“Dĩnh Phong, ” lúc Hình Dĩnh Phong và Lăng Húc đều còn đang sững sờ thì Đào Gia Hàn đột nhiên tiếp đón, “Lại đây.” Hắn muốn giới thiệu Hình Dĩnh Phong cho Phan Văn Thiệu cùng Lăng Dịch.

“Đây là anh em tốt của tôi, Hình Dĩnh Phong, từ bộ đội nghỉ ngơi trở về, dẫn cậu ta đi chơi đùa một chút, ” sau đó Đào Gia Hàn lại lần lượt giới thiệu thân phận của Phan Văn Thiệu cùng Lăng Dịch.

Lúc Hình Dĩnh Phong và Lăng Dịch bắt tay, Lăng Dịch hơi trầm ngâm hỏi: “Có phải anh có một người em gái, tên là Hình Dĩnh Nhàn không?”

Trước khi Hình Dĩnh Phong trả lời thì Đào Gia Hàn đã nói: “Ông chủ Lăng biết Dĩnh Nhàn sao?”

Lăng Dịch nghe hắn hỏi như vậy thì lập tức khẳng định Hình Dĩnh Phong này chính là anh trai của Hình Dĩnh Nhàn, anh theo bản năng liếc Lăng Húc một cái, băn khoăn tình huống bây giờ nên không nói thêm gì, chỉ nói với Đào Gia Hàn: “Trước đó gặp qua một lần.”

Đào Gia Hàn nghe vậy cười cười, “Vậy thì thật là khéo.”

Phan Văn Thiệu: “Sao nào, đều là người quen à? Không bằng chúng ta đi ăn cơm trước, mọi người vừa ăn cơm vừa chậm rãi tán gẫu.”

Đào Gia Hàn đáp: “Đương nhiên như vậy càng tốt, tôi cũng đói bụng.”

Sau lại giới thiệu đơn giản Lăng Húc cùng Tiêu Thời một chút, lúc Hình Dĩnh Phong nghe được Phan Văn Thiệu nói Lăng Húc là em trai của Lăng Dịch thì hơi nhíu mày.

Lăng Húc thấy Hình Dĩnh Phong không nói tới chuyện hai bọn họ quen biết, vì thế cũng không chủ động biểu hiện ra ngoài.

Lúc cùng đi nhà hàng dùng cơm, Lăng Dịch và Lăng Húc đi chậm hai bước, hỏi cậu: “Em đã gặp Hình Dĩnh Phong đúng không?”

Biểu cảm của Lăng Húc lúc nhìn thấy Hình Dĩnh Phong đã khiến Lăng Dịch đoán ra.

Theo ý Hình Dĩnh Nhàn thì Hình Dĩnh Phong này đã từng có quan hệ rất tốt với Lăng Húc, hơn nữa hơn phân nửa là biết thân thế của Thiên Thiên.

Lăng Dịch vẫn luôn không chủ động tìm tòi nghiên cứu chuyện quá khứ của Lăng Húc, không thể nói đó là không quan tâm mà càng nhiều chính là không muốn biết, mặc kệ cô gái kia rốt cuộc là một cô gái thế nào, anh đều không muốn biết.

Nhưng anh không hy vọng Lăng Húc lựa chọn gạt anh, bởi vì như vậy sẽ làm anh cảm thấy bất an, anh không biết rốt cuộc Lăng Húc tính thế nào.

Còn lý do của Lăng Húc thì đơn giản hết chỗ chê, cậu cảm thấy nếu người đã bị mất thì không cần nhắc tới với Lăng Dịch, đó là một đề tài đều làm cho hai người bọn họ không vui.

Nhưng ai cũng không dự đoán được sẽ ngẫu nhiên gặp Hình Dĩnh Phong.

Bây giờ nghe Lăng Dịch hỏi, Lăng Húc nhìn thoáng qua Thiên Thiên bên người mới nói với anh: “Tối nay nói cho anh.”

Lăng Dịch không phản đối, gật gật đầu.

Bữa tối là thịt nướng, đầu bếp nhà hàng nướng thịt ngay tại chỗ cho khách, sau đó sẽ cắt nhỏ thịt đưa đến chén dĩa của khách.

Thiên Thiên cảm thấy rất thú vị, muốn đứng gần nhìn đầu bếp nướng thịt.

Lăng Húc lôi kéo nó: “Cẩn thận chú đầu bếp cắt con nướng luôn bây giờ.”

Thiên Thiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn chú đầu bếp đang vất vả làm việc.

Lúc này, Hình Dĩnh Phong ngồi đối diện Lăng Húc nói: “Sao cậu lại dọa con nít như vậy?”

Lăng Dịch, Đào Gia Hàn cùng Tiêu Thời đang nói chuyện phiếm, Phan Văn Thiệu vừa chơi di động vừa góp mấy câu với bọn họ, dường như không ai chú ý Lăng Húc cùng Hình Dĩnh Phong đang đối thoại bên này.

Lăng Húc nhớ tới Hình Dĩnh Phong từng nói hắn nhìn Thiên Thiên sinh ra, vì thế lôi kéo Thiên Thiên bảo: “Thiên Thiên, gọi chú Hình đi.”

Thiên Thiên có chút ngại ngùng hô một tiếng: “Chú Hình.”

Hình Dĩnh Phong mỉm cười, “Chào Thiên Thiên.”

Lăng Húc sờ sờ đỉnh đầu Thiên Thiên.

Đột nhiên có rất nhiều lời muốn hỏi Hình Dĩnh Phong nhưng Lăng Húc lại không biết có thích hợp hay không, cậu quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Lăng Dịch, kết quả phát giác Lăng Dịch đã đình chỉ nói chuyện, đại khái vẫn luôn chú ý cậu và Hình Dĩnh Phong đối thoại.

Hình Dĩnh Phong bưng ly trà ở trước mặt lên uống một ngụm, chậm rãi buông xuống rồi mới hỏi Lăng Húc: “Cậu không cảm thấy Thiên Thiên lớn lên rất giống anh cậu sao?”

Lăng Húc cứ cảm thấy lời hắn nói có ý gì đó nhưng thật sự cậu đoán không ra là có ý gì.

Đào Gia Hàn bên kia nghe được bọn họ nói chuyện, đột nhiên mở miệng nói với Lăng Dịch: “Thì ra là con trai của em anh, nói thật, các người không nói thì tôi còn tưởng rằng nó là con trai anh chứ.”

Lăng Dịch cười cười, vươn tay qua nhéo nhéo vành tai Thiên Thiên, “Tôi nghe không ít người như vậy rồi.”

Đào Gia Hàn nói: “Hai người là anh em mà.”

Nghe hắn nói như vậy, Lăng Dịch không đáp, chỉ mỉm cười uống chút trà. Lăng Húc thì lại cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì cậu và Lăng Dịch không phải anh em ruột, dù nghĩ thế nào thì con của cậu cũng không nên giống Lăng Dịch mới phải.

Trước đó bản thân cậu tận lực không nghĩ vấn đề này, bây giờ bị người ngoài nhắc tới, cậu cứ lo lắng phải chăng có người sẽ cho rằng Lăng Dịch cắm sừng cậu không.

Lúc này, Lăng Dịch không hề dự triệu mà đối nói với Hình Dĩnh Phong: “Tiểu Hình và Lăng Húc là chiến hữu đi?”

Đào Gia Hàn vốn vẫn luôn biếng nhác tựa vào ghế sa lon, lúc nghe Lăng Dịch nói những lời này thì đột nhiên ngồi ngay ngắn nhìn Hình Dĩnh Phong: “A? Sao chưa từng nghe cậu nhắc tới?”

Bởi vì từ đó đến bây giờ Hình Dĩnh Phong vẫn chưa từng nhắc tới Lăng Húc với hắn.

Lăng Húc không biết sao mà trong giây lát cảm thấy thái độ của mọi người đều có chút nói không nên lời.

Hình Dĩnh Phong coi như bình tĩnh: “Cậu không hỏi thì tôi cũng không nói, tôi và Lăng Húc đúng là chiến hữu cữ, nhưng cậu ấy đã xuất ngũ rất nhiều năm.”

Lăng Dịch vẫn truy vấn: “Nghe nói quan hệ của hai người trước kia rất tốt?”

Lăng Húc cảm thấy lời này Lăng Dịch nói nghe có chút ý vị không đúng.

Hình Dĩnh Phong đáp: “Là rất tốt, đã từng ở cùng một gian phòng ngủ.”

“Ha ha ha, ” Đào Gia Hàn đột nhiên nở nụ cười, “Đây không phải là còn cùng tắm chung?”

Lăng Húc cảm giác được như có một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống.

Hình Dĩnh Phong nhìn hắn, đáp: “Đúng vậy.”

Phan Văn Thiệu vươn tay đặt ở trên đùi Tiêu Thời, nắm chặt quần của hắn, Tiêu Thời cúi đầu nhìn thấy rõ ràng mu bàn tay của Phan Văn Thiệu nổi gân xanh lên, biết y đây là xem cuộc vui thật hưng phấn nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Vừa lúc đó, đầu bếp nướng thịt bên cạnh cắt nhỏ tảng thịt bò chia vào chén cho bọn họ, hợp thời đánh vỡ không khí xấu hổ.

Thiên Thiên lôi kéo tay áo Lăng Dịch, nhỏ giọng nói: “Bác, cháu muốn ăn thịt bò.”

Lăng Dịch vươn tay ôm nó đến trên người, cắt một khối nhỏ đút vào miệng cho nó sau đó nói với Đào Gia Hàn: “Ăn trước đi.”

Buổi tối tất cả mọi người uống chút rượu đỏ.

Trở về phòng, Lăng Húc đi tắm rửa cho Thiên Thiên.

Sau khi tắm xong, Thiên Thiên ghé vào giường xem TV trong phòng.

Lăng Húc đi vào gian phòng xép nhỏ thấy Lăng Dịch bật một cái đèn ngủ đầu giường, an tĩnh ngồi bên giường xem di động.

Cậu cọ xát đi qua ngồi xuống bên người Lăng Dịch, dùng bả vai đụng anh một chút, “Anh hỏi Hình Dĩnh Phong chuyện này làm chi? Anh hoài nghi chúng em à?”

Lăng Dịch để điện thoại di động xuống nhìn cậu, “Sao em gặp cậu ta mà không nói cho anh biết?”

Lăng Húc: “Bởi vì không có gì để nói cả, anh biết cậu ta nói cho em biết chuyện gì không?”

Lăng Dịch hơi hơi ngẩng đầu, ý bảo cậu tiếp tục nói.

Lăng Húc nói: “Cậu ta nói mẹ Thiên Thiên đã không còn.”

Tin tức này làm Lăng Dịch có chút kinh ngạc, “Không còn?”

Lăng Húc gật gật đầu, “Dù sao cũng sẽ không còn gặp lại.”

Không thể không nói, đối với Lăng Dịch mà nói đây là tin tức tốt, ít nhất khúc mắc trong tâm anh – khả năng một ngày nào đó có một cô gái làm Lăng Húc mang theo Thiên Thiên rời khỏi anh sẽ không xuất hiện.

Nhưng cảm xúc này anh sẽ không biểu hiện lên mặt, mà Lăng Húc lại tựa vào bả vai anh, nói: “Em cảm thấy như vậy rất tốt, không ai đoạt Thiên Thiên với em.” Sau đó cậu còn nói thêm, “Cho nên em không nói cho anh biết mình từng gặp Hình Dĩnh Phong, em cảm thấy chuyện này không có gì để nói.”

Lăng Dịch hỏi cậu: “Hình Dĩnh Phong chỉ nói chuyện này?”

Lăng Húc gật đầu, “Cậu ta không nói cho em biết là ai, chắc là nghĩ người đã không còn, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.”

Lăng Dịch trầm mặc một chút, “Em không biết thái độ của cậu ta hôm nay có chút kỳ lạ?”

Lăng Húc nghĩ nghĩ, thật ra cậu cũng hiểu thái độ của Hình Dĩnh Phong có chút kỳ lạ, nhưng cậu không biết là vì nguyên nhân gì, “Không có đi, anh đừng hoài nghi lung tung, em và cậu ta không có gì, lại nói, trước kia em đều thích con gái.”

