Trưởng Tôn Tông Lam cúi đầu nở nụ cười, theo Vũ Văn Tư Dạ rời đi. Lúc đi, hắn mỉm cười quay đầu có lòng nhắc nhở Tam phu nhân đang giãy giụa dưới đất, cười nói: “Phu nhân này, mau đứng lên đi, đừng cọ nữa, mùi máu tươi ít ỏi đó bay mất bây giờ.”

Tiêu Sơ Âm ngẩn người, mỉm cười. Nàng tưởng mình cách xa, không ngửi được mùi máu tươi, cũng không ngờ vấn đề không ở trên người nàng. Trưởng Tôn Tông Lam giỏi về hương liệu, đương nhiên tương đối nhạy cảm với cái mùi hương.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, nàng sai người đưa Tam phu nhân xuống dưới: “Tam phu nhân, trước khi bản phi mời đại phu khám cho ngươi, tốt nhất là ngươi nên biết vết máu trên người ngươi là ở đâu, nếu không, cho dù bản phi muốn cứu ngươi cũng bất lực.”

Tam phu nhân lúc nghe được lời của Trưởng Tôn Tông Lam cũng đã nâng áo lên ngửi, nếu ngửi kĩ sẽ không ngửi thấy mùi máu tươi. Nhưng cả người nàng hầu như đều dính đầy máu, ngửi không ra mùi máu chỉ có thể nói lên một điều.

Vết máu trên người nàng là giả, nàng bị người khác lợi dụng rồi.

Tiêu Sơ Âm sốt ruột phất tay để người đưa nàng ta xuống, xoay người đi vào viện: “Mời Tam phu nhân về trước đi, đợi ngươi suy nghĩ rõ ràng rồi đến nói chuyện với bản phi.”

Tam phu nhân nghe vậy ngẩn ra, cả cơ thể căng cứng, âm thầm nắm chặt cây kéo trong tay.

Nha hoàn thiếp thân của Tam phu nhân vội vàng tiến lên nâng chủ tử nhà mình, lại bị động tác của chủ tử dọa sợ, “A” một tiếng bị đẩy qua một bên.

“Vương phi. Cẩn thận!”

Cẩm Thái nghe thấy tiếng hét của nha hoàn, vừa quay lại đã vội lên tiếng nhắc nhở Vương phi, lại vừa vươn tay ngăn Tam phu nhân lại.

Tiêu Sơ Âm vừa quay lại, một vệt sáng lóe lên, nàng đưa một tay che mắt, tay kia đẩy Cẩm Thái sang bên cạnh, tránh được nhát kéo ập tới.

“Rắc…” vang lên, Tiêu Sơ Âm nghiêng đầu tránh được, tóc bị cắt một đoạn rơi trên mặt đất.

Lòng Tam phu nhân như tro tàn, hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, nàng đắc tội Vương phi, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, không bằng cứ đồng quy vu tận. Còn tốt hơn sống tiếp mà phải chịu giày vò, chịu đựng lời nhạo báng của người khác, ở Vương phũ mãi không thể ngẩng đầu lên được.

Nàng lại vung tay nhào về phía Tiêu Sơ Âm, bây giờ thì lao thẳng đến khuôn mặt của Tiêu Sơ Âm. Cho dù không thể giết nàng ta, cũng không thể để nàng ta sống dễ chịu được.

Ánh mắt Tiêu Sơ Âm lóe lên vẻ tàn khốc, nhượng bộ không được, cánh tay không tránh được lại hứng cả người. Vu oan không được ám sát không thành sẽ có gan giết người. Người như vậy trong Vương phủ, thêm một người không bằng bớt đi một người.

Nàng nâng cánh tay che khuôn mặt, tay trái đánh cổ tay đang cầm kéo của Tống Y Y, Cẩm Thái thấy Vương phi đánh trả vậy lòng nóng như lửa đốt. Chỉ sợ nàng bị thương, vội vã xoay người kéo tay áo của Tam phu nhân.

“A….” Tiếng thét chói tai khiến Cẩm Thái vội dừng tay.

Tiêu Sơ Âm lui ra sau một bước, máu tươi trong tay nhỏ giọt, tạo thành một cái hố nhỏ trên đất.

“Vương phi nương nương…Ngài không sao chứ…” Cẩm Thái kéo tay Tiêu Sơ Âm kiểm tra cẩn thận xem có bị thương hay không.

“Không cần nhìn, là nàng ta bị thương.” Tiêu Sơ Âm cúi dầu nhìn vết máu trên tay uốn lượn chảy xuống. Cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục làm người khác bị thương.

Tam phu nhân ôm nửa mặt, đau đớn lăn lộn trên đất. Ngoại trừ một tiếng thét chói tái ban đầu, nàng đau đớn không thể phát ra âm thanh nào nữa. Nửa mặt bên trái bị cây kéo trong tay mình rạch một vệt dài, sâu đủ thấy xương, toàn bộ nửa bên mặt đã bị hủy.

Máu tươi từ kẽ tay chảy ra không ngừng, nàng nghe thấy giọng nói lạnh lung của Tiêu Sơ Âm: “Cẩm Thái, đi mời đại phu đến trị thương cho Tam phu nhân, ngươi, đi gọi Vương gia đến đây, cứ nói bản phi hủy hoại khuôn mặt của Tam phu nhân.”

Cẩm Thái ngẩng đầu, ứa nước mắt. Lúc nãy trong lúc cuống quýt, nàng đã túm tay áo của Tam phu nhân, khiến kéo trong tay Tam phu nhân chỉa thẳng về mặt mình. Bây giờ Vương phi thay nàng nhận lỗi, làm sao Vương gia bỏ qua cho Vương phi đây.

“Nô tỳ…”

“Còn không mau đi.” Tiêu Sơ Âm nhíu mày quát, kịp thời ngăn cản Cẩm Thái nói hết câu.

“Vâng, nô tỳ tuân lệnh.” Nàng và một tiểu nha hoàn khác vội chạy đi tìm đại phu và Vương gia.

Tiêu Sơ Âm nhìn cửa trống rỗng, vừa rồi người còn vây ba vòng trong ba vòng ngoài xem náo nhiệt, bây giờ một người cũng không còn. May mà nàng biết một chút karate, còn có Cẩm Thái giúp đỡ, nếu không người hôm nay bị hủy dung nhan là nàng rồi.

Vũ Văn Tư Dạ và Trưởng Tôn Tông Lam đi chưa đến cửa thư phòng thì thấy tiểu nha hoàn hốt hoảng chạy đến bẩm báo: “Vương gia…không…không hay rồi…Vương phi đả thương Tam phu nhân.”

Cặp mắt nguy hiểm tựa lang sói của hắn nheo lại, mới cho nàng chút không gian hoạt động mà nàng đã mượn lông gà làm lệnh tiễn, lại còn dám làm người khác bị thương.

“Tam phu nhân làm vương phi bị oan, bị thương cũng đáng.” Trưởng Tôn Tông Lam cười yêu mị.

Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu trầm tư một lát, xoay người đi về phía Mẫu Đan viên: “Tông Lam, ngươi đến thư phòng chờ bổn vương, bổn vương đi một lát sẽ trở lại.”

Trưởng Tôn Tông Lam cười nói: “Được.”

Cửa Mẫu Đan Viên một mớ lộn xộn, sau khi đại phu băng bó vết thương cho Tam phu nhân cũng không rời khỏi, hạ nhân theo lời phân phó của Tiêu Sơ Âm mang đến một chiếc ghế tựa để Tam phu nhân nằm xuống.

Không biết từ lúc nào, trong Mẫu Đan Viên, Phúc tấn và mấy tiểu thiếp đã đến đây. Vài người còn đồng tình với Tam phu nhân nằm ở ghế tựa, nhỏ giọng an ủi nàng.

Phúc tấn ngồi ở ghế giữa, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Sơ Âm. Vẻ mặt bà rất bình thản, cúi đầu thưởng thức trà, không nói lời nào.

“Nô tỳ tham kiến Vương gia.”

Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu, thấy Phúc tấn cũng ở đây, tiến lên nâng đỡ Phúc tấn, ngạc nhiên nói: “Ngạch nương, sao người không ở hậu viện nghỉ ngơi, đến đây làm gì?”

Trước kia Phúc tấn tuyệt đối không thèm đến viện của Tiêu Sơ Âm. Theo lời của bà mà nói, một đứa con dâu không biết lễ nghĩa, cho dù là chánh phi cũng không bằng một tiểu thiếp hiểu biết làm người ta yêu thích.

“Ta đã nhiều ngày không có việc gì, nghe nha hoàn nói trong Mẫu Đan viên đang rất náo nhiệt, nhân tiện đến nhìn một cái, quả nhiên là rất náo nhiệt.”

Tiêu Sơ Âm áy náy nói: “Để Phúc tấn phải lo lắng.”

Trong đám người, không biết là ai nghe được lời của Tiêu Sơ Âm, phát ra một tiếng khịt mũi cười khẩy.

Sắc mặt của Vũ Văn Tư Dạ cũng không mấy hòa hoãn, ánh mắt dừng trên nửa khuôn mặt quấn đầy vải của Tống Y Y đang ngất xỉu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm Vương gia, sau khi ngài rời đi, Vương phi sai người đưa Tam phu nhân trở về. Không biết thế nào mà Tam phu nhân lại cầm kéo nhào về phía Vương phi, nô tỳ....Trong lúc Vương phi né tránh Tam phu nhân….Không biết tại sao kéo trong tay Tam phu nhân lại tự rạch lên mặt mình” Cẩm Thái quỳ dưới đất, nói rõ từng câu theo lời Tiêu Sơ Âm giao phó.

“Khi nào câu hỏi của Vương gia đã tới phiên một nha hoàn đáp lời rồi hả?” Trong đám người, vẻ mặt đầy ý cười của Đại phu nhân đang cúi mặt cười nói với Ngũ phu nhân bên cạnh.

“Nha hoàn của bản phi, khi nào lại đến phiên một tiện thiếp dạy dỗ?” Ánh mắt Tiêu Sơ Âm quét qua, Đại phu nhân né tránh ánh mắt của nàng, chột dạ cúi đầu.

Vũ Văn Tư Dạ nhìn Tiêu Sơ Âm, gật đầu: “Nếu Tam phu nhân đã bất kính trước, đợi thương thế của nàng lành lại, gọi Tống Thị Lang đến đưa muội muội hắn về đi.”

Hắn nói xong cúi đầu nói với Phúc tấn: “Ngạch nương, con có hẹn với Trưởng Tôn công tử bàn chuyện, người cũng đi nghỉ sớm đi.”

“Đi thôi.”

Vài tiểu thiếp thấy Vũ Văn Tư Dạ rời đi lại cảm thấy sốt ruột, không còn Thẩm trắc phi bày mưu tính kế quả nhiên là không được. Thái độ của Vương gia đối với Vương phi thật sự đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước kia, chắc chắn sẽ trừng phạt Vương phi mới đúng.

“Vương gia xin dừng bước.” Tiêu Sơ Âm thản nhiên đứng lên, gọi bóng lưng Vũ Văn Tư Dạ dừng lại.

Nàng còn chuyện gì nữa? Vũ Văn Tư Dạ dừng bước, xoay người nhìn nàng.

“Vương gia.” Tiêu Sơ Âm nhún người, thái độ cung kính. Sau đó đứng thẳng người, đảo mắt một vòng nhìn mọi người có mặt ở đây, người trong Vương phủ hầu hết đều đã tập trung đông đủ, tại nơi này…

Nàng dịu dàng mỉm cười, đầu tiên là bái phúc tấn. Sau đó liếc nhìn bọn tiểu thiếp rồi chậm rãi mở miệng: “Từ khi thiếp được gả vào Vương phủ, nên cùng các muội muội cùng hầu hạ Vương gia, phụng dưỡng phúc tấn. Thiếp bướng bỉnh, không để ý nhiều đến việc đó, khiến mọi người gặp không ít phiền phức. Quy tắc trong vương phủ rất nhiều, mà thiếp lại là một người không quá giữ quy củ…Hành vi hôm nay của Tam phu nhân, thiếp cũng cần phải tự kiểm điểm…”

Vũ Văn Tư Dạ thản nhiên liếc nhìn nàng, nàng học được những lời nói dễ nghe này từ lúc nào vậy …

“Thiếp nên tự kiểm điểm, không nên đố kị Tam phu nhân xinh đẹp, không nên lợi dụng Tam phu nhân mà hủy dung mạo của nàng ấy.” Tiêu Sơ Âm nói xong, mỉm cười nhìn phản ứng của mọi người.

Phúc tấn sóng nước chẳng xao, tiếp tục uống trà, giống như những lời Tiêu Sơ Âm vừa nói bà cũng chưa hề nghe thấy.

Đại phu nhân khẩn trương xiết chặt tay, cứ tưởng rằng cơ hội lần này đã lãng phí vô ích, thật không ngờ Tiêu Sơ Âm lại chủ động dội nước bẩn lên người mình, cái này thì không thể trách nàng rồi…

Cẩm Thái cuống cuồng, hai mắt rưng rưng, giọng nói khàn khàn: “Vương phi…”

Vũ Văn Tư Dạ nghe nàng nói, khuôn mặt lạnh nhạt có hơi kinh ngạc, nàng có biết những lời vừa rồi sẽ mang đến cho nàng bao nhiêu rắc rối hay không.

“Thiếp đố kị Tam phu nhân đoạt đêm tân hôn của thiếp, mặc dù trước đó Tam phu nhân nói oan cho thiếp, nhưng thật sự thì thiếp còn có ý đồ khác, lợi dụng cảm xúc của Tam phu nhân để hủy dung nhan của nàng ta. Như vậy nàng ta sẽ không thể ở Vương phủ được nữa, thiếp làm vậy thật sự là không hợp với bổn phận của một thê tử, thiếp thân biết sai rồi…” Nói xong, Tiêu Sơ Âm cảm thấy vô cùng háo hức.

Thấy Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày không vừa lòng, nàng mới nói khẽ: “ Vương gia, thiếp phạm vào một trong bảy điều, ghen tỵ, vì danh dự của Vương phủ, thiếp xin Vương gia bỏ thiếp đi.” Nàng ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng vào Vũ Văn Tư Dạ, trong mắt lộ rõ sự cương quyết không che giấu. Để ra khỏi Vương phủ, nàng có thể bỏ qua cái gọi là thanh danh.

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, ngay cả Phúc tấn đang uống trà cũng lạnh nhạt nhìn nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play