Trần Nhược Tư ôm Mộng Tuyết trong lòng đi trên sơn đạo gập ghềnh được vài chục trượng đã bắt đầu thấm mệt, nhưng lúc này Mộng Tuyết vẫn chưa có ý xuống, hắn bất đắc dĩ nghĩ thầm : "Tử nha đầu này thật đúng là không biết quan tâm người khác mà!" Nghĩ đoạn hắn đình chỉ cước bộ, nhìn Mộng Tuyết nói : "Tuyết, nàng có thể xuống tự đi được không? Ta mệt rồi không thể đi nhanh được."
- "Ta đã sớm cảm thấy điều này, chỉ là ta sợ nếu chàng buông ta xuống ta không thể cảm thấy sự tồn tại của chàng được nữa, cho nên vẫn chưa muốn xuống, là ta ích kỷ, chàng tha thứ cho ta nhé!" Mộng Tuyết ôn nhu nói.
- "Xem ra ta hiểu lầm ý tứ của nàng rồi." Trần Nhược Tư cười thầm trong lòng rồi nói : "Chúng ta nắm tay nhau, như vậy cũng giống thế này mà!"
- "Cảm giác không giống nhau mà." Mộng Tuyết nũng nịu.
- "Được rồi, ta ôm nàng đến chỗ rừng cây kia rồi nàng xuống đi cùng ta, được không?" Trần Nhược Tư bất đắc dĩ đáp ứng.
Nàng quay đầu nhìn vào khoảng không chỗ đầu của Trần Nhược Tư, chu môi hôn một cái rồi nói : "Tốt đấy, chàng thật tốt."
- "Nàng hôn vào không khí rồi, hay để ta hôn nàng vậy." Hắn nói xong liền đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng thắm rồi bước nhanh đến cửa rừng.
Mặt trời đã lên cao trên đỉnh núi, ánh dương rực rỡ chiếu rọi khắp khu rừng, xuyên qua từng kẽ lá lung linh đẹp mắt. Chim chóc trong rừng rộn rã reo vang, đuổi bắt nhau trên những tàng cây, cùng nhau hát xướng tình ca, thật linh lợi, vui sướng.
Trần Nhược Tư vừa đến cửa rừng liền buông Mộng Tuyết xuống , dắt tay nàng đi vào phía trong. Càng vào sâu trong rừng, tiếng hót của những loài chim càng lảnh lót, thanh cao.
- "Nàng nhìn này, lũ chim cũng chào đón sự xuất hiện của chúng ta đấy." Trần Nhược Tư vui vẻ chỉ lên những cành cây nói với Mộng Tuyết.
- "Chúng đâu có chào đón chàng, là chúng đang chào đón mỹ nữ là ta đã đến nơi này." Mộng Tuyết nhìn chú chim nhỏ nói.
- "Xú mỹ nữ, cứ tưởng là mình đẹp lắm cơ." Trần Nhược Tư cười đùa xong đưa tay véo nhẹ lên mũi nàng một cái, rồi cao hứng cười lớn. Giờ phút này đối với hắn ngọt ngào hơn cả mật
- "Tử xú đản, ta không đẹp ngươi còn theo ta làm gì, cứ đợi đấy." Mộng Tuyết hờn dỗi mất hứng.
Nàng cũng biết tính hắn hay đùa, thế nhưng cũng không hiểu tại sao lại mất hứng.
……
Cuộc sống một ngày của hai người yên ả trôi qua trong hạnh phúc. Ánh tà dương cũng đã ngả dần về phía tây, màn đêm kéo theo những cơn gió lạnh cũng ập xuống khu rừng hoang vắng.
Đêm đen tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng bước chân và hơi thở nhẹ nhàng của hai người.
- "Nàng có lạnh không?" Trần Nhược Tư quan tâm hỏi.
- "Không lạnh, trong lòng ta đang cảm thấy rất ấm áp." Mộng Tuyết cười nhẹ trả lời.
Một cơn gió lạnh thoảng qua, thân thể Mộng Tuyết khẽ rùng mình run lên.
- "Còn nói là không lạnh, nàng xem môi nàng thâm hết rồi kìa." Trần Nhược Tư nói.
Trần Nhược Tư mặc dù rất quan tâm nàng nhưng hắn cũng không có cách nào làm cho nàng ấm lên. Hắn cũng không có quần áo cho nàng mặc, hắn lo lắng sợ nàng lạnh cóng.
Sự lo lắng của hắn hơi thừa, nàng chỉ tùy tiện vẩy tay mấy cái trên người nàng xuất hiện một vòng lửa xua tan cái lạnh đang xâm chiếm thân thể. Trần Nhược Tư thấy thế chỉ cười cười, cũng không nhắc đến việc này nữa. Nguồn tại http://Truyện FULL
Màn đêm đã trở nên đen đặc, ánh trăng sao cũng xuất hiện lung linh trên bầu trời huyền ảo cũng khiến cho cảnh vật trong khu rừng có thêm chút ánh sáng. Cũng không biết đã qua bao lâu, Mộng Tuyết cảm thấy có chút bất an, nàng cảm thấy phía sau có đôi mắt đang dõi theo hai người.
Trần Nhược Tư thật ra lại không có cảm giác gì, bây giờ hắn chỉ còn tồn tại ở dạng linh hồn thể, linh tính không cao cũng là dễ hiểu. Cảm giác của Mộng Tuyết không hề sai, màn đêm buông xuống cũng là lúc đôi mắt kia theo dõi hai người.
Kẻ đang theo dõi này không phải ai xa lạ, chính là Thanh Mâu tả hộ pháp của Minh tộc cùng vài yêu linh. Bọn họ theo dõi hai người cũng không rõ là vì nguyên do gì.
Một yêu linh tò mò : "Thanh Mâu tả hộ pháp, chúng ta theo dõi bọn chúng làm gì, một người thì không thể nhìn thấy, một người là yêu vật, chúng ta chỉ cần xuống núi tùy tiện tóm vài tên đạo sĩ cũng có thể biết chút ít mà."
- "Ngươi không phát hiện ra quan hệ mập mờ giữa tiểu tử vô hình và yêu vật kia sao? Ta xem ra tên tiểu tử kia chính là kẻ đã đào thoát khỏi tộc ta, chỉ cần hắn hiện nguyên hình, chúng ta bắt lấy rồi khảo vấn thì sẽ biết là ở tộc ta có chuyện gì xảy ra nhanh thôi mà."
- Uhm, có lý, ngài đúng là chu đáo." Một yêu linh phụ họa.
- "Chúng ta bây giờ có bốn người, La Ngàn ba người các ngươi xuống Thanh Tâm Đạo Quán dưới chân núi xem xét, một mình ta theo bọn chúng là đủ rồi, nếu có việc khẩn ta sẽ truyền mật lệnh cho các ngươi, mau đi đi!" Thanh Mâu phân phó.
La Ngàn này chính là trợ thủ đắc lực của Thanh Mâu, làm việc cẩn thận tinh minh nhưng không có dã tâm, đây cũng chính là nguyên nhân Thanh Mâu rất coi trọng hắn.
La Ngàn cùng hai yêu linh còn lại nhanh chóng chạy xuống chân núi đến Thanh Tâm Đạo Quán. Đám người này bây giờ sử dụng tâm ngữ của Minh tộc bí mật đàm đạo với nhau, hai người Trần Nhược Tư căn bản là không thể cảm nhận được điều gì.
Thanh Mâu nhìn Mộng Tuyết trước mặt nghi hoặc : "Tiểu tử kia hiển nhiên là đạo sĩ, sao có thể đi cùng một yêu vật thế kia. Hắn thế nào mà lại đến tộc ta phá hoại luyện ngục, giải cứu mấy tên thần tiên hỗn đản, không thể hiểu nổi. Bây giờ ta cũng không quản được, thôi đợi cho hắn hiện hình rồi hẵng hay". Hắn nghĩ đoạn nhìn hai người Trần Nhược Tư rồi độn thổ đi theo.
Thanh Mâu này quả nhiên lợi hại, ngay cả thượng tiên nếu không có pháp khí thì cũng khó mà thắng nổi hắn. Giờ phút này nếu hắn mà ra tay thì Mộng Tuyết cũng không phải là đối thủ, Trần Nhược Tư lại càng không, chỉ có thể đứng yên nhìn người yêu bị khi phụ mà thôi.
Ánh trăng cũng đột nhiên lẩn khuất sau những tầng mây làm cho màn đêm càng trở nên đen tối.
Trần Nhược Tư ôm chặt Mộng Tuyết trong lòng, vuốt ve suối tóc mềm mại rồi hắn nhìn nàng nói : "Nàng sợ phải không? Chúng ta nghỉ lại đây rồi mai hãy đi tiếp."
- "Không sợ. Ta có chết cũng phải kéo chàng theo!" Mộng Tuyết đùa giỡn nói.
- "Phải không? Vậy là chúng ta đồng sinh cộng tử, nàng chết rồi ta cũng chẳng biết còn có thể sống được bao lâu?"
- "Đừng nói gở, chúng ta nghỉ ngơi thôi." Mộng Tuyết nói xong nhắm mắt lại, qua một hồi lâu nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Một cơn gió lạnh quét qua người, Trần Nhược Tư bất giác ôm chặt Mộng Tuyết.