“Vương gia, người đã về!” Thẩm trắc phi đợi ở vương phủ một ngày, cửa phủ vừa mở nàng liền vội vàng tới nghênh đón.

“Vân nhi, sao nàng còn chưa ngủ?” Vũ Văn Tư Dạ vào cửa thấy Thẩm Nhược Vân mặc quần áo mỏng manh đứng ở cửa chờ hắn, trong lòng mềm nhũn, hắn nên nói với Vân nhi một tiếng, ban đêm gió lạnh, nếu nàng bị đông lạnh thì làm sao.

“Người chưa trở về thiếp không ngủ được, thiếp lo lắng cho người…” Thẩm Nhược Vân tràn đầy tình cảm nhìn hắn, vẻ mặt lo âu nói: “Đúng rồi, có tìm được tỷ tỷ không, nghe nói hôm nay…”

Vũ Văn Tư Dạ hừ lạnh quay lại nói với thị vệ phía sau: “Đưa vào đi.”

Khoé miệng Thẩm Nhược Vân đảo qua một tia mất mát, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, khoảnh khắc nàng nhìn thấy Tiêu Sơ Âm thì cố gắng nhịn cười, quan tâm hỏi: “Sao tỷ tỷ lại bị trói? Chẳng lẽ là bị bắt cóc….Các ngươi mau cởi trói cho tỷ tỷ đi, siết chặt như vậy thì sao chịu được…”

Tiêu Sơ Âm bị túm kéo vào như một con khỉ, vốn đã một bụng tức giận, đối diện đã xuất hiện một đôi mắt rưng rưng, khuôn mặt giả nhân giả nghĩa thì càng thêm bốc hỏa: “Ta nói Thẩm trắc phi này, nếu ngươi không muốn nói những lời có ích hơn thì đừng nói, không ai bắt ngươi phải nói đâu, ngươi cho rằng cả thế giới này đều giống một người thuỷ tinh như ngươi sao, không được ném cũng không được chạm vào sao!”

“Gia….” Thẩm Nhược Vân tránh ra phía sau Vũ Văn Tư Dạ, vẻ mặt hoảng sợ oan ức: “Thiếp thân chỉ lo cho tỷ tỷ…”

Tiêu Sơ Âm khinh thường khịt mũi ngoảnh mặt đi, chuyện đến nước này nàng cũng chẳng muốn giả vờ giả vịt trước mặt mọi người nữa.

Vũ Văn Tư Dạ lạnh lùng nhìn nàng, những đường cong cương nghị cứng rắn trên mặt trong đêm tối toát ra từng trận khí lạnh: “Đêm nay bổn vương sẽ nói cho ngươi biết, nữ nhân không biết điều ở trong vương phủ sẽ có kết cục thế nào.”

Hắn ôm trọn lấy Thẩm trắc phi trong vòng tay, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Sơ Âm, lạnh nhạt phân phó: “Nhốt vương phi vào phòng chứa củi, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần.”

Nhốt vào phòng chứa củi? Làm ơn đi, vương gia ngươi có thể nghĩ ra loại trừng phạt nào mới mẻ hơn không, loại tiết mục này xem trong ti vi cũng chán lắm rồi!

Thẩm Nhược Vân tựa sát vào ngực Vũ Văn Tư Dạ, trên mặt nở nụ cười đắc ý, giọng điệu cũng rất điềm đạm đáng yêu: “Gia, tỷ tỷ cũng không phải cố ý đâu, người tạm tha cho tỷ ấy đi…”

Thật không ngờ, đêm nay Tiêu Sơ Âm lại cho nàng một ngạc nhiên rất lớn, bắt được nhược điểm này, nàng cũng không tin nàng ta đấu lại nàng!

“Không cần!” Tiêu Sơ Âm nhìn nàng ta trưng ra khuôn mặt giả nhân giả nghĩa thì vô cùng khó chịu: “Nhốt vào phòng chứa củi thì nhốt, dù sao thì như vậy vẫn thoải mái hơn phải nhìn thấy bộ mặt giả mù mưa sa của người nào đó!”

Vũ Văn Tư Dạ nhìn bộ dạng hất cằm vênh vênh váo váo, siết chặt năm ngón tay nói: “Dẫn đi!”

Cho đến khi tới trước cửa phòng chứa củi, Tiêu Sơ Âm mới cảm thấy phòng chứa củi trên ti vi rất đẹp, rất ấm áp, nơi này làm sao lại là phòng chứa củi hả, thật là…

“Vương phi, mời!” Thị vệ đồng cảm nhìn nàng, lại không dám làm trái ý của vương gia.

“Sao lại thối vậy chứ!” Tiêu Sơ Âm che mũi nhìn phòng chứa củi bẩn thỉu dơ dáy, đây thật sự là chỗ chứa củi sao? Cả một cọng rơm cũng không thấy.

“Ặc…Bên cạnh là người chăn ngựa. Vương phi, mời.” Thị vệ cúi đầu không dám nhìn thẳng nàng.

“Này, ta có thể xin đổi lại chỗ khác không, phòng chứa củi này không chuyên nghiệp, đây là nhà xí mới đúng.!” Tiêu Sơ Âm quạt tay áo, vẫn không ngăn được mùi khó ngửi này.

“Vương gia đã đi ngủ rồi, tiểu nhân không dám quấy rầy, Vương phi, mời vào!” Thị vệ chỉ muốn nhanh chóng đưa nàng vào rồi rời đi, chỗ này hắn cũng không muốn ở lại chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play