết mối thù với Ninh Triệt.
“Anh có biết lúc đó em ghét anh cỡ nào không.”
“Hả?” Ninh Triệt hơi nghiêng đầu, lộ ra nét mặt nghi hoặc.
“Anh có biết đề toán lúc đó biến thái thế nào không, cao nhất lớp em cũng chỉ bảy mươi ba điểm.”
“Rồi sao?”
“... Thế mà con mẹ nó anh còn được chín mươi lăm! Anh bảo em làm sao quay về gặp người được hả!”
Tô Tiểu Tục mở to mắt nhìn hắn, “Sao hả, muốn giết người bịt miệng à.”
Ninh Triệt nhếch môi nhìn cô, “Em không lạnh sao.”
“Ơ...” Không cho Tô Tiểu Tục phản ứng, chiếc khăn mang theo nhiệt độ cơ thể hắn nhẹ nhàng vòng lên cổ, cô đang định cầm lấy khăn buộc thì Ninh Triệt đột nhiên cúi đầu.
Tránh cũng không thể tránh, trốn cũng không được.
Một cái hôn rất nhẹ, nhẹ nhàng như lông chim lướt qua. Tô Tiểu Tục còn chưa kịp xù lông người đó đã buông lỏng khăn, sau đó nghiêng đầu đi.
Cô nhìn mang tai lộ ra ngoài của hắn đã hơi đỏ, sờ lên khuôn mặt sắp cháy đến nơi của mình - Ây da, cảnh tượng này quá TM trong sáng!
Thế là, nữ lưu manh chỉ giới hạn trên lý thuyết, Tô Tiểu Tục không biết sợ quay đầu Ninh công tử lại, dùng khí thế quên mình cắn.
... Kết quả chắc chắn là không hôn rồi!
Hai đứa giở hơi đứng trong sân rộng mênh mông cười một tràng phá hủy phong cảnh.
Thời gian Ninh công tử ở nước ngoài “xây dựng sự nghiệp” chỉ có một năm, sau khi về nước cũng không về chỗ ở của Tô Tiểu Tục ở thành phố mà đến nơi ở của bố Tô mẹ Tô.
Khoảng hai năm, Tô Tiểu Tục cũng từ một tay mơ chịu đựng đau khổ năm đó đến giờ chí ít có thể ở công ty một mình đảm đương một phía.
Quan hệ của cô và Ninh Triệt luôn trong tình trạng mập mờ không rõ ràng, người xung quanh như trông hoa trong sương, hai người đều im lặng không nói.
Có câu hình dung thế này, mối quan hệ cao hơn bạn bè, thấp hơn tình yêu.
Quốc Khánh năm đó, Ninh Tiếu Tiếu đưa chồng và bố Ninh mẹ Ninh đi du lịch, với tư cách con ghẻ duy nhất, rất lâu rồi không lên sân khấu, Thần Thú lại bị đóng gói mang sang nhà Tô Tiểu Tục.
Buổi tối hôm đó nhận được tin tức này, Ninh Triệt như Chúa Trời lại giáng xuống căn nhà tồi tàn của Tô Tiểu Tục. Hắn lái xe đến, gần như bảy tiếng không nghỉ, Tô Tiểu Tục trông thấy hắn vậy thì không đành lòng, lấy Thần Thú béo mập ra đánh một trận, sau đó không đếm xỉa đến bạn học Thần Thú đáng thương ngồi vẽ vòng tròn mà đẩy Ninh công tử vào phòng tắm.
Hắn bước ra khỏi phòng tắm chỉ quấn một cái khăn tắm, Tô Tiểu Tục ngồi trong phòng khách cảm giác như huyết áp tăng cao.
Cô bấm loạn cái điều khiển, trong tay giống như cầm từng cánh hoa - ăn hắn, bỏ qua hắn, ăn hắn, bỏ qua hắn...
Ninh Triệt còn không sợ chết đi vòng qua bên cạnh cô, tiến lên hôn một cái, Tô Tiểu Tục mơ mơ màng màng sờ ngực người nào đó, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ - bấm nút đỏ.
Móng vuốt của cô vừa di động đến giới tuyến, bạn học Ninh Triệt liền giữ lại cái tay có ý đồ bất chính. Tô Tiểu Tục bất mãn lườm người trước mặt, người đó trực tiếp ôm ngang cô, bế cô vào phòng ngủ.
Chưa để cô có tâm lý chuẩn bị đánh một trận với hắn, người đó đã đặt cái hôn lên má cô, nói một câu chúc ngủ ngon, đóng cửa phòng cô lại rồi nghênh ngang bỏ đi...
Kháo!
Tô Tiểu Tục thật muốn cầm cái ván giường đập chết người này luôn!
Ngày thứ hai, để vỗ về bạn học Thần Thú bị bỏ qua cả đêm, sáng sớm Ninh Triệt liền kéo Tô Tiểu Tục ra khỏi chăn, bảo là muốn ra ngoài dắt chó chạy bộ.
Tô Tiểu Tục còn đang bực tức tối hôm qua bị từ chối thảm thiết, đang định vùng vẫy thì bị Ninh Triệt lôi ra...
Khác biệt thể lực quá lớn, sao có thể đối xử với nhóm người yếu thế như vậy!
Đoán chừng ngủ tiếp cũng là hy vọng xa vời, Tô Tiểu Tục lập tức nhận thức thực tế, thành thật đeo vòng cho Thần Thú, đi theo Ninh Triệt ra cửa.
Hai người một con chó đi qua cửa hàng bán đồ ăn sáng, sau đó lại rẽ vào công viên lân cận. Đi vòng vèo đến lúc về nhà Ninh Triệt bỗng nói muốn đến siêu thị, bảo Tô Tiểu Tục cho Thần Thú đứng ngoài.
Quan lớn ra lệnh, Tô Tiểu Tục nào dám không theo, cầm lấy sợi dây trong tay Ninh Triệt, cô ngoan ngoãn để con lông vàng vui vẻ không dứt đứng ở siêu thị tiện lợi dưới lầu mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lúc đó thời gian còn sớm, cho nên người lui tới xung quanh cũng không nhiều, Tô Tiểu Tục chỉ trợn mắt nhìn Thần Thú không tới một phút thì không còn tâm tư nào tranh với nó. Cô đứng dậy duỗi người, chưa kịp móc điện thoại lên mạng, bạn học Thần Thú đột nhiên như ăn thuốc hưng phấn. Bò dậy, thở phì phò hổn hển le lưỡi về phía sau Tô Tiểu Tục.
Nhìn theo ánh mắt Thần Thú, xuất hiện cuối đường cái là một thiếu niên dắt Husky, đợi hắn đến gần, Tô Tiểu Tục mới phát hiện, bước chân mình đã di chuyển.
Gương mặt hắn so với ba năm trước đây không có biến hóa gì lớn, nhưng góc cạnh đã rõ hơn, trên người cũng có vẻ thành thục hơn.
Hắn mặc đồ thể thao đơn giản, tóc cắt gọn gàng, giống như một thiếu niên nổi trội có thể tìm thấy trên sân trường.
Tô Tiểu Tục muốn cười nói một tiếng “Đã lâu không gặp”, lại phát hiện giọng nói nghẹn trong cổ. Người đó im lặng nhìn cô, có vẻ muốn nói lại thôi, vẻ mặt đau thương không cách nào nói ra.
... Kỳ thực dự đoán lúc gặp lại của cô cũng không phải thế này, gặp nhau ở đâu cũng tốt, cô vẫn cho rằng, đã nhiều năm rồi, hai người bọn họ có thể như mây trắng lướt qua coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng trong ánh mắt người đối diện lại có quá nhiều thứ cô nhìn không hiểu.
“Túc Túc (Túc Túc).” Hai âm thanh gần như đồng thời vang lên, Tô Tiểu Tục xoay người, Ninh Triệt dường như đã mua xong đồ đang đi ra từ siêu thị. Khoảnh khắc khi Tề Thụy nhìn thấy hắn, tia sáng trong mắt phai nhạt đi toàn bộ.
“Vị này là?” Ninh Triệt ngược lại tỏ ra hào phóng hơn nhiều, cầm lấy sợi dây trong tay Tô Tiểu Tục, giọng điệu thái độ không có gì mất tự nhiên.
“Học đệ đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ^_^.” Tô Tiểu Tục giới thiệu như thế, mà khi giới thiệu Ninh Triệt, cô rối rắm không biết chọn từ ngữ ra sao, thì nghe giọng nói tràn đầy tính chiếm giữ của Ninh Triệt vang lên, “Xin chào, tôi là chồng cô ấy.”
“Chào anh.”
Tay hai người xã giao nắm lấy rồi nhanh chóng tách ra.
Tề Thụy dắt cây lau nhà vẻ mặt không thay đổi, chỉ là nụ cười có hơi miễn cưỡng, “Tôi còn có việc, tôi đi trước, mọi người tùy tiện.”
“Ừ.” Ninh Triệt cười phất tay với hắn, sau đó nắm tay Tô Tiểu Tục, “Về nhà thôi.”
Tô Tiểu Tục bỗng nhiên nghĩ đến, khi cô vừa vào Đại Hoang từng quyến rũ một em gái Thái Hư, hai người sau khi trao đổi số điện thoại, tin nhắn đầu tiên của cô gái đó là, “Theo chàng giang hồ không dám quên.”
Vào cái ngày em gái Thái Hư bán nick đi, cô ấy để cho cô một đóa hoa bỉ ngạn, trên đó có hàng chữ nhỏ, “Theo chàng vào giang hồ, quên cả hai.”
Nếu cho cô một cơ hội lựa chọn, cô nghĩ, cô vẫn sẽ mật ngữ với Thiên Cơ tìm vợ đó, sau đó vô lại hỏi hắn: “Làm vợ anh... bao cả Tử Vi Lam Thấm Thiên Âm Hồng Thiêu à (trợn mắt).”
Người đó biết đâu cũng sẽ như trước thêm cô vào sổ đen, từ chối nhận mật ngữ của cô.
Nhưng lúc này đây, có lẽ cô sẽ không bao giờ đi đào cỏ bên cạnh hàng trúc nhỏ xanh ở Dịch Kiếm Thính Vũ.
Vậy nên, chỉ đến đây là tốt rồi.
Theo chàng vào giang hồ, quên cả hai.
The end.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT