Đôi móng vuốt sắc bén hạ xuống đầu con mồi, con Akuma dường như đã tưởng được nếm mùi máu tươi, trong cái khoảnh khắc gần va chạm đó thì...
Lóe
Một tia sáng mãnh liệt đột ngột lóe lên, cả không gian u ám bỗng nhiên chói lòa. Chẳng ai biết nguồn sáng bắt đầu từ đâu, vì nó quá sức đột ngột và mãnh liệt đến mức tạm thời tước đi thị giác của tất cả mọi người. Cùng lúc đó, một tiếng thét chói tai quái dị cũng vang lên:
- Gréc…! Gréc…!! Gréc…!!!!
Ánh sáng mãnh liệt duy trì không đến một giây rồi từ từ dịu xuống, thị lực cũng đã bắt đầu về lại với mọi người. Với đôi mắt vẫn còn hoa lên vô vàn đốm sáng đủ màu, toàn bộ thành viên tiểu đội đều thấy đoạn hành lang ngầm vốn âm u mờ tối thì nay tràn ngập một thứ ánh sáng vàng ấm áp.
Vẫn còn nhớ như in pha tấn công chớp nhoáng của con Akuma, tất cả vội vàng hướng ánh mắt về phía cô bé Vân Anh lúc trước.
Cô bé ngồi đó, vẫn bảo trì nguyên vẹn tư thế khi bị tấn công, đầu hơi ngửa lên và nét mặt sợ hãi tràn đầy nước mắt pha lẫn với nét tuyệt vọng kinh hoàng. Chỉ có điều, con ngươi vốn đen tuyền đặc trưng của người Việt thì nay đã biến thành màu vàng kim. Đặc biệt hơn cả là trước trán của cô bé lơ lửng một quả cầu ánh sáng, lớn hơn quả bóng bàn một chút và có màu vàng óng ánh. Có lẽ, nó chính là nguồn của ánh sáng mãnh liệt vừa rồi.
Con Akuma chẳng thấy đâu, có chăng cũng chỉ là vài vết máu đen sì vương vãi lung tung trên nền nhà chứng minh cho sự tồn tại của nó. Có vẻ như, đợt sáng mãnh liệt vừa rồi vô hại với mọi người nhưng lại mang đến tổn thương cho con quái thì phải, bộ móng vuốt đáng nhẽ phải xé đôi người Vân Anh ra nhưng nó lại chỉ gây được một vết rách dài dọc theo má trái của cô bé.
- Năng lực thức tỉnh!!! – Thủy hô to như giải đáp nghi vẫn của mọi người. – Đội hình! Đội hình! Duy trì đội hình phòng thủ! – Trong hoàn cảnh này, bất cứ một phút giây lơ là nào cũng có thể mang đến hiểm nguy trí mạng. Hai tên trời đánh không có ở đây, nên cô đành phải đứng ra mà chỉ huy cái tiểu đội lô nhô này.
Vân Anh đã được ai đó dựng dậy, có vẻ như vẫn còn ngơ ngác và có chút không tin với pha thoát chết gần như phản khoa học của mình, em để mặc cho mợi người lôi kéo mình đi. Quả cầu ánh sáng vàng óng ánh cũng không biến mất mà bay sát bên người, không còn tỏa sáng mãnh liệt nữa nhưng lâu lâu vẫn hơi lóe lên một cái.
Đối với đại đa số con người thì quang minh bao giờ cũng mang lại cảm giác anh toàn hơn so với hắc ám. Và sau khi Vân Anh thức tỉnh năng lực “Quà tân thủ” của mình thì toàn bộ khoảng không gian lúc nào cũng tràn ngập một sắc vàng ấm áp.
……………
“Bá Tước” là một con người vĩ đại. Ngài ấy đã tạo ra bọn ta từ Dark Matter và ban cho bọn ta sinh mệnh. Bọn ta được tự do gần như tuyệt đối. Gây náo loạn và phá hủy mọi thứ thế nào cũng được, giết bao nhiêu người tùy ý và thoải mái thôn phệ linh hồn.
Ngài ấy là chúa tể của bọn ta. Và trong cơ thể của mỗi con Akuma đều có một tín điều cuồng nhiệt, đó là mãi mãi đi theo ý chí mệnh lệnh của Ngài.
Ngài ấy không thích Innocence, bọn ta cũng không thích. Sự thù ghét từ trong tận xương tủy đối với thứ vật chất có thể tổn thương được cơ thể mình đã tồn tại từ lúc bọn ta mới chào đời.
“Vùng đất này có dấu vết của một mảnh Innocence”, Ngài ấy đã nói thế. Thế là vô số Akuma hưởng ứng lời kêu gọi mà tiến đến nơi đây. Nhiệm vụ của bọn ta chỉ đơn giản là tìm và phá hủy đi mảnh Innocence đáng ghét đó.
Khi tới đây, bọn ta có một tên lv2, bao nhiêu tên lv1 ta không biết, ta chỉ biết là có ta và một tên nữa cũng sắp tiến hóa rồi. Mới đầu ta còn cứ tưởng, đến cái thành phố ma chết toi này thì chẳng còn cơ hội mà tiến hóa nữa nhưng không ngờ, tự nhiên mọc ở đâu ra bao nhiêu là tên mặc đồ trắng. Ta với cái tên kia tranh nhau mù trời. Rồi số hắn đỏ hơn mà tiến hóa trước, còn ta thì phải ấm ức đi săn nốt vài tên áo trắng còn lại trốn lung tung mọi hướng.
Hồi còn lv1, ta thấy tên lv2 nào cũng kì lạ kiểu điên điên. Và cái tên lv2 đi cùng tụi ta cũng thế. Đến nơi, hắn chẳng có giết người phá phách như bọn ta, cũng không đập phá công trình mà ngay lập tức, hắn tìm được một lối đi xuống mê cung dưới lòng đất và biến mất bên trong. Lúc đó, ta còn thấy hắn vừa đi vừa nói năng linh tinh cái gì đó, mặt cười trông hết sức ngu.
Tốn bao nhiêu là công sức ta mới lên được lv2, thức tỉnh năng lực tự do hành động trong tường hết sức tuyệt vời. Ta cứ ngỡ là tất cả “Con người” và thậm chỉ cả Innocence đều đã bị cái tên mặt hề tiến hóa trước kia hốt hết rồi chứ. Thật không ngờ, lúc đang dùng năng lực mới chui lủi chơi bời lung tung thì lại phát hiện được dấu vết của Innocence. Bên cạnh cái “con Innocence” đó còn một đám người mặc đồ đen nữa.
“Chẳng lẽ là Exorcist...?”
Cười khẩy. Hồi còn lv1, nó không suy nghĩ gì nhiều nhưng chắc là cũng chỉ hơi xoắn xuýt chút. Bây giờ lên lv2 rồi, nó chẳng ngán kẻ nào. Nó, không còn giống với lũ lv1 vô dụng kia nữa. Với cái năng lực bá đạo của mình, nó đủ tự tin để thách thức mọi đối thủ dám đứng trước mặt nó lúc này.
Vô cùng tự tin mà đến, để rồi mấy lần phải ăn quả đắng. Nó không hiểu, rõ ràng nó đi toàn trong tường và khuất bóng thế mà không hiểu sao lũ con mồi kia luôn kịp phát hiện đúng lúc mấu chốt nhất. Mấy lần tấn công mà chẳng thu được về cái linh hồn nào. Máu của nó, máu của con mồi đều làm cho cơn cuồng sát thêm mãnh liệt.
Nó khinh thường việc dùng máu độc để kết thúc con mồi, điều đó chẳng khác nào với lũ lv1 cả. Nó lv2 rồi, nó phải khác, phải mạnh mẽ, phải cao cấp hơn cái bọn lv1 kia chứ.
