Đảo mắt xuân chập tiết đã đến.

Sáng sớm Tiêu Sơ Âm đã bị Cẩm Thái kéo dậy: “Vương phi, sao ngài còn chưa dậy! Mặt trời đã lên cao rồi, Thẩm trắc phi đã chuẩn bị xong, ngài còn ngủ sao!”

“Trời ơi, phiền chết được, để ta ngủ thêm chút nữa.” Nàng rất vất vả mới mơ thấy soái ca đang mặc trang phục hè mát mẻ trên sàn catwalk, soái ca còn liếc mắt đưa tình với nàng đó.

Cẩm Thái lấy dũng khí, dựa vào cách làm Vương phi dặn dò nàng tối qua, tiến lên nhắm mắt đưa tay kéo chăn ra: “Vương phi, hôm nay tiến cung sẽ gặp Hoàng Thượng, ngài không muốn ly hôn với Vương gia nữa à!”

Chuông báo tự chế quả nhiên dùng tốt. Tiêu Sơ Âm như cá chép mắc cạn liền nhảy từ trên giường xuống, cầm quần áo tròng lung tung vào người, động tác lanh lẹ: “Ly hôn quan trọng, ly hôn quan trọng, Tiêu Sơ Âm đừng ngủ!”

Cẩm Thái trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Sơ Âm cấp tốc mặc quần áo, vài lần há miệng đều bị nàng ngăn lại.

“Mau, đem bàn chải đánh răng với muối ra đây, nước sạch, mặt nạ. Kẹp, trâm cài. OK! Xong rồi!” Ước chừng mười phút là đã làm xong những thứ bình thường cần một khoảng thời gian mới xong, Tiêu Sơ Âm thích thú nhìn mình trong giương đồng, vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó…

“Vương phi, ngài mặc sai y phục rồi. Bộ này là Vương gia…”

“Mẹ nó!” Nàng cúi đầu nhìn, hận không thể tự cho mình hai cái tát.

Đêm qua không biết tại sao Vũ Văn Tư Dạ lại nói muốn tới Mẫu Đan viên ngủ. Nàng hao phí sức ba bò chín trâu mới đuổi hắn về phòng mình ngủ. Nào ngờ hắn lại sai người đưa cả quần áo tới Mẫu Đan viên, để sau này thuận tiện, thuận tiện! Thuận tiện cái cọng lông hắn ấy! Nàng đã quyết đến nhường này, mà hắn còn muốn bảo nàng hầu hạ hắn đi ngủ!

“Vương phi…Còn có nữ trang cũng sai rồi…” Cẩm Thái dè dặt, chỉ sợ nàng mất hứng rồi không đi nữa.

“Mau…mau làm lại cho ta…” Tiêu Sơ Âm mặt như màu gan heo, trên quần áo của nam nhân này có mùi nước hoa, ghê tởm chết được!

“Vâng!” Cẩm Thái vội vàng đi lấy quần áo để chuẩn bị tiến cung. Lại gọi vài nha hoàn vào chải tóc cho nàng, sửa sang lại nữ trang.

Trước cửa Bình Uyên Vương phủ, cỗ kiệu đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi Vương phi.

“Bích Lạc, đến Mẫu Đan viên mời Vương phi.” Thẩm Nhược Vân hôm nay tâm tình đặc biệt tốt. Xuân chập tiết trong cung là cơ hội kết thân với quan viên quý phụ. Nếu trước mặt hoàng hậu được khen ngợi, địa vị ngày sau ở Vương phủ so với Tiêu Sơ Âm thì đó chính là cách biệt một trời.

Nhưng cũng may là Tiêu Sơ Âm ham ăn biếng làm, chỉ tập trung lấy lòng Vương gia, nữ công thêu thùa đều không biết. Nếu không nàng cũng sẽ không có cơ hội theo Vương gia vào cung. Hôm nay nàng chính là thể diện của Bình Uyên Vương phủ, Tiêu Sơ Âm tốt nhất là thức thời một chút, nếu không thì đừng trách nàng không khách khí.

“Chờ một chút.” VũVăn Tư Dạ lên tiếng, Bích Lạc lén nhìn thoáng qua Thẩm Trắc phi, thấp đầu quay trở lại.

“Gia…” Thẩm Nhược Vân không hiểu, đã giờ này rồi, nếu Tiêu Sơ Âm còn không nhanh ra, làm lỡ giờ tốt để tiến cung. Nếu hoàng hậu nương nương có ấn tượng xấu với nàng thì toàn bộ mặt mũi của Bình Uyên vương phủ đều bị hao tổn.

“Tham kiến Vương phi nương nương!” Nha hoàn dọc đường đi cúi người hành lễ, Tiêu Sơ Âm đong đưa trang sức phiền phức trên đầu, xem ra cổ nhân nói trên đầu đính hai cái cân không phải là giúp người. Lúc trước ở vương phủ không gặp người, đấu với một đám tiểu thiếp, dù sao cũng không có người quản nàng, hôm nay tiến cung, yêu cầu nghiêm túc, quần áo này, trang sức này, quả thật là muốn lấy đi nửa cái mạng của nàng.

Vũ Văn Tư Dạ xa xa thấy một bóng người tú lệ đi tới, làn váy màu sắc nhàn nhạt theo bước chân của nàng mở ra một biển hoa màu tím. Bên trên quần lụa điểm rất nhiều cánh hoa màu nhạt. Ngoài viền có thêu hoa văn màu vàng tượng trưng cho thân phận tôn quý, cổ áo khoét rộng lộ ra xương quai xanh trắng nõn nà, như ẩn như hiện, câu hồn đoạt phách. Tay áo rộng cùng màu được nàng bó lại trên cổ tay, lộ ra các đốt ngón tay hoàn mỹ.

Tiêu Sơ Âm cẩn thận khống chế đôi giày dưới chân. Má ơi, đôi giày này chỉ có một điểm tựa, muốn lấy mạng của nàng sao! Thiết kế không hợp lý…Cũng may là nàng cẩn thận…

“Ahhh!” Thật sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến!

Chân nàng bị lệch, cơ thể mất thăng bằng, quần áo chế tác phiền phức hạn chế hành động. Trang sức lung lay trên đầu làm nàng cảm thấy trước mắt hỗn loạn, xong rồi! Trong lòng thầm mặc niệm…Thật không dễ dàng gì mới được vào cung, kết quả là bị sái chân ở chính cửa lớn nhà mình. Lần này không trật khớp cũng gãy xương, còn tiến cung cái gì chứ!

Mắt thấy mình sắp té lăn trên đất, thậm chí trong nháy mắt nàng cũng thấy được vẻ mặt kinh hoảng của Cẩm Thái, thấy động tác che miệng cười trộm của Thẩm trắc phi…Thấy Vũ Văn Tư Dạ lạnh nhạt…Ặc…người đâu?

“Sở trường của đôi mắt ngươi là dùng để ăn cơm sao? Đường bằng phẳng như vậy mà cũng bị ngã, bổn vương thấy ngươi cũng không cần tiến cung đâu, đỡ cho bổn vương bẽ mặt!” Bất ngờ rơi vào vòng ngực dày rộng, nàng vốn đang cảm kích, nghe xong câu nói của hắn, mở trừng hai mắt, hắn không độc mồm độc miệng sẽ chết sao?

“Tại sao! Bản phi muốn tiến cung đấy! Muốn làm bẽ mặt Vương phủ đấy, tốt nhất là vứt toàn bộ mặt mũi của Vương phủ đi, để ngươi bỏ ta!” Nàng hung hăng cãi lại, nhưng đang ở trong long người ta, hình như hơi yếu một chút.

“Vương phi…” Cẩm Thái khóc không ra nước mắt, mấy ngày gần đây lúc nào Vương phu cũng treo hai chữ hưu thê bên miệng, làm nàng cả ngày phập phồng lo sợ, sợ một ngày nào đó Vương gia thật sự tức giận, bỏ Vương phi thật.

Vũ Văn Tư Dạ nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng. Nữ nhân này, lúc không mở miệng thì bộ dạng nhu thuận, chỉ cần mở miệng là có thể làm người ta tức tới chết!

Hắn cúi đầu kề sát tai nàng nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ngươi có bản lĩnh cứ đi cầu xin hoàng thượng để bổn vương bỏ ngươi! Lần này tiến cung là cơ hội duy nhất của ngươi đó!”

Tiêu Sơ Âm giãy ra khỏi ngực hắn, vuốt lại quần áo mình, không chịu yếu thế trừng hắn: “Ngươi yên tâm! Nhất định sẽ cho ngươi bỏ bản cô nương! Hừ!”

Hai cỗ kiệu trước cửa phủ, dựa theo quy tắc thì Vũ Văn Tư Dạ và Tiêu Sơ Âm ngồi kiệu trước, Thẩm Nhược Vân là trắc phi, một mình một kiệu nhỏ theo phía sau.

Quản gia Vương phủ trước tiên mời Thẩm Nhược Vân đến cỗ kiệu phía sau: “Trắc phi nương nương, mời!”

Thẩm Nhược Vân cắn cắn môi, không cam lòng nhìn Vũ Văn Tư Dạ, nhưng hắn thì chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơ Âm. Đề phòng nàng lại gây ra tai vạ gì.

Tiêu Sơ Âm nhìn hai cỗ kiệu, lại nhìn vẻ mặt không cam lòng của Thẩm Nhược Vân, cười nói: “Muội muội không muốn ngồi một mình?”

“Thiếp thân không dám.” Nàng tuy là nói như thế, nhưng không hề có ý định tiến vào kiệu.

“Bản phi lại thích ngồi một mình…” Nàng nói đến đó, một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào nàng, bĩu môi, nàng đưa mắt nhìn Vũ Văn Tư Dạ, tiếp tục nói với Thẩm Nhược Vân: “Chỉ đáng tiếc lần này vào cung không phải tầm thường, thân phận tôn quý có thứ tự. Nếu là ngày thường, bản phi đổi kiệu với muội muội cũng không sao, không bằng thế này, bản phi và muội muội ngồi kiệu đầu được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play