>Bình Uyên vương phi giữa ban ngày ban mặt mất tích trước mắt công chúng, trong nhuyễn kiệu của Trưởng Tôn tam công tử lại phát hiện ra nha hoàn đang hôn mê bất tỉnh, điều này hoàn toàn là một kế hoạch chạy trốn được dự tính từ trước.

Khuôn mặt Vũ Văn Tư Dạ tức giận đến tái xanh, hắn chỉ biết hôm nay nữ nhân này không được bình thường, lại dám giở trò trước mặt hắn, hắn đường đường là Bình Uyên vương gia, mặt mũi biết để vào đâu!

Lúc Cẩm Thái mở mắt mới phát hiện mình bị chủ tử bán đứng, nàng hốt hoảng quỳ xuống thỉnh tội: “Vương gia tha mạng, nô tỳ thật sự không biết vương phi đi đâu, sau khi người và Trưởng Tôn công tử rời đi, vương phi muốn nô tỳ đi đến bên cạnh cỗ kiệu của Trưởng Tôn công tử xem một chút, nô tỳ mới đi đến cạnh kiệu đã bất tỉnh nhân sự rồi…Vương gia, người nhất định phải tìm được vương phi!”

Trưởng Tôn Tông Lam đứng một bên theo tiềm thức đảo một vòng qua đám người, nhưng không phát hiện ra gì cả, hắn vuốt cằm, cười vô cùng thâm ý.

Nghiêng đầu chuyển tới bên tai Vũ Văn Tư Dạ nói khẽ: “Tư Dạ, theo ta thấy, ngươi vẫn nên nhanh chân đến phủ Thừa Tướng xem xét đi, nếu chờ Tiêu Viễn biết tin, bị hắn nắm chắc tiên cơ sẽ không tốt đâu.”

Vừa dứt lời, Vũ Văn Tư Dạ gật đầu.

“Vương gia, nghe nói ngươi đã làm lạc mất nữ nhi của lão phu, có việc này sao?” Một giọng nói uy nghiêm từ bên ngoài đám người truyền vào, mọi người nhao nhao nhường ra một con đường nhỏ đi vào, lần này thì kinh khủng hơn rồi, vương gia và Tiêu thừa tướng trực tiếp đối đầu trên đường luôn rồi.

Tên đầu sỏ thì giờ phút này đang ở trong ngõ nhỏ không ngừng tìm phương hướng, cũng may là nàng nhắm đúng thời cơ chạy đi, nếu không, với thủ đoạn của Vũ Văn Tư Dạ, nàng đã sớm bị xách trở về tiếp nhận những lời giáo huấn dài dòng lộn xộn kia rồi.

Ban đầu là lên kế hoạch chạy trốn với Trưởng Tôn Tông Lam, nhưng đến lúc quyết định thì nàng cảm thấy tốt nhất là không nên có quan hệ dây mơ rễ má gì với tên hồ ly Trưởng Tôn Tông Lam kia, cho nên sau khi lưu luyến đưa Cẩm Thái vào kiệu, nàng quả quyết chuồn ra. Quả nhiên, chốc lát đã bị Vũ Văn Tư Dạ phát hiện ra, tên Trưởng Tôn Tông Lam kia ngay cả một chút ý bảo vệ cũng không có…

Nhưng bây giờ, nàng vòng vo trong hẻm nhỏ cả buổi cũng không tìm ra nơi nào để đi, lạ nước lạ cái, lần này chạy trốn nguy hiểm cũng hơi lớn nha.

Gió xuân tháng ba chậm rãi thổi tới, thấm vào ruột gan, trong gió mang theo mùi thơm của cành lá xanh non và nụ hoa mới nở, Tiêu Sơ Âm khịt khịt mũi, hương vị này, là hương vị của tự do đó…Nàng lại hít mạnh một cái, mày nhăn lại…

Mùi hương này…không đúng!

Trong gió mang theo vị ngọt chán ngấy như mùi nước đường nồng đặc không thể tan được, làm tất cả giác quan bị hấp dẫn của người ta đều thu lại, Tiêu Sơ Âm cũng không ngoại lệ.

Nàng mới xê dịch tới đầu ngõ, chợt nghe thấy tiếng đao kiếm chém giết dữ dội.

“Một người sống cũng không bỏ qua!” Giọng nói đôn hậu trầm thấp tản ra trong ngõ nhỏ chật hẹp, là âm thanh máu tươi bị bắn tung tóe.

Trong không khí nồng nặc mùi vị ngọt ngấy không thể tan được, chính là mùi máu tươi!

Nàng kinh hãi, chân cũng bất động, không xui xẻo vậy chứ, vừa mới thoát khỏi khống chế của Vũ Văn Tư Dạ, chớp mắt đã gặp phải vụ giết người?

Kiếp trước nàng chỉ thấy giết người trên ti vi, hiệp nữ cổ đại, không chút do dự một đao giết chết những tên đăng đồ tử (chỉ những tên háo sắc) với tự thế oai hùng hiên ngang.

Nhưng bây giờ chính là hiện trường giết người thật…Tiêu Sơ Âm cố gắng nhịn xuống sự khó chịu trong bụng, mùi vị ngai ngái phát ngấy trong không khí làm nàng buồn nôn, lại liên tưởng đến thời điểm người kia bị chém chết, vẻ mặt hoảng sợ không cam lòng, toàn thân đều là máu, dạ dày của nàng lại nổi lên một trận dời sông lấp biển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play