Ngoài cái năng lực đi xuyên tường, cái thứ tương tự như đôi mắt trên đầu nó còn có khả năng nhìn xuyên qua được một số lượng vật cản nhất định nữa, số lượng bao nhiêu không quan trọng, miễn là tổng chiều dày không vượt quá giới hạn cho phép là được. Chính vì thế nên mỗi khi nhìn thấy con mồi, là dường như có một thứ gì đó từ sâu trong cơ thể thôi thúc nó phải tàn sát sạch, giết thể xác, nuốt cả linh hồn, phá hủy một cách triệt để nhất.
Lúc mới bắt đầu tấn công thì nó còn nhớ, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu là phải phá hủy được Innocence. Nhưng sau khi bị thương rồi thì nó bất biết. Bây giờ, chỉ có xé xác và ngấu nghiến toàn bộ linh hồn của cái đám “con mồi” kia thì mới có thể thỏa mãn được.
Ngồi trong một cột đá lớn, con Akuma rất tự nhiên mà lẽ lưỡi ra liếm bộ móng vuốt trên hai bàn chân trước của mình. Đợt tấn công vừa rồi, nó đã cố tình chọn mục tiêu là đứa nhìn có vẻ yếu đuối nhất, linh hồn dao động cũng không ổn định nhất để tấn công, thế mà…
Cái thứ ánh sáng mãnh liệt ghê tởm làm tổn thương cả cơ thể hoàn hảo của nó. Lũ Exorcist giảo hoạt, giả vờ sợ hãi để dụ nó tấn công, may mà nó đã tiến hóa lên lv2 rồi chứ còn ở lv1 thì quả đấy chết chắc. Đôi mắt không có lòng trắng thuần một màu đen xì lóe lên từng tia sáng âm u khác lạ. Nó nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng theo sát bên cô bé Vân Anh. Quả cầu đáng ghét liên tục tỏa ra thứ ánh sáng khiến nó khó chịu, thậm chí là… sợ hãi.
……
Trong khi nỗi sợ hãi đang quấn chặt lấy chân của những thành viên thuộc tiểu phân đội hộ tống thì bên này, nơi chiến trường giao phong trực diện, tình hình cũng nguy ngập không kém.
Không ngoại trừ một ai, tất cả những kẻ có mặt trên chiến trường này đều bị kéo rơi xuống đất.
Ba đứa thuộc tiểu đội luân hồi, chỉ còn có thằng Minh là còn nửa ngồi nửa quỳ, cơ bắp gồng lên chống lại trọng lực liên tục gia tăng lên mình. Đôi mắt híp bình thường trông cực kì uể oải và hết sức đểu giả của nó nay cũng đã chịu mở ra, nhìn về phía bóng đen lớn mới xuất hiện trên chiến trường, hai hàng chân mày hơi nhíu lại vào nhau làm cho đôi mắt dài càng thêm sắc bén. Còn bé Lan thì liên tục run rẩy. Em mím chặt đôi môi nhỏ của mình cố gắng chống đỡ cơ thể bằng cả bốn chi, cái đuôi dài trắng muốt vốn nhẹ nhàng và mềm mại thì nay nặng trịch khó khăn chuyển động, khẩu lục nhỏ hai nòng nặng như quả tạ run rẩy chĩa về phía bóng đen , sẵn sàng khai hỏa.
Thằng Thi còn trực tiếp hơn. Nó dứt khoát nằm dài ra nền cát, đôi {Ramber 2.0} nhanh chóng chuyển từ thể [Rắn] về thể [Khí] cởi bỏ một phần trọng lực tác dụng lên cơ thể mình. Cơ bắp toàn thân đều bị nó thả lỏng, chỉ còn để lại [Vi Khống] nơi những vết thương nghiêm trọng, liên tục hít sâu để nạp đầy Ôxi vào trong cơ bắp , nó lại chuẩn bị cho một cú bộc phát bất ngờ.
Phía bên Exorcist cũng không khá hơn là bao, một kẻ trọng thương, một kẻ thì bắt đầu bộc phát tác dụng phụ sau khi tiến hóa vũ khí trừ tà, và cả hai đều đã ăn không ít thiệt thòi từ ba kẻ cướp Innocence kì lạ.
Trọng lực liên tục gia tăng chưa thể đánh gục được Kanda, nhưng mấy vết thương trên cơ thể lại trào máu và đau ê ẩm. Anh nửa quỳ, cánh tay còn hoạt động được nắm chắc cây Mugen cắm sâu xuống nền cát để làm thêm một trụ đỡ giữ cho cơ thể không ngã gục. Bên cạnh Kanda, Allen cũng cố gắng chuyển cánh tay đang rạn vỡ của mình về dạng móng vuốt bấu chặt vào một đoạn cột đá cụt bên người, cắn răng giữ lấy thăng bằng.
Con Akuma là thảm nhất, bị trọng lực kéo giật xuống đất, lại đúng vào chỗ mấy thanh ánh sáng vừa rơi trước đang cắm đầy xuống nền cát và chĩa như chông lên trời. Cơ thể tiếp xúc với các thanh ánh sáng, nền cát không chắc chắn nên mấy thanh ánh sáng đó bị ấn lún sâu thêm xuống nền nhà. Không bị xuyên thủng nhưng những thanh ánh sáng chuyên dụng để tiêu diệt Akuma này cũng để lại vô số vết thương trên cơ thể con ác ma cơ khí. Những mảnh nhỏ cơ thể liên tục vỡ rời ra làm cho nó đau đơn mà lăn lộn kêu gào.
- Đoàng! – Chưa đợi khói bụi tan hết, bé Lan đã bắt đầu công kích thăm dò – Đoàng! Đoàng! Đoàng! – Bốn viên đạn với cự li xạ kích hiệu quả vậy mà lại như đá chìm vào biển, không tạo ra được chút bọt sóng nào.
Minh đã tiến vào trạng thái giải khóa gen ngay khi bé Lan bắt đầu nổ súng. Nó muốn lợi dụng trạng thái này để có đủ thời gian phân tích khả năng của đối thủ. Và nó nhìn thấy, bốn viên đạn sau khi ra khỏi nòng súng liền nhanh chóng mất đi quỹ đạo của mình mà đâm đầu xuống cát. “Khả năng điều khiển trọng lực thật đáng sợ!”
Khói bụi lập tức tan gần hết, để lộ ra hình dáng thật sự của kẻ vừa tham gia chiến trường. Một con Akuma to lớn với phần thân trên mang hình dáng con người, còn phần thân dưới là bốn cái chân khớp gập bằng kim loại khổng lồ, trông tương tự như chân của robot hình nhện và mỗi cái phải dài hơn 2 mét chĩa đều ra bốn phía để đỡ lấy trọng tâm nặng nề. Phần thân người bên trên của con Akuma ăn mặc giống như cao bồi, cái áo da cứng phanh ngực để lộ ra phần mặt nạ mặt người vô cảm nổi bên trong.Thậm chí, trên đầu cũng là một cái mũ cao bồi bị kéo xuống thật sâu để che đi hơn một nửa khuôn mặt. Trên người con Akuma, là vô số dây cài đạn quấn vòng quanh. Thậm chí, sau lưng nó còn có một nòng súng gating gun chĩa xuống eo và một nòng bazooka nhô lên khỏi bên vai.
Nhìn về phía bé Lan, khóe miệng dưới vành mũ cao bồi của con Akuma khẽ nhếch lên khinh thường. Rồi nhanh như chớp, cánh tay phải vung lên, một khẩu súng lục côn đeo bên hông kiểu cao bồi bị nó rút ra, chĩa thẳng về phía bé Lan vẫn còn cắn răng run rẩy vì trọng lực.
- Đoang! Đoang! Đoang! Đoang! – Bốn tiếng nổ vang lên liên tiếp, tia lửa xanh lét từ nòng súng lóe lên, chói mắt một cách lạ thường.
Với trạng thái {Giải khóa Gen}, Minh có thể nhìn thấy đường bay của từng viên đạn một. Con Akuma này là một xạ thủ, nó không chĩa thẳng súng vào bé Lan mà lại hơi chếch nòng lên phía trên một chút. Rồi với tác dụng của trọng lực chồng chất, quỹ đạo của những viên đạn vẽ ra một đường cong parabol hoàn hảo có điểm kết thúc ở ngay vị trí bé Lan đang bò. Từ cái đuôi xoáy khí mà mỗi viên đạn để lại trong không gian, Minh chắc chắn rằng mấy viên đạn này bay không nhanh nhưng lại mang lực xoáy vô cùng lớn, và một khi nó đi hình vòng cung thì lại càng trở lên nguy hiểm và khó tránh gấp nhiều lần. Nó vội vàng giậm chân, bộc phát toàn bộ lực lượng tích súc từ này giờ.
- Phốc… vù! – Trường trọng lực chồng chất cản trở khả năng di chuyển lớn phi thường nhưng nó cũng kịp thời chắn ngang qua quỹ đạo của những viên đạn. Bàn tay bọc trong lớp giáp kim loại đỏ thẫm xòe ra, hứng lấy viên đạn đầu tiên.
- Choeng!!! – Âm thanh va chạm và lực xoáy đầu đạn hất văng bàn tay của nó ra. Không thể bắt chết được đầu đạn nhưng cũng bị Minh đập văng đi hướng khác. Thuận theo lực va chạm, Minh tiếp tục xoay người, bàn tay còn lại nhanh chóng tiếp lấy đầu đạn thứ hai.
- Choeng!!! – Đập văng đầu đạn đi trong một chuỗi hoa lửa, nhưng nó cũng bị lực va chạm đẩy tiếp đi, hoàn toàn hướng lưng về phía con Akuma và hai viên đạn còn lại. Nhưng không hề gì, nó đã tính cả rồi…
- Đoàng!!! – Ba vòi xả nhiệt ở một bên mu bàn tay cùng nổ, cung cấp thêm động năng để nó tiếp tục xoay người, cánh tay văng mạnh về đằng sau chuẩn xác đập vào đầu đạn thứ ba vừa bay đến.
- Đoàng!!! – Âm thanh phát ra từ ba vòi xả còn lại, lần này là nắm đấm hướng về phía đầu đạn cuối cùng.
- Choenggg!!! – Hoa lửa vung ra tung tóe… Nhưng hình như, lần này nó đấm sượt. Đầu đạn mài qua lớp giáp kim loại của đôi găng tay, hơi đổi phương hướng rồi bay sượt qua bả vai bé Lan, để lại một vết cắt dài đẫm máu.
Bị thương, em khẽ kêu lên một tiếng đau đớn rồi gục xuống. Dưới trường trọng lực chồng chất này, điểm thể lực ít ỏi của em không thể đủ để duy trì hoạt động bình thường cho cơ thể.
Khi bé Lan gục xuống, hai mắt thằng Minh cũng tối sầm lại. Cô bé này là bảo bối của cả team, dễ thương, đáng yêu, cực kì hồn nhiên và có đôi phần ngây thơ khờ dại. Em, mang theo một chút tươi mát, yêu đời đến cho cái thế giới ngập tràn chết chóc mà bọn nó phải đối đầu. Chẳng ai có thể chịu được khi nghĩ tới việc làm em bị thương tổn. Vậy nên, rất nhiều lần vừa như vô tình, vừa như cố ý hai thằng đều xếp em vào vị trí hậu cần hỗ trợ phía sau, mặc cho vị trí đó chẳng hợp với năng lực của em chút nào.
Lần này, khi thấy em không nghe theo chỉ thị mà tự ý tham gia chiến trường, hai thằng đều vô cùng sửng sốt. Nhưng do tác chiến khẩn cấp không thể bị gián đoạn nên hai thằng liền không hỏi đến lí do gì nữa mà lập tức tiến hành phối hợp ngay.
Cắn răng, Minh cố gắng vặn eo thêm nửa vòng, hai đầu gối chống mạnh xuống nền cát, đưa lưng về phía bé Lan và mặt hướng về phía con Akuma xạ thủ, hai cánh tay bọc trong đôi găng kim loại đầy vết trầy xước chắn trước người.
[Tứ Linh thức - Thức thứ tư: Huyền Vũ thủ hộ]
Dùng chính cơ thể của mình tạo thành một bức tường bất khả xâm phạm, bảo vệ cho hai đứa đồng đội đang nằm đằng sau.
Con Akuma xạ thủ vẫn giữ nguyên nụ cười nhếch mép. Nó để mặc cho con Akuma chép hình lết cơ thể tàn tạ qua chân và chui vào lỗ hổng trên bức tường đằng sau. Tay phải vẫn chĩa khẩu súng lục côn về phía thằng Minh, tay trái thì đã rút ra một khẩu lục nữa y như thế và chĩa vào hai Exorcist đứng một bên thân mình.
- Đoangg! Đoangg! Đoangg! Đoangg! Đoang! ....! – Vô số âm thanh chát chúa vang lên, hai Exorcist lập tức vung vũ khí của mình lên đỡ đạn. Phía bên kia, thằng Minh cũng lợi dụng trạng thái {Giải khóa Gen} để điều khiển đôi găng tay {Hỏa Liên Hoa} phát ra những tiếng nổ tương tự, nắm đấm kim loại đỡ lấy những đầu đạn xoay tròn.
- Choengg!!! Choengg!!! Choengg!!! – Vô số cụm hoa lửa bắn ra, mỗi lần đỡ một đầu đạn là hai chân thằng Minh lại bị ấn cho lún sâu vào nền cát. Khi đang đỡ vô số viên đạn bắn thẳng và đạn bay hình parabol chính diện thì với tốc độ đã bị tua chậm vô số lần của {Giải khóa Gen}, Minh nhìn thấy có một đầu đạn đi theo quỹ đạo hình vòng cung về một phía và hướng thẳng đến một điểm nào đó trên eo phải của nó. Đang lỡ đà với động tác đấm thẳng liên hoàn, Minh trơ mắt nhìn đầu đạn từ từ tiến lại gần cơ thể mình.
Nín thở, gồng mình, cơ bắp quanh eo nhanh chóng áp xúc lại, nó đã chuẩn bị để nhận thêm một vết thương nghiêm trọng nữa rồi. Khi [Vi Khống] đã tăng mật độ cơ bắp nơi sắp bị thương và đầu đạn cũng bay gần đến nơi thì.
- Choang…! – Âm thanh không giống như kim loại đâm vào da thịt. Bên cạnh Minh, thằng Thi đã kịp thời bật dậy và dùng lòng bàn chân tiếp lấy đầu đạn cuối cùng. Lực va chạm mạnh đến nỗi nó phải lấy chân trái làm trụ để cơ thể xoay tròn cả nửa vòng nữa mới triệt tiêu được hoàn toàn.
