Quản gia chờ trước cửa thư phòng của phủ Thừa Tướng, sau một lúc lâu mới thấy Vương gia và Thừa Tướng từ trong thư phòng đi ra, vội vàng tiến lên cung kính chờ đợi.

Tiêu Viễn vuốt râu cười nói: “Gần đâu trong phủ của lão phu có mời tới một vị cao nhân, Vương gia có muốn nể mặt gặp một lần hay không?”

Vũ Văn Tư Dạ sóng vai với hắn bước đi, nghe vậy khẽ cười, đường nét cứng rắn trên mặt trở nên mềm mại: “Đa tạ ý tốt của Thừa Tướng, bổn vương muốn đến xem vương phi trước, lần đầu nàng hồi phủ nhất định rất buồn phiền, bổn vương muốn ở bên cạnh nàng.”

Tay Tiêu Viễn dừng lại, khuôn mặt càng vui vẻ: “Xem ra là lão phu đã hiểu lầm một vài tin đồn bên ngoài, Vương gia kiên cường tình cảm, sơ Âm theo ngươi, lão phu cũng yên tâm.”

Vũ Văn Tư Dạ vừa chắp tay, cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Là do Vương phi quan tâm chăm sóc, bổn vương mới yêu thích không buông tay.”

Tiêu Viễn có chút cao hứng, vẫy tay để Quan gia ở phía trước dẫn đường, bản thân cùng Vũ Văn Tư Dạ sóng vai đi về phía hậu viện: “Đương nhiên, lão phu cũng giống Vương gia thôi, lần này Sơ Âm trở về, lão phu cũng có rất nhiều lời muốn nói với nó.”

Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu khóe miệng cong lên, nghiêng người để Tiêu Thừa Tướng đi lên trước.

Trong hậu viện, Tiêu Sơ Âm sai nha hoàn nâng một chiếc ghế dây mây đặt trên bậc thềm ở đình viện, chúng nha hoàn quỳ xuống dưới bậc thềm tiếp theo, Tiêu Mộng Nhu hai mắt bốc hỏa đứng bên cạnh.

Cẩm Thái và một nha hoàn khác từ trong nhà nâng một bọc vải ra ném xuống đất, Tiêu Sơ Âm ôm Tiêu Diệu ngồi trên ghế mây, bước sen nhẹ nhàng đến bên cạnh cái bao kia, nhìn Tiêu Mộng Nhu bên cạnh nói: “Bản phi nghe a hoàn trong căn nhà này nói, mới đây ngươi tặng một tấm ra mới cho tiểu thiếu gia, phải không? Tiêu Nhị tiểu thư?”

Ánh mắt của Tiêu Mộng Nhu quét qua một loạt nha hoàn đang quỳ gối trên bậc thềm, trong mắt lộ hết vẻ sắc bén ngoan độc.

Khuôn mặt Tiêu Sơ Âm cười như không cười, nói khẽ: “Ngươi không cần nhìn những a hoàn này, bọn họ nhát gan, không chịu được nên bị dọa sợ, không biết mánh khóe của ngươi đây, nếu như ngươi hận thì cứ hận bản phi là được…Nhưng mà, ngươi cũng không xứng.” Nàng nhấc chân dẫm lên chiếc ra mềm mại, sau một tiếng nhầy nhớp vang lên trong tấm ra, máu tươi ở mặt trong bắn tung tóe, nhuộm đỏ tấm ra trắng như tuyết.

“A.” Nha hoàn quỳ gối dưới bậc thềm sau khi nhìn thấy lại rụt cổ kinh hãi kêu lên, Tiêu Diệu ngồi trên ghế mây, nhìn cái mền mình đắp bốn năm ngày nay, sợ hãi nhích lại gần Cẩm Thái.

“Kêu la cái gì.” Sắc mặt Tiêu Sơ Âm lạnh lùng giận dữ nói: “Ai cho phép các ngươi kêu.”

Sau khi nghe thấy tiếng thét chói tai của nha hoàn thì nàng không thể ức chế được mà trút hết tức giận đang cưỡng chế trong lòng ra ngoài, giường của đệ đệ ruột thịt của nàng có giấu đĩa gần một tuần rồi, khuôn mặt bị hút máu đến tái nhợt, sắp không thành hình người, những hạ nhân này chỉ liếc mắt một cái thì đã sợ đến mức hét lên, rốt cuộc ai là kẻ thao túng ai là người phục vụ, nàng bày mấy thứ này ra không phải để nhìn bộ dạng nhu mì tao nhã bị dọa sợ của bọn họ.

Tiêu Mộng Nhu vốn là chột dạ, bị một tiếng quát chói tai của nàng làm sợ đến mức ngã ngồi trên đất.

Tiêu Viễn không ngờ rằng hậu viện lại xuất hiện trò cười như vậy, nhưng hắn đã có kinh nghiệm dày dặn trên quan trường, ánh mắt đảo qua đã biết được chuyện gì đang xảy ra, lập tức lạnh lùng nói: “Gọi Tam Di Nương đến.”

Quản gia vội vàng sai người đi mời Tam Di Nương, tiến về phía trước truyền lời cho nô bộc chạy nhanh đi.

Tiêu Mộng Nhu trên mặt đất bò tới, gục bên chân Tiêu Viễn, quỳ kêu gào lên: “Cha, nữ nhi bị oan, đều là chủ ý của Tam Di Nương, là Tam Di Nương muốn nữ nhi làm, không liên quan đến nữ nhi đâu.”

Hắn vừa định để Tiêu Mộng Nhu đứng dậy, đột nhiên trước mắt có một bóng người đi qua, tay trong tay áo hắn mới giật mình dừng lại, chậm rãi thu lại.

Tiêu Viễn nhìn Tiêu Mộng Nhu ôm đùi mình khóc lóc thảm thiết, lại nhìn Tiêu Sơ Âm đoan chính lạnh nhạt, trong lòng vô cớ cảm thấy rất phiền chán bực bội, chỉ trách Nhu Nhi quá không hiểu chuyện, đang yên đang lành lại đi trêu chọc Sơ Âm, chỗ không thể đụng vào nhất.

Vũ Văn Tư Dạ thật không ngờ ở trong phủ Thừa Tướng còn có thể chứng kiến một tiết mục vu cáo hãm hại con trai trưởng như vậy.

Vũ Văn Tư Dạ nhìn Tiêu Sơ Âm, xem như không nhìn thấy tiếng khóc lóc bi thương của Tiêu Mộng Nhu trên đất, đi qua vỗ nhẹ lưng của Tiêu Sơ Âm để nàng thuận khí, dịu dàng quan tâm nói: “Nếu như Sơ Âm lo cho Diệu Nhi thì mấy ngày nữa cứ đưa Diệu Nhi theo chúng ta về vương phủ, nàng lúc nào cũng đều có thể gặp đệ ấy, được không?”

Tiêu Sơ Âm tức giận ra mặt như vậy trong nháy mắt đã khiến cho hắn hơi chấn động, từ khi nàng gả vào Vương phủ, hắn đã thấy bộ dạng ẩn nhẫn đoan trang, thấy vẻ mặt hoảng hốt lo sợ, thấy bộ dạng quật cường bướng bỉnh, thấy bộ dạng trút hết sự bất mãn trong lòng của nàng…Cho dù ở vương phủ bị đối xử khác biệt thế nào thì hắn cũng đều chưa hề thấy bộ dạng thật sự nổi giận của nàng.

Nàng ở vương phủ, dường như chưa từng tức giận như vậy…là vì…Trong lòng hắn run lên, không đáng cho nàng tức giận sao?

Tiêu Sơ Âm tiến lên một bước, sau khi khó hiểu liếc nhìn Vũ Văn Tư Dạ một cái mới dịu dàng cúi đầu nói với Tiêu Viễn: “Sơ Âm thỉnh an cha.”

Nếu nàng không nhìn lầm thì vừa rồi Vũ Văn Tư Dạ lại ngây người?

Vũ Văn Tư Dạ bắt lấy cánh tay của nàng, nhìn giống như vô cùng ái muội quay mặt nói khẽ bên tai nàng, rõ ràng từng chữ: “Khuyên người phải có lòng khoan dung, bây giờ có gây thù chuốc oán cũng không có lợi gì với ngươi.”

Nàng sửng sốt, tinh thần có chút sáng tỏ, bởi vì thân thể Diệu Nhi yếu kém bị khi dễ, nàng càng hận những thân nhân kiêu ngạo khinh người trong phủ này hơn, nàng nóng lòng muốn trải bằng một con đường cho Diệu Nhi, nếu không phải Vũ Văn Tư Dạ nhắc nhở, nàng suýt nữa đã quá trớn.

Tiêu Sơ Âm kiên quyết cản trở, sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho Tiêu Mộng Nhu vậy chứ, ai biết hận thù nàng chất chứa sau một năm rồi sẽ lại làm ra chuyện ác độc nào nữa, còn không bằng bây giờ cứ xử đẹp cho rồi.

“Nhị tiểu thư, bản phi cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi không biết quý trọng thì bản phi sẽ không bắt buộc ngươi, lập tức sẽ đưa ngươi về trời.” Tiêu Sơ Âm từ trên cao nhìn xuống Tiêu Mộng Nhu đang căm tức: “Nói, ai cho ngươi động tay chân vào chăn của tiểu thiếu gia.”

Tiêu Mộng Nhu sợ đến mức trâm cài trên đầu đều tán loạn, khuôn mặt xám trắng nghiêng sang một bên, đôi mắt vô thần lẩm bẩm: “Vương phi tha mạng, là Tam Di Nương…Tam Di Nương muốn Tiêu Diệu chết, Tiêu Diệu chết đi, đại ca sẽ là trưởng tử duy nhất trong phủ, có thể thừa kế cha…”

Nét mặt già nua của Tiêu Viễn cứng đờ, nhấc chân đá Tiêu Mộng Nhu ra, nói: “Nghiệt tử, còn không biết hối cải, người đâu, dẫn Nhị tiểu thư đi, cấm túc một năm.”

Tiêu Mộng Nhu không biết tại sao Tiêu Viễn lại đột nhiên trở mặt, sau khi nghe bị trừng phạt như vậy, vốn là đang khóc rống lên thì nàng ta lại bỗng dưng suy sụp an tĩnh lại, trong đôi mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng, nàng đang trong thời kỳ tươi đẹp nhất, bây giờ bị cấm túc một năm, để lỡ mất thời gian tốt đẹp nhất, như vậy có khác gì bắt nàng phải đi tìm cái chết chứ.

Hít vào một hơi, khóe miệng nàng mất tự nhiên cười cười, nhìn Tiêu Viễn hiếu thuận nói: “Cha, Sơ Âm tin Nhị muội nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của người.”

Vũ Văn Tư Dạ cũng gật đầu, yêu thương sủng nịch vỗ về lưng Tiêu Sơ Âm, cười dịu dàng.

Tiêu Viễn thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép sai người kéo Tiêu Mộng Nhu xuống. Tiêu Sơ Âm xoay người tránh né sự đụng chạm của Vũ Văn Tư Dạ, khom lưng vừa định ôm lấy Tiêu Diệu thì đã thấy từ cổng viện đã nhào vào một bóng người đẹp đẽ chói mắt.

“Lão gia, thiếp thân bị oan.”

Tiêu Sơ Âm cười lạnh khinh bỉ, dừng tay ánh mắt lạnh thấu xương quét qua, quay đầu lớn tiếng trách mắng: “Tiện nô, ngươi thật đúng là đã quên thân phận của mình rồi sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play