Vũ Văn Tư Dạ để thị vệ lui ra, cả con đường chỉ có “Khách Cư Kinh Hoa” là chưa cho người lục soát, mặc dù khả năng là rất nhỏ, nhưng cứ sai người khám xét cũng có thể ngừa vạn nhất.
“A, ta cứ nghĩ là ai, thì ra là muội phu Vương gia của ta, thế nào, vương phủ ngươi bị xấu mặt, giờ lại đến đây tìm à?” Một nam nhân béo ú đi ra từ sau quầy, dưới trời tháng ba phe phẩy một cái quạt giấy với khuôn mặt tươi cười giả tạo, thân thể béo tốt đi đến trước quầy, vẻ mặt khinh thường nhìn Vũ Văn Tư Dạ.
Ở góc khuất Tiêu Sơ Âm cả khuôn mặt cũng không dám lau, vội vàng cúi đầu, nhân tiện cũng đè luôn cái đầu đang xem náo nhiệt của Văn Ngọc Triệt xuống.
“Suỵt!” Ngón trỏ nàng đặt bên môi, ý bảo hắn chớ lên tiếng, Văn Ngọc Triệt bị nàng ép đầu gần dán lên cả mặt bàn, nghi ngờ nhìn vẻ mặt lo lắng thận trọng của nàng.
“Tiêu công tử, đây là công văn lục soát, mời xem.” Thị vệ đưa một công văn đặt trên quầy, mời hắn đọc qua.
Tiêu công tử nhận lấy công văn nhìn thoáng qua, hài lòng cười nói: “Toàn bộ người ở kinh thành, chỉ cần là có lỗ tai thì đều biết tiểu thư con vợ cả trong Tiêu phủ từ trước đến nay đều luôn khinh thường huynh trưởng ta đây, trước khi xuất giá cũng không đến đây một lần nào, bây giờ nữ nhi gả ra ngoài cũng như bát nước hất đi, nó còn đến chỗ ta làm gì? Vương gia vẫn nên trở về đi.” Tiêu công tử duỗi cổ vênh váo tự đắc: “À, đúng rồi…Thiếu chút nữa ta quên nói cho Vương gia biết, muội muội này của ta…Không hề có khuyết điểm khác, cũng giống như nam nhân thèm uống rượu vậy, nó thì ham mê nam nhân…Nếu không thì Vương gia…đến tiệm ăn thỏ ở cuối phố nhìn xem? Ha ha ha….”
Những người trong tửu lâu có quen biết gần gũi với Tiêu công tử đều cười ầm lên, còn những thực khách khác muốn cười nhưng lại chịu đựng, không dám đắc tội Vũ Văn Tư Dạ.
Vũ Văn Tư Dạ nhếch mí mắt, nhìn thoáng qua những người cười vang kia, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, vẻ mặt u ám nói: “Lục soát!”
“Ai ai ai….Vương gia, ta đã nói rõ như vậy rồi, ngươi nghe vẫn không hiểu sao…Đã nói người này không có trong tiệm của ta…A!” Thân hình béo phì của Tiêu công tử bụm một bên lỗ tai thét lên tê tâm liệt phế, máu tươi chảy ra từ giữa kẽ tay của hắn.
Trên đất còn rơi xuống nửa cái tai trắng nõn của hắn.
Vũ Văn Tư Dạ khoanh tay đứng thẳng, vừa rồi hắn ra tay cắt lỗ tai của Tiêu thiếu gia nhanh đến mức giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hắn lạnh lùng nói: “Nếu Tiêu công tử không biết chữ thì để thuộc hạ của bổn vương đọc cho ngươi nghe!”
Tiêu thiếu gia nhìn nửa lỗ tai của mình trên đất, nước tiểu thiếu chút nữa đã bị dọa chảy ra rồi, làm sao còn dám cản trở gì nữa, vội vã gọi người nhặt lỗ tai băng bó vết thương cho hắn.
Trong lúc này, thực khách trong tửu lâu nhao nhao lo sợ chạy trối chết, chén đũa trên bàn đều rơi xuống đất, một cảnh tượng hỗn độn.
Vũ Văn Tư Dạ cũng không sai người ngăn cản, thị vệ bên cạnh lớn tiếng đọc công văn lục soát: “….Đặc biệt cho Bình Uyên Vương ta đặc quyền lục soát, nếu có kẻ phản kháng, kẻ chạy trốn, kẻ nói dối! Giết không cần hỏi!”
Những lời này đạt hiệu quả hơn bất cứ thứ gì, ngay cả tay đang lôi kéo Văn Ngọc Triệt của Tiêu Sơ Âm cũng cứng đờ trong không trung, giết không cần hỏi...Có cần phải độc ác vậy không hả!
Vũ Văn Tư Dạ đảo mắt một vòng cảnh lộn xộn trong tiệm, cảm thấy chỗ nào đó có một ánh mắt đang theo dõi hắn, lúc hắn nhìn tới lại né tránh, loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy sự bất an khác thường lại mang theo chút chờ đợi.
Phân phó thuộc hạ triển khai lục soát, hắn đi đến trước mặt mọi người, đi qua từng bàn tự mình kiểm tra kĩ càng.
Tầm mắt lạnh thấu xương ngưng trọng trong không khí chậm rãi áp bức đi qua, đến gần một bàn ở góc khuất, Tiêu Sơ Âm ngồi trên ghế cúi đầu, cổ khẩn trương nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai tay đặt trên đùi, nắm lại thật chặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT