Lúc này Tiêu Sơ Âm còn đang dạo chơi trên đường, vừa rồi rõ là hù chết nàng, nếu không phải đang đeo mặt nạ da người của Văn Ngọc Triệt thì nàng cũng không dám quanh minh chính đại đi lại trên đường như vậy. Nhưng nói thật ra, chợ đêm thời cổ đại này cũng thật là đầy đủ! Chẳng thú vị gì cả!

Văn Ngọc Triệt che tay áo ngáp một cái, miễn cưỡng theo sau Tiêu Sơ Âm lầm bầm: “Mệt…muốn đi ngủ…”

Tiêu Sơ Âm nhìn những ngôi sao trên bầu trời và dòng người đang thưa dần trên phố, lần thứ ba trấn an kẻ đáng thương đang bị thương mà vẫn không được ngủ ở phía sau: “Chờ một lát nữa…”

Nàng chắc chắn ca ca dầu mỡ ngập đầu kia đã bán đứng nàng, nói không chừng bây giờ tất cả gia sản của nàng đều đã khai báo một rõ hai ràng với Vũ Văn Tư Dạ rồi.

“Đinh…” Một âm thanh thật nhỏ vang lên giữa phố chợ đang dần dần yên tĩnh.

Tiêu Sơ Âm vừa quay đầu nhìn thấy, hai mắt đã sáng ngời lên, cái nghề bất kể là ở thời cổ đại hay hiện đại đều được người dân tin phục này xuất hiện thật là quá đúng lúc!

Trên đường tối tăm, một ông lão ngồi xếp bằng ven đường, trước mặt ông đang bày mấy tờ giấy ố vàng và một cái đèn được thắp sáng, bốn chữ to “Đêm muộn tháng ba” ghi trên lá cờ màu trắng hơi lay động trước gió.

“Lão tiên sinh, ông đoán số mạng sao?” Tiêu Sơ Âm tò mò chỉ vào chữ “bói tướng số” hỏi.

Ông lão nghe thấy tiếng nói, đang nhắm mắt lại chậm rãi mở ra, nhìn thoáng qua tướng mạo của đôi nam nữ ăn vận giản dị trước mặt, giống như sự kì ảo mông lung từ thời cổ xưa đang truyền vào giọng nói già nua của lão: “Giả mạo uổng phí, giấu đầu hở đuôi…Không được.”

Văn Ngọc Triệt đoán ra mục đích muốn đoán mạng của Tiêu Sơ Âm, hắn ngồi xổm xuống cười dịu dàng, giọng nói mềm mại nhẵn nhụi: “Trên quầy của lão tiên sinh có giấy, chúng ta chấp bút viết, lão tiên sinh nhìn chữ xem bói, vậy sẽ không được coi là giả mạo uổng phí rồi, đúng không?”

Ông lão mở một con mắt nhìn hắn, nhắm mắt lại thản nhiên nói: “Viết đi.”

Tiêu Sơ Âm thấy trên quầy chỉ có giấy, không có bút, liền hỏi: “Ông lão à, ông không có bút thì làm sao viết đây?”

Văn Ngọc Triệt chìa ngón trỏ viết trên giấy vàng, chữ viết không rõ nét ấy cũng chỉ mình hắn hiểu được là chữ gì. Tiêu Sơ Âm nghiêng đầu nhìn động tác của tay hắn, cũng không nhìn ra là vì sao. Lại nhìn thấy ông lão vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản là không hề nhìn thấy chữ viết của hắn…Hóa ra là giả vờ có thần khí.

“Chữ này khó giải, chàng trai ngươi buồn lo vô cớ.” Động tác trên tay hắn vừa dừng, giọng nói trôi nổi của ông lão lại vang lên.

Văn Ngọc Triệt sửng sốt, lông mày nhíu lại, động tác năm ngón tay thu về cũng hơi cứng ngắc mất tự nhiên.

Tiêu Sơ Âm ôm cánh tay đứng bên cạnh chẳng thèm ngó tới, không hề nhận ra người ta viết chữ gì thì liền nói chữ này khó giải, nghe qua còn có khuôn có mẫu, chờ sau này nàng không giả mạo nổi nữa thì có thể suy nghĩ đến việc đổi nghề thử xem.

“Cô nương, trước kia lòng cô luôn hỗn loạn phiền não, vì sao không đoán một quẻ?” Ông lão mở mắt, ánh mắt đục ngầu bình tĩnh nhìn Tiêu Sơ Âm.

Tiêu Sơ Âm cười gật đầu cũng ngồi xổm xuống, mở lòng bàn tay mịn màng ra trước mặt ông lão.

Ông lão lắc đầu: “Ta không xem tướng tay.”

“Tôi không để ông xem tướng tay cho tôi, tôi chỉ đưa tay để ông nhìn một chút”, nàng chỉ vào một đường thẳng thật sâu đi ngang qua lòng bàn tay mình, cười nói: “Đường này gọi là đường sinh mệnh, nghĩa là đường sống của con người cũng giống như đường này, hướng đi của đường vân này cũng đã định sẵn, đây gọi là số phận.”

Khuôn mặt ông lão vẫn bình thản, có một chút xúc động, đôi mắt đục ngầu trong khoảnh khắc nhìn vào lòng bàn tay của Tiêu Sơ Âm giống như tập hợp được tất cả thiện lý trí tuệ trên đời này.

Văn Ngọc Triệt ban nãy còn nhìn chữ trên tờ giấy vàng của mình giờ đã ngẩn người ra, thậm chí ngón trỏ còn hơi run run.

Tiêu Sơ Âm cười cười, nói tiếp: “Trên thế giới này có ba loại người như vậy, loại thứ nhất là mặc cho số phận, dù có bị làm sao, chúng ta đều gọi là phục tùng mệnh trời. Loại người thứ hai là không hài lòng với sự an bài của ông trời, tự sa ngã, chúng ta gọi là vứt bỏ số mệnh. Còn một loại người…”

Nàng chậm rãi siết chặt bàn tay, đường sinh mệnh hiện ra trước mặt theo động tác của nàng, bị nàng siết chặt trong lòng bàn tay, nàng lật bàn tay xuống và đột nhiên buông ra, khóe miệng tươi cười châm chọc đảo qua.

“Nắm giữ vận mệnh, sau đó thay đổi trong lòng bàn tay.”

Nàng kéo Văn Ngọc Triệt đứng dậy, cũng không quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của ông lão kia và cả cốc đèn đang cháy sáng trước mặt lão đột nhiên vụt tắt. Vốn là muốn xem thầy tướng số có thể nhìn ra chút manh mối gì của Văn Ngọc Triệt hay không, không ngờ hắn chỉ suy đoán một chữ rồi xem giống như sương đánh thắng cà vậy.

“Này, vừa rồi ngươi đoán chữ gì vậy? Chẳng lẽ nguy hiểm đến tính mạng hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play