Tên mập kia nghe xong những lời của chủ quán thì tức giận vô cùng, sắc mặt tái xanh, trợn mắt quát lớn: "Ngươi nói cái gì? Muốn chúng ta để lại một cánh tay? Ta thấy tửu quán của ngươi không muốn mở tiếp nữa rồi." Hắn quát lớn xong thì quay người lại đập một cái thật mạnh lên mặt bàn.

Mộng Tuyết và Trần Nhược Tư, Đỗ Hoa Lâm ba người cùng lúc quay đầu lại, nhìn về hướng đó.

"Bốp" một tiếng, bàn rượu chấn động, mấy chục chiếc đũa trên bàn nảy cả lên, bay về phía hơn mười đạn hán to con kia.

Ông chủ quán thấy vậy, kinh ngạc lắm, bị doạ tới sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi về phía sau mấy bước, ngồi xuống luôn chiếc ghế phía sau, toàn thân phát run. Tiểu nhị thì sợ tới nỗi ôm đầu ngồi bệt xuống, không dám nhìn tiếp nữa. Mười đại hán to con kia cũng bị doạ tới mức kinh hồn bạt vía, cứ đứng ngay ra đó, không biết tránh đi mà chỉ giương mắt nhìn mấy cây đũa bay về phía mình.

Chiêu này của tên béo đích thực không phải là người có tu vi võ công bình thường có thể sử ra được.

Nhưng đối với Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết chỉ là một chút tài vặt.

Trần Nhược Tư cười, thầm nghĩ: "Vốn muốn xem tên béo kia bị đánh, thế mà bây giờ lại ngược lại, hắn lại được thế, thật nhìn không ra hắn lại có chút bản lãnh nhỏ này."

Mộng Tuyết thấy vậy, sinh lòng từ bi, lúc mấy chiếc đũa bay gần tới người của mấy đại hán to lớn, nàng dùng đơn chỉ phát ra mấy chục quang cầu cực nhỏ, công kích tới đó. Mấy quang cầu này, mắt thường không thể nhìn thấy được, những quang cầu này khi ra khỏi tay Mộng Tuyết, một vòng quang ảnh kim sắc vụt sáng ở ngón tay của nàng, nếu không nhìn kỹ thì cũng rất khó phát hiện ra được.

Nhưng động tác nhỏ ấy của nàng đã bị Đỗ Hoa Lâm ngồi cùng bàn với họ nhìn rõ mồn một, hắn thầm kinh hãi: "Lúc đầu ta vẫn còn thấy khó hiểu, làm sao mà người trẻ tuổi như vậy lại có thể là phó bang chủ, nhưng phu nhân của hắn đã lợi hại như vậy, huống chi hắn, chẳng trách chẳng trách, xem ra sau này phải tiếp cận họ cho tốt, sẽ có lợi cho ta,…" Hắn nghĩ tới đây thì rất vui vẻ.

Trong chớp mắt, "ding, ding ding" mấy tiếng vang lên, mấy chiếc đũa đều bị rơi xuống đất.

Hơn mười đại hán to con đó ngây người trong giây lát rồi thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ đều cảm thấy chân đã nhũn cả ra rồi, bò rạp xuống đất, mắt nhìn chằm chằm vào tên béo.

Tên béo đó cũng cảm thấy rất hồ đồ, thầm nghĩ: "Chuyện gì vậy? Lẽ nào gặp ma rồi? Đũa sao lại vô duyện vô cớ rơi xuống đất thế?"

Ông chủ tửu quán định thần lại, vội đứng dậy, bước tới trước, ôm quyền thi lễ, nói: "Đa tạ vị đại hiệp này đã thủ hạ lưu tình, bữa cơm này tôi mời, xin hãy đi đi."

Tên béo nghe thấy vậy thì nghĩ thầm: "Bây giờ không đi còn đợi tới khi nào? Vốn không muốn thể hiện bản lãnh, không ngờ lại bị ép phải ra tay." Hắn nghĩ tới đây, không thèm chào ông chủ quán một tiếng, vẫy tay gọi thuộc hạ: "ông chủ tửu quán nói muốn chúng ta đi, có nghe rõ không? Đi thôi."

Thủ hạ của tên béo nghe thấy hắn gọi mới định thần lại sau sự việc kinh ngạc vừa nãy, trong lòng bọn họ cũng không hiểu: "Hắn lợi hại như vậy từ lúc nào, sức mạnh đã phát ra rồi mà có thể thu lại được!"

Tên béo dẫn thủ hạ nhanh chóng rời khỏi tửu quán dường như sợ rằng ông chủ sẽ lại đòi tiền họ vậy.

Trần Nhược Tư thấy tên béo đi khỏi, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Không phải vì hắn sợ mà là lo lắng bọn tên béo sẽ làm lộ chuyện xấu của hắn.

Trần Nhược Tư biết vừa rồi Mộng Tuyết đã ra tay, liền nhìn Mộng Tuyết cười cười, quay lại Đỗ Hoa Lâm, nâng ly lên nói: "Đỗ huynh, cạn một ly đi, đa tạ huynh đã có thịnh tình khoản đãi." Hắn nói xong thì uống một hơi hết ly rượu trong tay.

"Trần huynh đệ không cần khách sáo, có thể chiêu đãi huynh, cũng là phúc phần mà Đỗ mỗ kiếp trước đã tu được." Đỗ Hoa Lâm nâng ly uống hết, đáp lời.

Trần Nhược Tư nghe Đỗ Hoa Lâm nói xong thì thầm nghĩ: "Xem ra hắn đích thực đã xác định ta là phó bang chủ của hắn rồi, có một người giàu có như vậy chống lưng cho chúng ta ở trong thành này, mọi chuyện đã trở nên dễ dàng nhiều rồi, đợi ổn định xong, mới đem kim bài trả cho hắn, rồi nói là truyền vị cho hắn, vậy không phải là đã giải quyết xong rồi sao?" Hắn nghĩ tới đây thì nhìn Đỗ Hoa Lâm nói: "Nếu huynh đã coi trọng tiểu đệ như vậy thì uống thêm mấy ly đi, đợi sau khi uống hết ba ly, ta sẽ nói cho huynh biết một chút việc." Trần Nhược Tư nói xong thì một lúc cạn hết ba ly rượu.

Đỗ Hoa Lâm nhìn thấy Trần Nhược Tư sảng khoái như vậy, hắn cũng không tiện chối từ, cũng uống tiếp ba ly rượu.

Ba ly này đối với một quỷ tửu mà nói, căn bản là không là gì hết.

Mà Trần Nhược Tư cũng không biết làm sao, sau khi ba ly rượu xuống bụng thì toàn thân phát nhiệt, đầu cũng choáng váng. Hiện tượng này có lẽ là hắn đã uống rượu quá nhanh.

Đỗ Hoa Lâm thấy vậy thì biết Trần Nhược Tư không uống được nhiều rượu, hắn cũng không tiếp rượu nữa, thầm nghĩ: "Phó bang chủ này không uống được rượu mà lại còn khách sáo như vậy, nể mặt ta uống mấy ly liền, xem ra ngày mà ta được thăng chức không còn xa nữa rồi." Hắn nghĩ tới đây thì cười nói: "Trần huynh đệ có lời gì xin cứ nói, tôi nhất định sẽ xử lý cho tốt. Nào, ăn đi." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Mộng Tuyết cũng không ăn được bao nhiêu, nàng sớm đã không ăn nữa, cũng không uống rượu, mà nàng cũng không biết rượu có thể làm say người cho nên nàng cũng không cản Trần Nhược Tư uống rượu. Nếu nàng biết uống rượu có thể làm hại sức khoẻ của Trần Nhược Tư thì nàng đã hất đổ chén rượu của hắn đi rồi.

Men rượu đã bắt đầu có tác dụng, khuôn mặt Trần Nhược Tư đã chuyển đỏ, hắn nghe thấy Đỗ Hoa Lâm nói, không hề nghĩ gì đã nói ngay: "Chúng tôi có mở một y quán trong Ngọc Cảnh Châu thàn, ngày mai khai trương, xin hãy dẫn thêm vài người nữa tới tham dự."

Mộng Tuyết nghe thấy những lời này, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử này sao lại nói lung tung thế, y quán là nơi để tiếp bệnh nhân, những người khoẻ mạnh tới đó để làm gì?"

Đỗ Hoa Lâm nghe xong thì ngẩn người trong giây lát, không biết nên trả lời thế nào.

Mộng Tuyết liếc Trần Nhược Tư, thấy hắn hình như đã say rồi, thì thầm nghĩ: "Vừa nãy còn ổn mà, bây giờ lại làm sao rồi? Lẽ nào đột nhiên lại bệnh."Nàng nghĩ tới đây thì quay đầu lại nói với Đỗ Hoa Lâm: "Đỗ tiên sinh, ngài đừng thấy lạ, huynh ấy cũng không biết sao nữa, bắt đầu nói lung tung rồi, có lẽ huynh ấy định nói, chúng tôi lần đầu tới thành này, sợ y quán khai trương ngày đầu tiên, không có ai tới, cho nên muốn ông dẫn vài người tới chúc mừng thôi. Bây giờ huynh ấy đã có chút không tỉnh táo rồi, tôi sẽ dẫn huynh ấy về, đa tạ Đỗ tiên sinh."

Đỗ Hoa Lâm nghe xong những gì Mộng Tuyết nói, đột nhiên nhớ ra trong thành này, muốn mở y quán phải được sự đồng ý của một đầu đà, hắn cũng cho rằng những điều Mộng Tuyết vừa giải thích cũng rất có lỹ nên nghĩ một lúc rồi nói: "Được thôi, ngày mai tôi sẽ phái một số thủ hạ tới y quám xem xét, đảm bảo thuận lợi khai trương."

Đầu đà trong thành này kỳ thực chính là phó sứ của Long ưng bang, nhưng mà Đỗ Hoa Lâm không biết điều đó.

Long Ưng bang này chính là thần bí quỷ dị như vậy, cho dù là người cùng bang phái nhìn thấy nhau, nếu không có thẻ bài biểu lộ thân phận thì cũng không thể nhận ra nhau được trừ khi họ thường xuyên qua lại.

Long ưng bang còn có một bang quy, đó chính là chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ thì không thể tuỳ tiện lấy ra thẻ bài hiện rõ thân phận được. Điều này cũng làm cho Long ưng bang này có thể bảo vệ bí mật tổ chức lâu dài. (Cơ cấu của tổ chức này còn bí mật hơn cả tổ chức đảng ngầm thời chống Nhật nữa).

Mộng Tuyết thấy mình giải thích thay Trần Nhược Tư mà người ta vẫn hiểu thì cảm ơn Đỗ Hoa Lâm vô cùng, đỡ Trần Nhược Tư dậy, từ từ bước về phía cửa tiệm.

Đỗ Hoa Lâm trả xong tiền rượu, bước nhanh theo họ, hỏi: "Trần phu nhân, xin hỏi y quán ở hướng nào?"

"Phía bắc cổng chợ." Mộng Tuyết trả lời, rồi vui cười đỡ Trần Nhược Tư rời khỏi.

Đỗ Hoa Lâm nhìn theo bóng dáng họ, trong lòng nghi hoặc: "Phó bang chủ sao lại tới đây mở y quán chứ? Lạ thật, không hiểu, chẳng lẽ hắn làm như vậy là để che giấu thân phận, muốn chấp hành một nhiệm vụ bí mật nào đó ở đây? Mặc kệ hắn, hắn là phó bang chủ mà, ta chỉ cần phối hợp tốt với hắn là được." Hắn nghĩ tới đây thì lắc đầu bất lực, đi về hướng tiệm cầm đồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play