Đau! Cảm giác mãnh liệt kích thích vào dây thần kinh làm Minh tỉnh lại từ trong hôn mê. Cơ thể liên tục truyền đến cảm giác như có người xát muối vào vết thương làm nó nhanh chóng tỉnh táo. Ý thức đã trở về với cơ thể nhưng mí mắt nó nặng trĩu không tài nào mở được ra: "ĐM ( định mệnh) Sao lại xót thế này, không phải lại là trò gì của thằng Thi khốn nạn đấy chứ" Minh cố gắng vùng dậy nhưng cơ thể không nghe lời. Nó ngấm ngầm tụ lực vào hai tay muốn bất ngờ cho thằng bạn một chưởng.

Lặng lẽ hít một hơi thật sâu, Minh gồng mình vung mạnh hai tay, ý đồ bóp cổ thằng bạn:

- Hự! Hây Ya…..! - Cảm giác mới lạ truyền đến tay nó "ĐM, thằng này tập cái éo gì mà ngực nở thế nhỉ?". Bóp thêm vài cái "Quái sao không thấy nó phản công?". Cố gắng mở mắt ra để xem có gì lạ xung quanh thì:

"WTF! Mình làm cái quái gì thế này?" Gào thét nên trong lòng, Minh thấy, trước mắt nó không phải là thằng bạn bẩn bựa như mọi khi. Đập vào mắt nó là một khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng như bị thiêu đốt, môi mím chặt, đôi mắt đã ậng nước như chực khóc.

Nắn nhẹ thứ trong tay, cái cảm giác mềm mại tuyệt vời lại truyền đến. Giật thót người "Quả này hỏng mẹ nó rồi, sao lại là Thủy cơ chứ?".

Sức mạnh không biết từ đâu truyền đến, nó bắn người, nép sát vào chân tường với một tốc độ nhanh khó tin, hai tay khua loạn xạ, miệng hét lớn:

- Tôi không cố ý, tất cả chỉ là hiểu nhầm (thằng Thi chết tiệt, mày hại tao rồi) - La hét một lúc, thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt kì lạ, nó dừng lại, liếc đôi mắt lấm lét ra nhìn xung quanh.

Lén lút liếc trộm nhìn Thủy, Minh không thấy vẻ tức giận hay khóc lóc như trong dự liệu. Thủy ngồi ở đó cúi đầu im lặng, mái tóc che phủ hết khuôn mặt của cô nhưng Minh nhìn thấy cánh tay cầm bông băng của cô đang run lên nhè nhẹ. "Chết mẹ rồi, cô ấy giận rồi, đây chắc là bình yên trước cơn bão, phải chuồn khỏi đây ngay mới được...".

Đảo mắt xung quanh tìm thằng bạn, Minh thấy nó đang nằm dài dưới sàn, mắt lim dim, đầu gối lên cặp đùi mềm mại của Lan, để mặc cho em vuốt tóc.

- Mày….! - Minh cất tiếng gọi nhưng chưa kịp nói hết, thằng Thi đã quay đầu ra:

- Mầy nhìn giề! - Giọng nói lè nhè, mắt lim dim, khuôn mặt bựa không thể tả được, kết hợp với dòng máu mũi chảy ra làm Minh tức không chịu được "Tất cả là tại thằng chết tiệt này".

Vừa lao ra định cho thằng Thi một trận, thì Minh cảm thấy lỗ tai đau nhói. Cả người nó bị kéo lại, một bàn tay nhỏ nhắn cố định tai nó lại, chủ nhân cánh tay đó đương nhiên là Thủy, cô hừ một tiếng lạnh lùng gắt:

- Hai cậu có thôi đi không, ở đây còn có người khác kìa.

- A…! Đau… đau... đau..! Cô bỏ tôi ra, tất cả là tại nó… - Minh vừa giãy giụa, vừa la hét, chỉ cánh tay vào thằng Thi.

Cùng lúc đó, Thi cũng đột ngột ôm chặt lấy đùi bé Lan, miệng hét lớn:

- Em bỏ anh ra, đừng cản anh, để anh cho nó một trận…

- Nhưng anh phải bỏ em ra chứ … - Lan cúi đầu đỏ mặt lí nhí nói với giọng nức nở.

- ...

Bốn người ngoại quốc ngây người nhìn hai thằng làm loạn, đầu đầy dấu hỏi. Chẳng lẽ những người châu Á kia không hiểu hoàn cảnh của bọn họ bây giờ thế nào hay sao. Thật không thể hiểu được, với hoàn cảnh khốc liệt thế này mà họ vẫn có thể cười đùa vui vẻ được. Dần dần hòa nhập với không khí nhốn nháo của bốn người châu Á tạo ra, bốn người ngoại quốc cũng thả lỏng cơ thể.

Đang kiểm tra súng ống, đạn dược và hộp cứu thương, người đàn ông mặc chiếc áo không tay để lộ ra cánh tay cơ bắp đầy hình săm, quay đầu nhếch miệng cười với đồng bạn:

- Impressive, the young are always full of life. (Thật thú vị, tuổi trẻ có khác luôn tràn đầy sức sống )

- Stop saying like an old man, will ya? you are no older than any of us (Thôi nói như ông cụ đi, anh thì nhiều tuổi hơn ai) - Cô gái duy nhất trong bốn người phản bác lại.

Người đàn ông săm mình nghe vậy, ngậm ngùi yên lặng ''Không thèm cãi nhau với phụ nữ"( mà thực ra có cãi cũng không lại).

..........

Sau khi gồng mình chịu một trận phấn quyền, tú cước của Thủy ( thực ra chẳng có đau đớn gì, mà hai thằng chỉ thấy sảng khoái bất ngờ). Hai thằng, mỗi thằng ngồi úp mặt vào một góc tường, trở nên quy củ hẳn, rất có dáng vẻ "Bé ngoan hối lỗi". Mặc dù hai thằng chẳng phải bé ngoan cũng chẳng biết mình mắc lỗi gì.

Sau khi xử lý xong hai thằng, Thủy quay ra, hướng về phía bốn người ngoại quốc mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Sorry for making you guys laugh at me (Xin lỗi! Đã để các bạn chê cười ).

- No problem, we find it kinda interesting (Không sao chúng tôi cũng cảm thấy thú vị mà ). - Bốn người ngoại quốc mỉm cười đáp lại, thật ra sự nhốn nháo của hai thằng làm họ có những giây phút thư giãn hiếm hoi.

Bỗng nhiên một tiếng hét có vẻ thê lương vang lên - Ớ... ớ... ớ... ớ... oh yer... - cắt đứt đoạn hội thoại của Thủy với mấy người ngoại quốc.

Quay đầu lại, Thủy thấy hai thằng hùng hục lao đến, rồi bất chấp mọi quy tắc vật lý, khựng lại trước mặt bàn để vũ khí, đạn dược trước mặt bốn người ngoại quốc. Mắt sáng lên như đèn pha, sà vào đống súng đạn trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Hai thằng bắt đầu làm việc. Thi thì ra sức tháo súng, Minh thì ra sức tháo đạn. Chỉ mất vài phút, hai thằng đã biến đống súng ống đạn dược thành linh kiện.

Nhìn hai thằng bận rộn tháo lắp súng, người đàn ông săm mình cảm thấy thú vị không nhịn được cúi xuống hỏi:

- You two are very good at guns... (Hai cậu có vẻ rành về súng ống nhỉ... ). - Chưa kịp nói hết câu, đúng lúc đó người đàn ông da đen, mặc đồ nhân viên văn phòng trong nhóm bốn người ngoại quốc tiến đến, huých nhẹ vai người đàn ông săm mình nói:

- Take a look at your own gun, will you (Cậu thử nhìn lại súng của mình đi ).

- O My God ! WTF! - Người đàn ông săm mình trợn mắt thốt lên nhìn về khẩu súng của mình. Khẩu M4A1 trên tay bây giờ chỉ còn lại báng súng trơ trọi móc vào dây đeo. Không biết đã bị hai thằng tháo xuống tự lúc nào.

Nhìn người đàn ông săm mình đần người ra, chắc là bị sốc bởi việc cây súng yêu quý của mình bị biến thành sắt vụn, Thủy ngượng ngùng liên mồm xin lỗi anh ta. Mặc dù mới đây từng chứng kiến hai thằng biến một đống linh kiện thành vũ khí, nhưng thấy hai thằng có hành vi quá khích tháo cả súng của người khác. Thủy xin lỗi xong, tức giận định quay ra giáo huấn hai thằng thì... Cô há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy.

Chỉ sau hơn 10 phút, hai thằng đã biến đống linh kiện thành hai cây đoản thương máy móc với tạo hình kỳ lạ. Cây thương dài khoảng mét rưỡi, tạo hình kì lạ giống như ống kim loại một đầu vát nhọn, được ráp lại bằng những linh kiện súng.

Hai thằng đang ra sức nhét đạn shogun vào chiếc hộp dài khoảng 30 cm giáp ở giữa cây thương, có lẽ là hộp đạn.

Người đàn ông săm mình càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thứ vũ khí kì lạ được hai thằng tạo ra. Thắc mắc tự hỏi không biết nó dùng để làm gì thì được hai thằng nhét vào tay một đống ống kim loại bịt kín hai đầu, một đầu còn có một sợi dây dẫn bắt ra giống như ngòi nổ. Coi như bồi thường lại khẩu súng lúc trước.

Ớ người ôm một đống ống kim loại trong ngực, vẻ mặt của người đàn ông săm mình càng trở lên quái dị. Ban nãy, hắn còn nhìn thấy hai tên nhồi đầy thuốc súng vào bên trong.

Những người xung quanh ngạc nhiên nhìn một loạt hành động kì lạ, cổ quái của hai thằng. Chưa kip thắc mắc thì đã thấy...

Hai thằng bỗng nhiên đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm trang, tay phải cầm ngang cây thương giơ lên cao quá đầu, tay trái chắp sau lưng, đồng thanh nói như tuyên thệ:

- Sinh ra trong khói lửa chiến tranh, sứ mệnh của ngươi chỉ là chiến đấu. Chiến đấu cho niềm tin và hi vọng. Từ nay ngươi là biểu tượng của lòng dũng cảm. Nhân danh "Chòm sao màu máu" ta ban tên cho ngươi: Sếu con

Thằng Minh giơ cao cây thương trong tay lên và hô: - Sếu con 01.

Thằng Thi cũng làm động tác tương tự và hô to: - Sếu con 02.

- Cái tên mang theo vinh dự sẽ theo ngươi cho đến khi ngươi trở về với cát bụi.

- .... - Những người còn lại tắt tiếng nhìn hành vi quái dị của hai thằng.

- O My God (ô mai chúa ^_+ )! Is this a ritrual of the legendary "Kungfu"? (Chẳng nhẽ đây là nghi thức của môn phái "kungfu" trong truyền thuyết ) - Người đàn ông săm mình thốt lên ngạc nhiên đánh rơi cả đống ống kim loại trong ngực, quên luôn sự kiện cây súng đáng thương của mình biến mất. Từ trong ánh mắt toát lên vẻ sùng bái.

Mặc dù hai thằng nghe không hiểu lời nói của người đàn ông săm mình, nhưng vẫn nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng cuồng nhiệt của anh ta. Gật đầu hài lòng với ánh mắt đó, hai thằng mở miệng đáp lại:

- Âu dê! âu căm!...âu sít!

Hai thằng đang nói liên mồm, nước bọt bắn ra như mưa rào, vãi đầy mặt người đàn ông săm mình thì tự nhiên cảm thấy lỗ tai đau nhói:

- Hai cậu có thôi làm trò hề đi không - Thủy mặt đỏ bừng túm tai hai thằng kéo lại, hướng về phía bốn người ngoại quốc liên tục nói xin lỗi.

Lan ngồi bên cạnh nhìn hai thằng chịu sự ngược đãi của Thủy, cất tiếng cười khúc khích.

.........

Sau khi phát tiết một lúc, thấy hai thằng ngồi cúi đầu ôm thương không phản ứng. Thủy có vẻ thấm mệt, "hừm" một tiếng bất mãn rồi mặc kệ ánh mắt hoảng hốt của thằng Minh, cô ngồi xuống cạnh nó. Quay đầu sang phía khác, phồng má nên có vẻ hờn dỗi, nhưng cơ thể lại bất giác tựa vào người nó.

Bên kia Lan cũng ngồi tựa vào Thi, ánh mắt tò mò đánh giá cây thương 'Sếu con' trong tay nó. Bầu không khí chợt lắng lại. Một phút yên bình trong mắt bão.

Bốn đứa đang mải mê theo đuổi suy nghĩ riêng của mình thì một âm thanh sang sảng vang lên đánh vỡ bầu không khí bình lặng:

- Hey young boys and girls, we are getting out of this place, wanna join us? (Các bạn trẻ, chúng tôi sắp rời khỏi đây, gia nhập cùng chúng tôi chứ? ) - Người đàn ông mặc quân trang hướng về phía bốn đứa lên tiếng, bên cạnh ba người còn lại đang chụm đầu thảo luận vấn đề gì đó bằng tiếng Anh.

Do mấy lần thấy Thủy nói tiếng Anh nên cả ba đứa đều hướng ánh mắt về phía Thủy. Thủy phiên dịch lời nói của người đàn ông mặc quân trang cho cả nhóm, Lan yên lặng không nói hướng ánh mắt nhìn Thi ý như muốn nói: " Em nghe theo anh". Còn hai thằng sau khi nghe Thủy phiên dịch thì cứ "âu dia" loạn hết cả lên.

Thủy hướng nhóm bốn người sống sót nói:

- OK! We agree! (Ok! Chúng tôi đồng ý ).

Nhận được câu trả lời của Thủy, người đàn ông mặc quân trang mỉm cười vui vẻ. Thực ra khi thấy hai thằng "Âu dia" ầm lên thì ba người còn lại đã bắt đầu hoan hô vui mừng.

Người đàn ông săm mình tiến lại gần, vỗ vai hai thằng cười nói:

- Xin chào. Tôi là Francis, quân nhân kia là Bill, anh chàng da đen này là Louis, còn cô bé duy nhất trong đội là Zoe. - Chỉ vào từng người giới thiệu xong, Francis quay lại nhìn hai thằng với ánh mắt cuồng nhiệt nói: - Có phải thứ lúc trước, thứ hai cậu dùng để hạ con Tank là "kungfu" trong truyền thuyết? (từ bây giờ trở đi tất cả lời nói đều được Thủy phiên dịch cho hai bên).

- Âu dia! - Hai thằng liên tục gật đầu nói.

- Kungfu china?

- No..no! Việt Nam sờ mi.

-...

Hai người đàn ông còn lại không nói gì nhưng cũng lại gần nghe với vẻ đầy hứng thú. Một lúc sau Francis sống chết đòi nhận hai thằng làm sư phụ. Nhưng hai thằng mỗi thằng quay đầu về một hướng ngửa mặt lên trời lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối:

- Đứng lên đi, mặc dù chúng ta nói chuyện rất hợp nhau, nhưng chúng tôi đã lập lời thề sẽ không nhận đàn ông làm đồ đệ, nếu là phụ nữ bọn ta còn xem xét...

- ...

Khi biết mọi người sẽ đi cùng nhau, Zoe tiến đến bắt chuyện với Thủy, nhéo cái má nhợt nhạt của Lan, làm Lan tức giận. Zoe cười lên khanh khách, thật lâu cô mới có giây phút thư giãn như thế này. Từ lúc nhìn thấy Lan, vẻ đáng yêu như trẻ con của Lan đã chinh phục cô rồi, bây giờ có cơ hội không thể bỏ qua việc bẹo má Lan được.

Ba cô gái bắt chuyện với nhau, rồi nhanh chóng thân quen. Cả ba chụm đầu vào một góc tâm sự. Thỉnh thoảng, Thủy cũng không quên quay ra, phiên dịch cho hai thằng.

Sau một hồi năn nỉ cầu xin, cuối cùng Francis đau lòng dứt ruột dâng lên bộ ảnh quý "Thiên nhiên quyến rũ" của mình cho hai thằng làm lễ. Minh liếc mắt qua bộ ảnh một tí rồi quay ra nhìn Thi, hai thằng gật đầu miễn cưỡng chấp nhận:

- Thấy ngươi có lòng kiên trì, cố gắng lại thêm có lòng thành dâng lễ, bọn ta miễn cưỡng phá lệ một lần, thu nhận ngươi.

- Hãy cho ta biết mục đích học võ của ngươi là gì, niềm tin của ngươi là gì.

- Hãy tự hỏi xem lời thề của ngươi là gì. Khi ngươi xác định được niềm tin, tìm ra lời thề, khi đó bọn ta sẽ chính thức nhận ngươi làm đồ đệ.

Francis lặng người, ánh mắt mờ mịt câu hiểu câu không, nhưng cố gắng ghi nhớ lời hai thằng.

- Lại đây, ta dạy cho vài đường cơ bản..

- Phải nắm đấm như thế này này....

- Nắm đấm phải nắm thật chặt, nắm càng chặt, lực sát thương càng lớn. Muốn đấm vỡ được đá thì các tế bào ở nắm tay phải chặt chẽ hơn đá.

- Đây, cầm lấy cục đá này rồi nắm tay lại. Khi nào bóp vỡ được hòn đá đó thì tạm đạt yêu cầu...

- Yêu cầu...?

- Ờ, yêu cầu làm công nhân đập đá không cần búa.

- ...

- Lúc đấm thì phải khép cái nách này lại, tay để sát eo mà đấm ra, cú đấm sẽ đi theo một đường thẳng - đường đi ngắn nhất, đi sau mà tới trước, còn có thể kết hợp thêm 1 số kỹ thuật khác làm tăng sát thương.

- Lúc đấm phải xoay eo, vặn mình, đồng thời dậm chân, dồn trọng tâm, vận dụng hết cơ bắp vào trong cú đấm. "Sói con vồ hổ" cũng phải dùng hết sức.

- Sư tử vồ thỏ...

..........

Hãy chiến đấu để bảo vệ niềm tin của ngươi. Tìm ra lời thề của chính mình. Kiên định với nó, ngươi mới có thể tiến đến đỉnh cao của con đường võ học...(con đường võ học làm đếch gì có đỉnh, chú cứ chém... ^_+ )

....................

Bên ngoài căn phòng nhỏ, nơi cả bọn đang bàn bạc là một bầu trời u ám. Thỉnh thoảng, một vài tia chớp lóe lên, chiếu sáng những khuôn mặt nhợt nhạt, từng bộ phận cơ thể thối rữa không lành lặn. Một tiếng gầm vang lên giữa bầu trời đen tối, những con zombie thân thể cứng nhắc như những cỗ máy, đang vật vờ đi lại trong thành phố hoang tàn. Cả thành phố chìm trong bóng tối lạnh lẽo, chỉ còn sót lại một vài ngọn đèn đường leo lét sáng như chứng tỏ trước kia, đây đã từng là một thành phố xa hoa mĩ lệ.

Thành phố này đã bị chúa bỏ rơi.

Trong căn phòng nhỏ, một nhóm tám người đang quây xung quanh tấm bản đồ thành phố được đặt trên chiếc bàn trong không gian chật hẹp. Một người trong số đó chỉ lên tấm bản đồ và nói:

- Chúng ta hiện đang vị trí này, bây giờ mục tiêu của chúng tôi là bệnh viện để cầu cứu và tìm thêm thuốc men. Nếu các cậu không có ý kiến gì thì chúng ta sẽ đi theo lộ tuyến này... - Ngón tay của Bill trượt theo một con đường trên bản đồ - ... Đó là con đường ngắn nhất.

Hai thằng, một thằng vuốt cằm, một thằng xoa trán, mắt khép hờ gật đầu ra vẻ đã hiểu. Nhưng thực ra hai thằng chả hiểu đếch gì nhưng nghe loáng thoáng thấy từ ''Hospital - Bệnh viện" nhớ ra nhiệm vụ đường nhánh là phải bảo vệ mấy người này đến bệnh viện nên cứ gật đầu đồng ý. Sau khi nghe thấy Thủy phiên dịch hai thằng càng an tâm. Hai thằng chỉ sợ cái bệnh viện nó cách xa cả trăm kilomet, không biết bao giờ mới tới nơi, trong khi nhiệm vụ chính chỉ còn lại có bốn mươi năm phút nữa là kết thúc.

Cả nhóm chuẩn bị kĩ càng, vũ trang đầy đủ: Bill, Zoe và Louis mỗi người một cây M4A1 đầy đủ đạn dược. Thủy và Lan vẫn dùng hai khẩu súng lục, chỉ đeo thêm ba lô cứu thương. Tiếp theo là Minh và Thi với cây đoản thương "Sếu con" trên tay. Cuối cùng là Francis, tay cầm lục ghẻ, khắp người treo lủng lẳng những ống kim loại - Minh và Thi gọi nó là: Vũ khí tối thượng "Chày No.1". Francis vẻ mặt xị ra như đưa đám theo sát hai thằng.

Cánh cửa sắt bật mở, Bill với Zoe dẫn đầu đi ra ngoài, lia súng diệt sạch vài con zombie vật vờ trước cửa. Tiếp theo Lan, Thủy và Francis đi ra. Minh và Thi bọc sườn hai bên còn Louis đi sau cùng, đoạn hậu.

Bill dẫn đầu mang cả nhóm chạy theo lộ tuyến đã định sẵn từ trước. Đi qua hai con phố, cả nhóm không gặp nhiều zombie, lại toàn là loại thường nên dễ dàng giải quyết.

Cả nhóm đang thong thả tiến lên, bỗng nhiên Thi cảm thấy mép áo mình bị níu lại. Quay đầu lại, nó thấy bé Lan đang túm chặt lấy mép áo nó, cả người run lên nhè nhẹ. Không cần đợi em nói nó đã hiểu ý hô to lên với mọi người:

- Cẩn thận... - Chưa kịp nói hết câu thì một loạt âm thanh gào thét vang lên. Từng cơ thể tàn khuyết xuất hiện hai bên con phố, điên cuồng lao về phía cả nhóm.

Bill nhổ điếu thuốc đang hút dở xuống, lấy chân dậm mạnh rồi buột miệng chửi thề:

- Mẹ kiếp, lại là bọn khốn này, dai như đỉa - Bill nâng súng lên xả đạn vào lũ zombie khiến chúng ngã như ngả rạ. Bên kia, Zoe và Louis cũng bắt đầu nã đạn. Thủy, Lan cũng dùng súng lục hỗ trợ.

Đám zombie ngã xuống hết lớp này đến lớp khác, không thể nào đột phá tiến vào khu vực 10m xung quanh cả nhóm. Ngẫu nhiên có vài con cá lọt lưới, thì Minh và Thi cũng xử lí nốt.

Cả nhóm tiếp tục tiến về phía trước, lũ zombie càng ngày càng nhiều, bắt đầu có sự xuất hiện zombie biến dị.

Bommer điên cuồng lao vào tấn công rồi phát nổ, lưu lại từng cụm khói xanh dưới lòng đường.

Hunter thấp thoáng xuất hiện, lẩn khuất trong đám zombie thường, sẵn sàng lao vào tấn công bất cứ khi nào có cơ hội.

Thỉnh thoảng còn có một vài cái lưỡi Smoke bắn tới, nhưng Minh và Thi cũng kịp thời chặt đứt.

Càng ngày càng có nhiều zombie lọt lưới. Cây thương trên tay hai thằng liên tục đâm, chọc, quét, giải quyết hết những con zombie lọt lưới.

Rút cây thương ra khỏi đầu một con zombie, Minh thấy một bóng đen phóng tới, nhanh chóng áp sát nó. Đâm cây thương vào bóng đen một cách không do dự. Hơi bất ngờ khi không trúng mục tiêu, nó nhìn kĩ lại, thì ra là một con Hunter.

Nhếch miệng mỉm cười, Minh siết bàn tay phải, bóp mạnh một thứ giống như còi súng trên thân "Sếu con 01". - Pằng..! - một tiếng, con Hunter đã tưởng thoát khỏi tầm công kích bỗng nhiên vỡ toác đầu ngã xuống. Thì ra "Sếu con 01" còn có thể bắn ra được đạn shogun.

Đưa tay lên đạn, vỏ đạn bắn ra ngoài, rơi xuống đất tạo ra âm thanh thanh thúy, Minh xoay thân thương một vòng rồi hướng tới mục tiêu tiếp theo.

Phía bên kia thằng Thi cũng hạ gục vài ba con zombie bằng cách tương tự.

Francis ra sức xiết cò khẩu lục ghẻ của mình nhưng không ăn thua. Vẻ mặt nhăn nhó không biết làm gì hơn thì tiếng Thi vọng lại:

- Là một võ giả thì không được do dự, không được hối hận. Đã quyết định việc gì thì cứ phóng tay mà làm. Hãy dùng "Chày No.1" để giải quyết vấn đề.

Tháo xuống ống một kim loại với vẻ mặt nghi hoặc. Châm lửa vào đầu dây dẫn rồi vận hết sức đáp vào đám zombie. Khoảng 5s sau, một tiếng nổ lớn vang lên. Francis há hốc mồm nhìn vụ nổ được gây ra bởi "Chày No.1", sức công phá còn mạnh hơn cả lựu đạn. Tất cả zombie trong bán kính 5m đều bị thổi bay hoặc ngã rạp.

Biết được sức công phá kinh khủng của "Chày No.1" cả bọn để Francis mở đường. Đám zombie nhanh chóng bị quét sạch. Thấp thoáng đằng xa, bệnh viện đã hiện ra trong tầm mắt. Cả bọn nhanh chóng tiêu diệt những con zombie cản đường, tiến đến bệnh viện.

Trước quảng trường bệnh viện có khá đông zombie. Francis hét lên đáp nốt mấy quả "Chày No.1" vào đám zombie, cả bọn thấy thế nã đạn điên cuồng giải quyết nốt đám zombie còn sót lại.

Hạ gục hết đám zombie cản đường. Trong tích tắc, Thi đạp đổ cửa bệnh viện tiến vào thì âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Minh, Thi, Lan và Thủy:

- Hoàn thành nhiệm vụ đường nhánh: Bảo vệ bốn người sống sót đến bệnh viện, được thưởng 2000 điểm và nhận được 3 huy chương vận mệnh.- Bốn người thở phào một hơi, cuối cùng cũng làm xong nhiệm vụ phụ, đợi khoảng 10 phút nữa là hết thời gian để hoàn thành nhiệm vụ chính.

**************************************************

Lan_ThiMột mai trong đám du côn ấy...... có kẻ đi tù, bỏ cuộc chơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play