Lăng Dịch nghe vậy thì không nói gì nữa.

Lúc này, Thiên Thiên ở phòng cách vách lớn tiếng gọi ba.

Lăng Húc: “Em đi qua với Thiên Thiên, có cần chờ Thiên Thiên ngủ rồi lại đây cùng anh không?”

Lăng Dịch nhẹ nhàng bảo: “Không cần, em và Thiên Thiên nghỉ ngơi đi, hôm nay đều mệt mỏi.”

Lăng Húc đứng lên cúi đầu hôn môi Lăng Dịch: “Ngủ ngon.”

Trở về phòng, Lăng Húc tắt TV cùng Thiên Thiên nằm ở trên giường đi ngủ.

Thiên Thiên chôn đầu lông xù nhỏ nhắn vào trong ngực Lăng Húc, Lăng Húc dùng một bàn tay vỗ sau lưng nó, một bàn tay sờ di động chuẩn bị tắt máy.

Nhưng đột nhiên di động vang lên, một tin ngắn được gửi tới.

Thiên Thiên ngẩng đầu, nói: “Ba đi ngủ.”

Lăng Húc đáp: “Rồi rồi rồi, ngủ.” Sau đó chỉnh di động thành chế độ im lặng, mở tin nhắn do số điện thoại di động xa lạ gửi tới, nhìn bên trong viết: “Có thể tới phòng của tôi một chuyến không —— Hình Dĩnh Phong”, mặt sau kèm theo số phòng của hắn.

Lăng Húc lập tức sửng sốt, do dự một chút mới nhắn lại: “Tôi đi ngủ rồi.”

Hình Dĩnh Phong tiếp tục gửi tin cho cậu: “Về chuyện Thiên Thiên, cậu sẽ rất muốn biết.”

Lăng Húc theo bản năng nghe động tĩnh bên phòng Lăng Dịch, không biết anh đã ngủ chưa, nghĩ thầm nếu bây giờ mình đi ra ngoài thì không biết có kinh động đến Lăng Dịch hay không, nếu để Lăng Dịch biết cậu trộm đến phòng của Hình Dĩnh Phong thì chắc anh sẽ không vui.

Thật ra giữa cậu và Hình Dĩnh Phong không có chuyện gì không thể để ai biết, nếu như là về chuyện Thiên Thiên, dù để Lăng Dịch biết thì cũng không có gì ghê gớm, vì thế cậu đáp lại: “Tôi và anh tôi cùng đến được không?”

Hình Dĩnh Phong đáp lại một tin: “Tốt nhất không cần, tôi không xác định cậu có muốn cho anh ta biết hay không.”

Lăng Húc đọc được tin này, đặt di động trên ngực, vẫn chần chờ như cũ.

Ngay lúc bọn họ nhắn tin giao lưu thì Thiên Thiên đã ngủ, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Lăng Húc suy nghĩ, cuối cùng nhắn tin lại cho Hình Dĩnh Phong: “Cậu chờ tôi một chút, chút nữa tôi sẽ tới.”

Lúc này Hình Dĩnh Phong dứt khoát nhắn lại một chữ: “Được.”

Tắt màn hình di động, Lăng Húc lẳng lặng nằm hai phút, đứng dậy lặng lẽ cầm quần áo mặc vào, sau đó ngồi bên giường lấy điện thoại ra xem lại nội dung tin nhắn một lần.

Trong lòng cậu có chút khẩn trương bởi vì một câu “cậu sẽ rất muốn biết” của Hình Dĩnh Phong, cậu không xác định rốt cuộc là chuyện gì về Thiên Thiên, nhưng Hình Dĩnh Phong không nói sai, chỉ cần liên quan đến Thiên Thiên thì quả thật cậu rất muốn biết.

Ngồi bên giường gần mười phút, không biết vì sao thời gian này trôi qua đặc biệt chậm, lúc này Lăng Húc đứng lên, động tác rất nhẹ đi ra ngoài. Cậu mở cửa phòng, nhìn thấy gian phòng xép của Lăng Dịch đã đóng cửa, phía dưới khe cửa không có ánh sáng lộ ra.

Lúc này cậu mới cầm thẻ phòng cùng di động, lén lút đi tới cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play