Giậm mạnh chân phải để cho mũi giày hơi cắm xuống nền cát, Thi ổn định lại cơ thể của mình. Hít sâu một hơi, đôi mắt nhắm chặt từ nãy đến giờ khẽ mở, bên trong là những đường tơ máu ngập tràn. Cả cơ thể nó bắt đầu gồng lên, hai mắt trừng lớn để hai bên huyệt thái dương nổi lên vô số sợi gân và mạch máu chạy dọc từ đuôi mắt, hướng về phía đằng sau chằng chịt và khẽ ngọ nguậy như những con rết sống. Và nó thấy… thấy vòng tròn hiệu ứng hút máu màu đỏ thẫm dưới chân thằng Minh. Thấy vô số điểm sáng nhỏ li ti hội tụ lại trong không gian và nhập vào người bé Lan. Nó còn thấy những dòng năng lượng màu xanh thẫm liên tục vạch ra vô số kí hiệu như vi mạch điện tử trên vũ khí của hai Exorcist. Cuối cùng, nó thấy một khối không gian hình cầu màu nâu thẫm có bán kính phải đến cả trăm mét với con Akuma xạ thủ làm trung tâm và toàn bộ mọi người ở đây đều nằm trong khối không gian đó.
Kí hiệu ngôi sao năm cánh lộn ngược trong mắt trái càng trở nên đỏ thẫm. Trên con ngươi đen xuất hiện năm vết sắc cùng màu ở vị trí giữa những cánh sao và lan dài ra tròng mắt. Con mắt này nó đạt được cùng lúc với kỹ năng [Phệ Hồn] của quà tân thủ. Lúc ban đầu, nó chỉ có tác dụng nhìn được những cụm khói đen đại diện cho năng lượng linh hồn của những kẻ bị nó giết bay về cơ thể. Nhưng từ sau khi thành công [Giải khóa Gen] và kết hợp với trạng thái đó, nó bắt đầu nhìn được những thứ mà mắt thường không nhìn được, ví dụ như những sợi chỉ đen của Du, vòng tròn hiệu ứng phệ huyết của thằng Minh và tốc độ lan tỏa tinh thần lực khi Cỏ May dùng [Thiên Nhãn]. Thế nhưng, mỗi khi sử dụng, tinh thần lực của nó lại tiêu hao cực kì nhanh chóng. Cơn đau buốt kịch liệt cùng với dòng máu đen trào qua hốc mắt làm nó không thể tiếp tục duy trì trạng thái này.
Nhắm mắt, co chân, Hồn lực lại điên cuồng vận chuyển dồn xuống hai chân theo lộ tuyến quyen thuộc của [Lam Sơn Pháo]. Hoa văn hình xích nhanh chóng leo ngược len đùi, lần này nó định thử dùng kỹ năng bằng cả hai chân, thực hiện hai lần đá bay liên tiếp mặc kệ năng lượng tiêu hao và tác dụng phụ có thể không lường trước được.
Xoay người, sút thẳng, cú đầu tiên ngắm ngay vào lưng thằng bạn đang quỳ gối đỡ đòn. Không chút ngừng lại mà tiếp tục xoay thêm một vòng, [Lam Sơn Pháo] đã chuẩn bị ở chân thứ hai đá luôn vào bé Lan đang cố gắng bò dậy.
Không chút bất ngờ khi bị đá bay xa khỏi chiến trường, sau vô số lần bị đá đi, Minh đã quá quen với cái trạng thái này rồi. Nó khẽ co người, điều chỉnh tư thế ngay trên không trung. Theo cự li cách chiến trường ngày một xa dần, nó có thể dễ dàng cảm thấy trường trọng lực chồng chất tác dụng lên cơ thể ngày một yếu đi.
Bình thường, thằng Thi có thể đá bay Minh đi hơn 100 mét nhưng hôm nay, dưới tác dụng của trọng lực, mới bay được có hơn 50 mét Minh đã tiếp đất rồi. Nhưng không sao, nó đã hầu như không còn cảm thấy trọng lực gia trường lên cơ thể nữa. Vội vàng dang hai tay đỡ lấy bé Lan đang bay đến, thả em sang một bên và hướng về phía thằng bạn vẫn còn chật vật trong khu vực trọng trường. Lượng sinh mệnh lực đã tiêu hao mất quá ba phần của nó lại một lần nữa vận chuyển, đồ án đỏ nơi bụng trái lại một lần nữa mở ra, lập lòe.
[Hook King]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT