Cỏ May đứng lặng giữa ngã tư đường. Đôi mắt của cô vẫn luôn nhắm nghiền như vậy. Bằng [Thiên Nhãn], cách nhìn thế giới của cô cũng khác hẳn người thường.
Trong khung cảnh phố phường hoang tàn sau tận thế, người con gái cố bới mái tóc dài xõa tung về sau gáy, để mặc cho những sợi nắng vàng rực rỡ nhảy nhót bên mình. Hơi ngẩng đầu để cho ánh sáng rọi rạng ngời khuôn mặt, Cỏ May thích ý hưởng thụ hơi ấm từ ánh mặt trời, và cả những ngụm không khí trong lành, thanh thản.
Nơi đây có lẽ là giữa lòng thành phố. Chỗ Cỏ May đang đứng còn là giao điểm của bốn con đại lộ rộng rãi khang trang. Dọc bên đường là những ngôi nhà cao lớn, thứ kiến trúc công nghiệp vuông một cục và ốp đầy kính bên ngoài. Thậm chí, bên dưới lòng đường cũng đầy những xác ô tô, xe máy. Mặc dù chúng chưa đến mức đứng đặc đại lộ nhưng mà số lượng cũng chẳng ít chút nào. Dấu ấn của nhân loại lưu lại khắp mọi nơi, chỉ có điều chúng đang ngày một nhạt dần và bị thay thế bằng những thảm thực vật của tự nhiên vĩ đại.
Mấy hàng cây ven đường không có ai quản lí được dịp phát triển lung tung. Cỏ dại và những khóm cây nhỏ mọc tràn lan. Nền đường bị cát bụi và một tầng mùn của xác thực vật mục nát gần như bao phủ hết. Thậm chí, cả một vài tòa nhà lớn cũng bị dây leo và từng tảng rêu xanh bao bọc. Dưới ánh mặt trời, phố xá chưa bao giờ xinh đến vậy.
Sự trong lành và vẻ đẹp phải đánh đổi bằng cả một nền văn minh.
Sau khi đạt được [Thiên Nhãn], cũng đã lâu rồi, May ít khi mở mắt. Thứ tầm nhìn tuyệt đối trong vòng bán kính hơn một trăm mét quanh người khiến cô đạt được hiệu ứng thị giác của thần linh. Nó không chỉ đơn giản như một góc nhìn lớn từ trên xuống, mà khả năng nhận biết sự tồn tại của toàn bộ các thực thể hữu hình trong khoảng không gian đó. Không có góc chết, không có vật cản, nắm giữ tuyệt đối về mặt vị trí không gian. Với cái đặc tính đó, khi dùng để ngắm bắn, xác xuất bắn trúng của Cỏ May vô cùng cao khi mục tiêu nằm trong vùng không gian bị [Thiên Nhãn] bao trùm.
Sử dụng vũ khí là hai khẩu súng ngắn đặc biệt, May luyện tập kĩ thuật bắn cả hai tay. Và sau khi kết hợp với tầm nhìn tuyệt đối của [Thiên Nhãn], một kĩ thuật gần giống với Gun Kata trong truyền thuyết ra đời.
Thuật bắn súng không góc chết – Shoot all.
Bọn nó tạm gọi tắt là kĩ thuật [SiA]
Có thể nói, đây là kĩ thuật độc môn của Cỏ May, vì ngoài cô ra, trong tiểu đội chẳng có đứa nào làm được nữa.
Kĩ thuật [SiA] có thể tạo ra một hiệu ứng thị giác gần giống với Gun Kata nhưng thực ra cả nguyên lí lẫn ứng dụng đều khác hoàn toàn. Nếu Gun Kata là sự kết hợp của kĩ thuật bắn súng và võ thuật mà trong đó, có lẽ phần võ thuật chiếm phần hơn. Cùng với đó, nó còn yêu cầu cả khả năng phán đoán và tính toán cực mạnh nữa. Trong khi, kỹ thuật [SiA] lại thô sơ hơn rất nhiều. [SiA] dựa hoàn toàn dựa vào ưu thế của [Thiên Nhãn] để thực hiện ngắm bắn tấn công toàn phương vị, thêm vào một chút phán đoán, còn tính toán chắc là khỏi cần. Gun Kata mang thiên hướng cận chiến rất lớn nhưng kỹ thuật [SiA] thì lại hoàn toàn ngược lại. Cự li quá gần không phát huy được lợi thế của [Thiên Nhãn]. Không có một cơ sở võ thuật vững chắc, mặc dù đã được thằng Thi đặc biệt dạy cho vài động tác di chuyển cơ bản và mấy tư thế hỗ trợ giữ thăng bằng nhằm nâng cao hiệu suất tấn công nhưng cũng chẳng khiến cho thân thủ của Cỏ May khá hơn được bao nhiêu. Nói chung, khả năng cận chiến của cô nàng này băng không, bị áp sát chắc chắn là sẽ chết.
Rút từ trong người ra một dải lụa trắng nho nhỏ, Cỏ May dùng nó để cột tạm mái tóc dài quá cỡ của mình lại thành một búi lớn sau đầu. Mái tóc dài bất trị này là đặc điểm của huyết thống Kaidaten Queen. Nó cứ mọc dài ra, vô tội vạ. Cứ để yên thì không sao, dài đến một mức độ nhất định thì nó sẽ tự ngưng phát triển, còn một khi đã cắt đi, nó sẽ lại lập tức mọc dài ra như cũ, phiền không nói, đôi khi còn khiến cả sinh mệnh lực cũng suy giảm đi đôi chút cũng không chừng. Buộc tóc lại cùng chỉ là giải pháp tạm thời thôi, May và các chị em đã thử mọi cách rồi, dù có buộc bện cỡ nào thì nó cũng sẽ nhanh chóng bung ra, hoặc tuột đi mất lúc nào không biết. Nhớ hồi chưa đổi huyết thống, Cỏ May còn để kiểu tóc ngắn ngang vai nữa mà.
Trong khi buộc tóc, Cỏ May tranh thủ kích hoạt một dòng điện nhẹ cho chạy qua cơ thể. Cũng là một năng lực đặc thù của huyết thống Kaidaten Queen - [Thuần Lôi Thể Chất]. Do tỉ lệ huyết thống quá nhạt mà không thể tạo được ra thứ uy lực hủy thiên diệt địa, hạo kiếp hàng lâm như bản gốc nhưng nó lại đủ để duy trì một dòng điện nhỏ luôn chạy khắp cơ thể. Lúc bình thường sẽ liên tục cải thiện thể chất Cỏ May một cách không ngừng và khi cần thiết, cô hoàn toàn có thể chủ động nâng cao cường độ dòng điện lên, tạo ra hiệu ứng kích thích cơ bắp như bây giờ.
Thực hiện thêm một chút duỗi tay duỗi chân, sau đó là điều chỉnh trọng tâm và từ từ rút ra cặp súng ngắn, Cỏ May chuẩn bị xong cho trận chiến sẽ phát sinh ngay bây giờ.
Trong tầm nhìn của [Thiên Nhãn], lác đác xuất hiện bóng dáng của những con zombie, chúng đến từ cả bốn đầu đại lộ và cùng gào thét lao về phía này. Tầm bao phủ của [Thiên Nhãn] là hơn một trăm mét, nhưng cự ly sát thương hiệu quả của cặp súng lục trong tay Cỏ May chỉ trên dưới năm mươi mét mà thôi. Vậy nên cô đợi.
Thiên nhãn cung cấp cho một góc nhìn tuyệt đối, mọi thứ đều không thể thoát được khỏi đôi mắt thần. Giống như là Chúa trời nhìn xuống thế gian vậy, không có góc chết, không có che dấu và càng không có bất ngờ. Một thoáng ngưng thần tập trung tinh lực để nắm giữ toàn bộ vị trí và hướng di chuyển của lũ zombie, Cỏ May khẽ mím môi. Hít sâu một hơi, hai hàng lông mày hơi nheo lại một chút, Cỏ May nhẹ nở một nụ cười. Nét mỉm nhạt nhòa như có như không trên khuôn mặt đẹp làm nộ ra hai điểm xuyết trên đôi má núm đồng tiền.
Khẩu súng bắn laser {Blue Fire 9} nằm trong lòng bàn tay trái, khẩu súng nén khí {Nerf Spectre} thì cầm trên tay phải, Cỏ May cũng vào tư thế.
Bàn tay phải nắm chặt khẩu súng bắn khí nén, cánh tay gập lại để khẩu súng lên sát vai. Tay trái cũng hơi co lên để nòng súng của khẩu laser hướng xuống đất, để sát bên hông. Hai chân cùng thu về một chỗ, trong khi chân trái hơi nhún chỉ để một điểm mũi giày tiếp xúc với lòng đường. Để cho cơ thể tạo hình hơi chút uốn éo, cùng với súng và áo choàng đen, kết hợp với khung nền hoang tàn tạo ra một vẻ đẹp vô cùng độc đáo.
Tự nhìn chính mình bằng [Thiên Nhãn] Cỏ May cảm thấy có chút tức cười. Thực ra cái kỹ thuật chiến đấu này cũng chẳng cần tư thế khởi động làm chi, nhưng mà có sao đâu, tâm hồn thiếu nữ tự cho phép cô làm như thế. Tuy vô dụng về mặt kỹ thuật, nhưng hình như lại hữu dụng một chút về mặt tâm lý. Theo tư thế chuẩn bị sẵn sàng, một thứ hào khí cũng bất giác dâng lên áp chế đi những cảm xúc tiêu cực sắp sinh ra trong lòng.
Ở ngoài kia con zombie đầu tiên đã lọt vào tầm công kích. Nó đến từ ngã tư đường bên trái. Lập tức vung tay, chẳng cần quay người cũng chẳng cần ngắm bắn Cỏ May cứ thế bóp cò.
Súng laser không gây tiếng nổ, âm thanh duy nhất phát ra cũng chỉ có tiếng siết cò nhẹ bẫng. Cảm giác có vẻ hời hợt, vô lực và yếu đuối, thế nhưng chùm ánh sáng màu xanh lam thẫm phụt ra từ lòng súng lại chẳng hiền lành tí nào. Tia sáng ngắt quãng lên đến mấy nghìn độ xuyên thẳng vào giữa trán con zombie, da thịt và hộp sọ lập tức bị thiêu thành tro bụi, cùng với đó là cả não bộ bên trong. Tốc độ ánh sáng hầu như không thể nhận biết được bằng mắt thường, thứ chớp xanh lưu lại chỉ là ảo ảnh của thị giác mà thôi. Việc tránh né là bất khả thi, tất cả chỉ còn phụ thuộc vào kĩ năng của người bắn. Mà với [Thiên Nhãn] việc ngắm chuẩn chưa bao giờ trở nên dễ dàng như vậy.
Sau khi con zombie thứ nhất ngã xuống thì lập tức đã có vài con zombie khác lọt vào trong tầm công kích của đôi súng ngắn. Vậy là, Cỏ May lại tiếp tục vung tay. Đôi mắt vẫn không hề mở, cô nàng biến đổi dần tư thế, đôi tay liên tục siết cò. Ánh laser chớp sáng cùng với tiếng nổ bụp chắc nịch nhưng không lớn từ khẩu súng nén khí vang lên không ngớt. Không bị hạn chế bởi tầm nhìn, vậy là, bắn về đằng sau, bắn khuất sau vật cản, đồng thời bắn về hai hướng khác nhau, Cỏ May đang thực hiện công kích đồng loạt về cả bốn chiều đại lộ.
Kỹ thuật vẫn chưa phải là hoàn hảo, lại dưới sự khẩn trương của nhịp độ chiến đấu, vô số viên Cỏ May bắn hụt, thế nhưng lợi thế tầm xa lại thêm hiệu ứng vô hạn đạn từ cặp súng ngắn đặc thù, Cỏ May dễ dàng tạo ra thế trận áp chế hỏa lực. Lũ quái vật đã mất đi lý trí chỉ còn mỗi bản năng lao vào lại càng trở thành những cái bia tốt nhất. Gần năm chục con từ cả bốn chiều đại lộ toàn bộ đều ngã gục trước khi tiến được vào mười mét quanh người.
Kẻ địch đã gục ngã toàn bộ, không còn sót con zombie nào. Sau khi chắc chắn lũ quái không còn cử động, Cỏ May mới từ từ hạ đôi cánh tay. Thở dài ra một hơi, May cố gắng bình phục trái tim vẫn còn đang đập rộn ràng lên vì chiến đấu. Vận động cường độ cao khiến cho đôi cánh tay có chút mỏi nhừ.
Năm mươi giây kể từ lúc bắt đầu bóp cò. Thời gian ngắn nhưng nhịp độ cực kì cao, kiểu chiến đấu này không hợp với một nhân viên thiên về hỗ trợ như Cỏ May cho lắm. Ý tưởng về kỹ thuật chiến đấu này cũng không phải là của cô mà là do hai thằng Minh, Thi nghĩ ra sau khi được trải nghiệm [Thiên Nhãn] thông qua kênh đồng bộ tinh thần của thằng nhóc Văn. Với tinh thần không bỏ qua bất kỳ một cơ hội gia tăng sức mạnh nào, cô được hai thằng động viên luyện tập kỹ năng này.
Nhớ lúc đầu Cỏ May còn luyện bằng bia di động, nhưng xét thấy thứ đó di chuyển không đủ biến hóa, hai thằng quyết định lấy thân mình thế vào. Sau đó là cả Du, cả Nam điên, để đến cuối cùng là cả Thủy và bé Lan cũng tham gia. Cả lũ chạy quanh Cỏ May trong một phòng tập phức hợp đa địa hình, cố gắng tiếp cận cô dưới làn đạn bắn. Dù cho công suất của cả hai khẩu súng đều bị chỉnh xuống mức thấp nhất nhưng mỗi khi bị bắn trúng cũng chẳng dễ chịu gì. Và một điều thú vị là cuối mỗi buổi tập người bị dính nhiều đạn nhất không phải là thằng Thi thì cũng là thằng Minh. Những khi đó hai thằng thường bảo “Anh cố tình nhường cô đấy…” Và trong lúc luyện tập, hai thằng cũng là kẻ di chuyển linh hoạt và ảo diệu nhất. Chỉ có điều, bằng [Thiên Nhãn], nhiều khi Cỏ May thấy hai lão đó cứ như là tự đâm đầu vào đạn vậy.
Thoáng một chút tươi cười, ký ức về những buổi luyện tập gian khổ nhưng tràn ngập bi hài khiến cho tâm tình khẩn trương sau chiến đấu của Cỏ May hơi bình lặng lại. Cố tình không để ý đến thảm trạng của mấy cái xác hiện lên trong [Thiên Nhãn], tránh cho việc tinh thần vừa mới kéo lên một chút lại tụt xuống không phanh, Cỏ May khẽ lắc đầu, chỉnh qua lại mái tóc đã sắp tuột ra khỏi tấm lụa buộc. Cô xoay người chuẩn bị gọi Thủy vẫn luôn đứng trên nóc một chiếc xe bus nằm ngay bên cạnh thì…
Nhíu mày…
Một thứ to lớn đột ngột lao vào trong tầm nhìn của [Thiên Nhãn]. Con quái vật cao lớn với một cánh tay phát triển to bất thường. Nó vừa gào rú vừa phóng thẳng đến phía này tốc độ nhanh vô cùng và càng ngày càng gia tăng.
Một con zombie thuộc loài đặc biệt.
Không dám chần chừ, đôi súng ngắn vừa mới hạ xuống lại một lần nữa vung lên, Cỏ May lập tức tấn công kẻ địch. Chỉ có một mục tiêu nên toàn bộ hỏa lực đều tập trung về một phía. Hai khẩu súng chĩa thẳng, đồng loạt bóp cò. Trong khi đó, Cỏ May cũng thuận thế lùi lại một bước, cơ thể thực hiện một động tác xoay người và nã đạn ngay khi mục tiêu vào tầm ngắm. Tiếp tục lùi thêm một bước để chuyển thân về tư thế nửa quỳ, cò súng được siết sau một thoáng trọng tâm ổn định. Bộ tư thế liên hoàn vừa lùi vừa bắn được lặp đi lặp lại một cách không ngừng.
Từ cự ly năm mươi mét, con quái vật đã liên tiếp bị ăn đòn. Thế nhưng, uy lực yếu đến đáng thương từ cặp súng ngắn chẳng xi nhê gì với nó, tia laser khó khăn đốt ra một vết bỏng nông trên cánh tay biến dị. Những nhát đạn hơi thì lại càng yếu hơn, chỉ mang một chút lực đẩy mà uy lực còn không đột phá được qua lớp da dày. Trong khi đó, cả phần đầu và toàn bộ con quái đều núp sau cánh tay biến dị. Công kích của Cỏ May khó khăn kìm hãm được tốc độ nó đi đôi chút nhưng không ăn thua. Một khi bị áp sát cô nàng hoa tiêu mỏng manh chắc chắn không có một cơ hội sống sót nào.
- Rống… - Như một đầu xe lửa, con Charger hùng hổ lao vào, cự ly bị rút ngắn rất nhanh.
Hai mươi mét, khi thấy mọi đòn tấn công của mình gần như vô dụng, Cỏ May nhíu chặt đôi lông mày.
Mười mét, cự ly cực kỳ nguy hiểm, khuôn mặt cô gái đã biến sắc tái đi, trái tim chực vọt ra khỏi lồng ngực nhưng vẫn mím môi tiếp tục bóp cò.
Năm mét, cô gái đã bắt đầu cảm thấy kình phong ập vào mặt. Không có dấu hiệu dừng lại, tốc độ của con quái vẫn đang tăng và Cỏ May đã chuẩn bị cho động tác xoay ngang né tránh trong gang tấc.
Ba mét, trong khoảng khắc con quái đã tiến đến sát người, va chạm sẽ lập tức xảy ra. Mọi sự quyết định trong lúc này, hoặc là né thoát, hoặc là hi sinh. Và…
Một tấm khiên màu bạc trắng đột ngột xuất hiện trước mặt con quái vật. Tốc độ cực lớn vốn đã chẳng thể xoay mình, lại thêm đặc tính chỉ biết cắm mặt lao vào của loài Charger. Và dĩ nhiên, cơ thể to lớn trực tiếp va chạm vào tấm khiên cứng có họa tiết trang trí hình bông hoa tuyết.
- RUỲNHHH…
Giống như là húc vào một bờ tường sắt, cơ thể con Charger lập tức tchững lại. Thế nhưng, tấm khiên cũng không tài nào chặn đứng được con quái vật. Sức mạnh khổng lồ tiếp tục đẩy nó đi, kể cả tấm khiên và người con gái đứng đằng sau nó nữa.
- Hự… - Cố nén một ngụm trọc khí hộc lên từ trong phổi, Thủy hơi nhíu mày, dù lực va chạm đã bị triệt tiêu đi một phần và phân tán ra toàn bộ bề mặt tấm khiên bằng kiểu thiết kế đa lớp nhưng cánh tay trái vẫn truyền đến một cảm giác ê buốt. Hai chân vẫn vững nhưng đôi giày chiến có phần đế được phủ một lớp cao su tổng hợp siêu bền vốn để tăng độ ma sát cũng trực tiếp vẽ lên lòng đường hai vệt cháy xém dài.
Về phần Cỏ May. Lợi dụng một thoáng chững lại khi Thủy chặn đầu con quái, cô đã kịp chuyển mình, né ngang sang bên phải. Sau đó, lập tức di chuyển ngược hướng con quái vật và Cỏ May cũng không quên xạ kích. Lần này, không bị cánh tay biến dị cản trở, cặp súng ngắn thành công gây ra được chút thương tổn lên kẻ thù.
Xiết chặt nắm tay, cố gắng gồng mình lên một chút để cho cảm giác đau đớn tạm thời mất đi, đối với Thủy thế này chưa tính là gì, đến đạn pháo cô còn từng đỡ rồi chứ đừng nói đến cú húc của một con Charger nhỏ bé. Khuôn mặt lập tức trở về lãnh tĩnh, Thủy đưa bàn tay phải lên nắm lấy báng của khẩu Exiler cài sẵn trên vai.
Rút súng, và theo động tác cánh tay đang đưa lên cao Thủy liền thuận thế đập xuống.
- Phập… - Lưỡi lê của khẩu Exile được thiết kế hơi chút đặc biệt, không những lớn bất thường mà còn có thêm một ngạnh sắc bắt ngang ra từ đoạn cán lê và chĩa thẳng xuống dưới theo phương vuông góc. Cú quật thật lực của Thủy khiến cho cả lưỡi lê chém ngập vào vai con quái vật làm nó phải rú lên đau đớn. Không dừng lại ở đó, Thủy liền trực tiếp giật thẳng khẩu súng về để cho cái ngạnh lưỡi lê sắc bén xé toang da thịt, nhân thêm thương tổn lên vài lần.
Khẩu súng bị giật về thì khi đó, phần nòng súng lại vừa đúng chĩa vào đầu con Charger. Xiết cò không do dự. Tiếng súng nổ chắc nịch vang lên, đầu đạn thép đặc với kích thước to quá cỡ giáng vào cơ thể con quái trong tiếng rền vang.
- XUỲNHHH…! - Cỡ đạn lớn kéo lên uy lực của cú bắn, động năng cường đại đánh sâu vào trong da thịt, lực đẩy mãnh liệt hất tung con Charger ra ngoài.
Bắn hụt, viên đạn không trúng đầu nhưng làm tan nát một phần bả vai. Không ngoài ý muốn cho lắm, viên đó Thủy bắn hoàn toàn bằng cảm giác. Đẩy bay con quái ra là đã đạt được mục đích của Thủy rồi. Hơi hạ tấm khiên để chống xuống lòng đường, rồi dùng trực tiếp cạnh bên trên làm bệ tì, Thủy gác khẩu Exiler qua đó mà ngắm chuẩn.
- XUỲNHHH…! - Viên thứ hai, vẫn là đầu đạn đặc, mục tiêu lần này là đôi chân của con quái. Cẳng chân trái lập tức bị xé nát trước khi kịp lao vào và cơ thể to lớn ầm ầm đổ ngã.
- GÀO…! - Bị đánh ngã bất ngờ, con quái vật vùng vẫy dưới lòng đường, nhưng chân trái đã cụt ngang đầu gối khiến nó không tài nào đứng dậy. Cơ thể lăn lộn và cánh tay to lớn vung vẩy đập loạn khắp nơi. Trong tiếng kêu là sự điên cuồng xen lẫn cả sự bất cam.
Thủy dùng đôi mắt lãnh tĩnh nhìn con quái vật dưới đất. Một khi không thể di chuyển chúng cũng mất đi tính uy hiếp của mình. Và khi đó là…
- XUỲNH…! - Viên thứ ba, và cái đầu không được che chắn lập tức vỡ nát ra như dưa hấu.
Chiến đấu kết thúc, Thủy thu lại khẩu súng trường. Cô nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ khi nhìn một vệt máu lớn dính trên tấm khiên màu tuyết trắng của mình. Dù đã là cựu binh, trải qua cả một trận chiến lớn trong bản đồ D.Gray-man nhưng cô vẫn chưa thể nào quen được mấy cảnh máu thịt bầy nhầy như thế này. Trận chiến trước, dù thảm thiết thật đấy nhưng đối thủ lại là những con ác ma cơ khí, dẫu có bị đánh cho tan nát thì Thủy cũng chỉ coi đó là một đống linh kiện và những mảnh kim loại vô hồn, chứ không như bây giờ…
Cố nén cảm giác kinh tởm đang dâng lên trong cổ họng, chịu đựng mùi tanh nồng của máu tươi, Thủy chậm rãi tiến về phía cái xác quái vật không đầu. Trong tay cô là một tấm [Thẻ Trắng]. Nhiệm vụ thu thập tài nguyên mà đứa nào cũng phải tham gia trong chuyến “Phưu lưu” này.
- Chị ổn chứ ? – Cỏ may từ phía đằng sau tiến lên thân thiết hỏi.
- Ừ! Tôi không sao… - Vén lên vài lọn tóc vương vãi đằng trước mặt, Thủy mở miệng miễn cưỡng gượng cười. Tấm khiên {Băng Sương} đã tạm thời cất đi, cô gái bây giờ chỉ còn bộ giáp ám màu kim loại và không hắt sáng.
- Em cảm ơn! – Cỏ may cũng đã cất cặp súng lục của mình đi. Đôi tay cô bây giờ đang cầm một mảnh vải trắng cố gắng lau đi vài vết máu vương trên bộ giáp Thủy.
- Đừng để ý… - Thủy vươn đôi bàn tay túm lại mái tóc xõa lung tung của Cỏ May lại. Cô mỉm cười, đôi mắt cũng hơi híp lại thành một đường cong cong - …Nhiệm vụ của tôi mà! Đừng quên chúng ta là đồng đội.
- Ưm !
-----------------KDL---------------------------
- Ôi Cái Đinh Công Mệnh! Chỗ này nhìn quen thế nhỉ ?! – Ngồi xổm trên một cái cột mốc ven đường, Minh vừa đảo mắt nhìn ngó lung tung vừa thở hồng hộc nói.
Số là khi nãy, hắn mải cắm đầu đuổi theo con Hunter rồi vô tình chạy đến đây. Đến lúc nhớ ra thì đã phát hiện mình chạy quá xa khỏi khu vực cần tập trung ban đầu mất rồi. Chính xác xa bao nhiêu thì hắn không biết, hắn chỉ biết là rất xa thôi, xa đến nỗi mà vượt ra khỏi tầm hiển thị của cái máy định vị mà hắn đang cầm trên tay. Không những chẳng thể nào nhìn thấy vị trí của bất kì đứa nào, mà cả lũ đồng đội tụi nó còn chỉ được hiển thị bằng những hình tam giác chỉ hướng và xếp chụm lại ở một góc sát rìa của màn hình hiển thị. Vậy nghĩa là rất xa.
Vol’s Golem đã vô dụng từ lâu do vượt khỏi vùng phủ sóng, nhưng Minh vẫn còn nhớ, trong lúc mải mê truy đuổi con Hunter hắn có vừa chạy vừa la hét. Mặc dù chỉ hoạt động ở mức tín hiệu thấp thôi, nhưng chắc chắn khi đó âm thanh của mình đã vang lên một cách nhẹ nhàng bên tai từng đứa. Lúc đó quá hưng phấn, giọng điệu của hắn có hơi khiêu dâm để đến bây giờ chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy nhục rồi. Minh ân hận lắm.
Còn con Hunter? Đương nhiên là nó chạy thoát rồi. Mặc dù trong khi truy đuổi, Minh đã dùng mọi thứ có thể, từ việc tận dụng động năng của các ống xả nhiệt, đến cả [Hook King], chỉ còn thiếu nước nhái lại quỷ bộ của thằng Thi nữa thôi. Có mấy lần hắn gần bắt được con quái, thế nhưng không hiểu tại sao nó luôn tránh thoát được một cách vô cùng ảo diệu. Và cứ như thế, hắn đuổi thẳng cho đến chỗ này. Bản thân mệt bở hơi tai, còn con Hunter nhanh chóng phi đi mất hút.
- Lạc mẹ nó rồi…! – Rời khỏi cái cột mốc, Minh vừa bước lung tung vừa hô hoán – Mà chỗ này nhìn quen lắm? Chỗ đéo nào đây nhỉ…!?
Nơi Minh đang đứng bây giờ bốn phía đồng hoang, bạt ngàn hoa cúc mọc xen lên cùng cỏ dại. Gần đó cũng thấp thoáng nhà dân, mấy khu dân cư chưa kịp phát triển lên như đô thị.
- Đù! Lỡ chân chạy mẹ nó ra ngoại thành rồi thì phải. – Buông ra một câu tự trả lời chính mình. Sau đó, hắn thất thểu bước về hướng một khu chung cư gần nhất.
…………
Trong khi thằng Minh đã lạc ra đến tận ngoại ô thành phố thì thằng Thi, nó vẫn quanh quẩn trong mấy con hẻm quanh co nội thành.
- Vàng + 1.
- EXP + 1.
Mái chèo kim loại đã bị nó thay thế bằng một cái rìu có tay cầm ngắn. Nó nhổ lưỡi rìu ra khỏi sọ của một con zombie mà nó vừa chặt chết. Con zombie này là con cuối cùng của một đám zombie nhỏ không may bị thằng Thi va phải.
Thế là chặt thôi, đơn giản là diệt sạch.
Một đống chỉ số ảo nó tự tưởng tượng ra hiện lên trước mắt. Trò này làm nó cảm thấy vui. Thế là không chút do dự, nó xách rìu hướng thẳng về bãi quái tiếp theo trong tầm mắt.
Lever 80. EXP 50/161
Một chút hưng phấn ngẫu nhiên toát lên từ trong ánh mắt, kèm theo đó là cả một chút điên cuồng. Có lẽ thằng này đã quá lậm vào cái trò chơi ảo tưởng mà nó tự nghĩ ra mất rồi. Lậm đến nỗi mà nó đã gần như quên đi mục đích đi tìm đồng đội ban đầu. Bây giờ, cứ thấy chỗ nào có quái là nó lao vào nó fam. Chẳng thèm quan tâm đến hướng mình di chuyển.
………………….
Thằng Văn vẫn vậy, lúc nào cũng nằm bết trên xe lăn để mặc cho Si Na đẩy nó đi. Đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện tử, nó theo dõi hướng di chuyển của từng đứa trong tiểu đội luân hồi. Coi như là tốc độ tiến lên của cả bọn vẫn theo đúng kế hoạch, tụ lại với nhau và tiến dần về phía cột mốc không gian.
Tất cả, trừ hai thằng trời đánh Minh, Thi.
Nhìn vào màn hình định vị, cho dù có sử dụng năng lực của thần, Văn vẫn không thể nào đoán được ý đồ của hai tên khốn đó là gì khi chúng càng ngày càng chạy ra xa hơn.
Âm thầm loại tên hai thằng ra khỏi bản kế hoạch của mình, trong khi nguyền rủa cho chúng ăn đủ hành vì dám chạy lung tung như thế. Văn ngước mắt nhìn bầu trời, nó cảm thấy hình như thiên không có vẻ u ám hơn một chút.
Dọc theo đường tiến lên của chiếc xe lăn cọc cạch thi thoảng lại có xác của một vài con zombie đã bị khoét thủng cả hốc mắt.
-------------------KDL--------------------------
Quay trở lại cánh đồng hoa ngoại ô thành phố, thằng Minh lúc này đã mò được đến một khu dân cư và nó biết nơi này là chỗ nào rồi.
“Đồng Hoa Tây Tựu”
Chắc chắn là vậy vì Minh thấy hàng chữ này được ghi trên một tấm biển to tổ bố cơ mà.
Và chẳng biết có phải là lời nguyền rủa của thằng Văn trở thành sự thật hay không mà nó đã thấy bóng dáng của một con Hunter thấp thoáng trong tầm mắt.
- Ớ… - Chỉ kịp hô lên một câu, sau đó là vắt giò lên cổ đuổi vì Minh thấy con Hunter kia đã bắt đầu bỏ chạy.
- Ôi Cái Đinh Công Mệnh! Có đứng lại không thì bảo!? Mày làm bố hơi bị cú rồi đấy… Để bố mày bắt được thì xác định nở hoa nghe con!
Thế là y như lúc ban đầu thằng Minh lại vừa hò hét vừa đuổi theo một con Hunter.
………
Về phần thằng Thi có lẽ lời nguyền độc ác cũng ứng nghiệm lên mình nó vì bây giờ, thằng bé nhìn đâu cũng thấy chỉ số rồi.
Hiện tại nó đang đứng trước một tấm biển “Cấm đổ rác” dựng giữa một đống rác lớn. Không biết trong đầu nó bây giờ chứa cái gì mà chỉ thấy nó bắt đầu dùng con rìu chiến của mình đi chặt gốc tấm biển báo.
Con rìu ngắn nhưng với thiết kế quân dụng và vật liệu thép vô cùng tốt nên chẳng mấy chốc nó đã hạ được tấm biển chỉ được gò qua loa bằng thép dẻo xuống. Sau đó, một khung menu tự động bật ra trong ảo tưởng.
[Bạn nhận được Item mới: Biển cảnh báo “Cấm đổ rác”
Chất lượng: Thường.
Vật liệu: Thép dẻo sơn chống gỉ.
Độ bền: 3/5
Công: + 5
Thủ: + 7
Tình trạng: Hơi han.]
[Vũ khí đang trang bị: Rìu
Vũ khí hiện có: Biển cảnh báo “Cấm đổ rác”]
[Bạn có muốn đổi trang bị: “Yes” or “No”]
Không chút do dự, nó chọn “Yes”. Và thế là con rìu chiến bị ném đi, thằng Thi vác cả cái biển cảnh báo trên vai mà chạy thẳng về hướng bãi quái tiếp theo đang đợi nó.