Xích Vũ Đông lẳng lặng nhìn chằm chằm Đế Khai, trong lòng suy tư: "Trách không được chuyện của ta lại phát triển thuận lợi đến như vậy, từ trên xuống dưới đều không bị Minh nhân ngăn trở gì, xem ra thật sự đã xem nhẹ trí tuệ Minh nhân. Hiện tại nên làm cái gì bây giờ, tiếp tục chống đỡ sao? Không được, ta tuyệt không thể buông tha như vậy được, lấy năng lực của ta, hẳn là có thể ứng phó, chỉ cần có thể giết chết bọn chúng, còn sợ đám người trước mắt còn không dám phục tùng ta sao?" Nghĩ đến đây, trên mặt khôi phục thần sắc bình thường, đột nhiên phá lên cười ha ha, tiếng cười vừa hạ xuống, mở miệng lớn tiếng nói: "Ngươi đừng ở đây hồ ngôn loạn ngữ, mục đích các ngươi tới, chẳng qua là muốn ngăn cản người tu hành Trung thổ chúng ta tập trung lực lượng về một chỗ, tránh cho các ngươi về sau đối phó khó khăn, đúng không."

Đế khai khẽ cười, nói: "Ta vì cái gì phải lo lắng, những người tự nhận là có năng lực, tập trung lại cùng nhau, ngược lại làm cho chúng ta cảm thấy an tâm, có thể một mẻ lưới bắt hết, đây không phải là một chuyện mỹ sự sao, giúp chúng ta không phải phiền toái tìm kiếm khắp nơi. Ta nói thật cho ngươi biết, ngươi mặc dù ở trong loài người được cho là rất lợi hại, nhưng ở trong mắt người Minh tộc chúng ta, thật sự là quá mức nhỏ bé. Ta tùy tiện kêu một kẻ dưới tay, cũng có thể khiến cho ngươi chết rất khó coi."

Xích Vũ Đồng cười quỷ dị, nói: "Phải không? Nếu đã nói như thế chúng ta cũng không còn lời nào để nói nữa, ta thật muốn nhìn, Minh nhân các ngươi có bao nhiêu lợi hại." Lời nói vừa dứt, thân hình chợt lóe, tiêu thất trước mắt mọi người.

Chiêu thức ấy, cũng làm cho Đế Khai cảm thấy kinh ngạc, hắn lâm nguy bất loạn, vội tụ khí để bảo hộ thân thể, lẳng lặng quan sát động tĩnh chung quanh. Bốn kẻ dưới tay hắn, cũng phản ứng, chẳng qua, thân thể bọn chúng dường như đồng thời bị cái gì đó tông vào, bị hất tung ra, ngã xuống trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng, chảy ra không ngừng, chỉ chốc lát, liền mất đi hô hấp, hóa thành bốn đạo hắc khí, phiêu tán.

Đế Khai thấy vậy, sắc mặt nhất thời sợ tới mức tái nhợt, không khỏi sợ đến nỗi toàn thân đầy mồ hôi lạnh, buồn bực nói: "Điều này sao có thể, hắn như thế nào có thể trở nên lợi hại như vậy. Ta xem ngoại trừ đương kim Minh Vương, chỉ sợ thật sự là không còn người có thể giết được hắn. Công pháp Tu thần phổ, đích thực lợi hại, bất quá, ta có chút không minh bạch, vì cái gì đám người Tĩnh Tâm Đạo Quán đó, đều là những kẻ tầm thường, thật sự là không hiểu nổi. Nga, ta hiểu rồi, trách không được hiện tại nhiều huynh đệ nói trong nhân loại xuất hiện rất nhiều nhân vật lợi hại, chẳng lẽ, điều này với công pháp tuy luyện Tu thần phổ có liên quan?" Trong lòng Đế Khai là một mảnh hỗn loạn, đem chuyện tình trước mắt, cũng những chuyện đã xảy ra trong dĩ vãng liên hệ lại với nhau.

Xích Vũ Đông đắc ý cười, hiển thân đi ra, vẫn đứng ở chỗ cũ, sắc mặt không đổi, dường như đối với sự tình gì đều không có liên quan, nói: "Thế nào, Đế Khai lão huynh, ngươi bây giờ rời đi vẫn còn kịp đấy, ta muốn nhờ ngươi truyền lời cho Minh Vương, nói rằng hắn muốn khống chế nhân loại, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, bảo hắn đừng có mơ mộng hão huyền nữa." Kỳ thật, vào khoảnh khắc hắn ra tay với đám yêu linh kia, cảm giác được thực lực Yêu linh, so với mình không kém là bao, chẳng qua là tốc độ so với chính mình chậm hơn, bản thân nếu không dốc toàn lực, chỉ sợ khó có thể đắc thủ, vì thế, hao hết chín thành lực lượng của bản thân, giết đi bốn tên kia, để đạt được mục đích làm mọi người kinh sợ. Hiện tại ngoài mặt hắn dường như không có việc gì, trong lòng kỳ thật thực sự kinh hoàng, chỉ mong có thể dọa Đế Khai bỏ đi, qua được một cửa trước mắt này rồi nói sau.

Đế Khai lẳng lặng quan sát Xích Vũ Đông một hồi, cũng không có phát hiện Xích Vũ Đông có dị trạng gì, trong tâm cảm thấy sợ hãi, cho rằng cho dù bản thân cùng hắn giao đấu, cũng không chiếm được tiện nghi gì. Hắn cũng không nói một câu nào, ngay lập tức rời đi.

Mọi người thấy năm Minh nhân, chỉ trong nháy mắt công phụ, bị Xích Vũ Đông giải quyết, trong lòng rất là kinh ngạc, cảm khái không hiểu. Bọn họ ngốc lặng một lát, đột nhiên tất cả đều cao hứng hoan hô, kêu lên: "Nhân loại được cứu rồi."

Ở trong lòng mọi người, đều cảm thấy thực lực Minh nhân quá cường đại, đã tạo thành cho bọn họ một cố áp lực khó có thể kháng cự được, khiến cho bọn họ không có một chút ý thức phản kháng, cũng đều nhận định nhân loại từ này về sau sắp sửa mang theo cái đuôi làm người. Có thể nói là trong lòng bi quan cực độ, tới mức khó có thể thừa nhận. Hiện tại Xích Vũ Đông thắng lợi, lại làm dấy lên trong lòng bọn hộ một đốm lửa hy vọng, mọi người dường như từ trên người hắn, thấy được tương lai của nhân loại. Ở trong lòng bọn họ, đối với Xích Vũ Đông sinh ra một chút kính ngưỡng.

Xích Vũ Đông cảm giác được thân thể của bản thân sắp chống đỡ không được, hắn biết điều này nhất định không thể cho những người này biết được, bằng không, chuyện tình vừa rồi, xem như là làm không công. Hắn đơn gian nói vài câu râu ria, sau đó vội vàng rời đi, về tới mật thất tu luyện của bản thân, đóng cửa lại, vận công điều tức, làm cho thân thể của bản thân rất nhanh khôi phục lại.

Lão đầu gian hoạt Hầu Quang Bình cùng Từ Hàng, dường như nhìn ra có chút manh mối gì, hai người nhìn thoáng qua lẫn nhâu, gật đầu, cười quỷ dị, cùng kết bạn hướng về mật thất tu luyện của Xích Vũ Đông, đi tới. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Những người trên quảng trường, thấy vài vị lãnh đạo trên đài đều tản đi, bọn họ cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, ngọn lửa hi vọng vừa lấy lên trong lòng, nháy mắt vị dập tắt, sau đấy là thở dài, có chút không muốn ly khai nơi này.

Hầu Quang Bình cùng Từ Hàng đi tới trước cửa phòng tu luyện của Xích Vũ Đông, Hầu Quang Bình khẽ gõ cửa, hô: "Tổng chưởng môn, người không có chuyện gì chứ, chúng ta thực lo lắng cho người, nên đến xem." Miệng nói như vậy, trong lòng lại mong chờ hắn chết sớm đi một chút.

Xích Vũ Đông trải qua vài phút điều tức, công lực cũng khôi phục ba thành, hắn thấy hai người này kết bạn mà đến, biết bọn họ là đến đây có ý không tốt, khóe miệng lộ ra một tia cười khinh thường. Hắn giả bộ một bộ dạng cực kỳ mệt mỏi, hữu khí vô lực chậm rãi nói: "Ta --------- ta không có chuyện, mởi ------ tiến vào ------ tiến vào nói chuyện đi." Lời nói vừa dứt, còn cố ý ho khan vài tiếng, giả bộ dường như bị thương rất nặng.

Hai người Hầu Quang Bình cùng Từ Hàng cười với nhau, trong lòng nảy lên một trận vui mừng, ác ý nảy lên trong lòng. Bọn họ đẩy cửa ra, thấy Xích Vũ Đông sắc mặt tái nhợt, không có nửa điểm huyết, lại còn nhắm hai mắt, càng gia tăng ý niệm giết hắn ở trong lòng, lúc này còn không ra tay, con đợi đến khi nào, hai người ra hiệu bằng ánh mắt, nhích người đánh móc sau gáy Xích Vũ Đông.

Nào biết, khi thân ảnh bọn họ, còn cách Xích Vũ Đông chừng một thước, Xích Vũ Đông bỗng nhiên mở mắt, bắn ra hai mũi nhọn hãi nhân, làm cho bọn Từ Hàng cùng Hầu Quang Bình sợ tới mức thân thể ngừng trệ. Bọn họ dừng lại đã trễ, đã vĩnh viễn mất đi năng lực hoạt động, bọn họ cảm giác được một tia hơi thở lãnh lẽo, bất chợt từ cổ bọn họ, đi ra ngoài cơ thể. Nhưng ý thức bọn họ vẫn thanh tỉnh, chẳng qua là mất đi năng lực hoạt động mà thôi.

Xích Vũ Đông cười khẽ, nói: "Hai người các ngươi có phải hay không chờ cơ hội này đã lâu, ta đã sớm đoán trước các ngươi sẽ có một ngày đối phó với ta như vậy, vì thế, ta liền tương kế tựu kế, cho các ngươi mắc mưu. Quả nhiên, ha ha, thật không ngờ các ngươi quả nhiên bị lừa." Tiếng cười của hắn, vô cùng đắc ý, cũng thực nhẹ nhàng.

Tiếng cười vứt dứt, hai người cả kinh, đều cho rằng bản thân đã quá mức xem thường thanh niên này, ý nghĩ hối hận, hiện ra trên khuôn mặt. Nhưng ý thức bọn chúng, lại bất tri bất giác trở nên mơ hồ. "Phanh phanh" hai tiếng vang, hai người đê tiện tiểu nhân nổi danh nhất, như vậy đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, ngã xuống.

Xích Vũ Đông kêu to lên: "Người đâu, đem thi thể hai kẻ này ra ngoài cho chó cho ta, cũng làm cho hai con chó này nếm thử, tư vị bị chó cắn một chút." Lời nói vừa dứt, hai tùy tùng của Xích Vũ Đông, đem thi thể Hầu Quang Bình cùng Từ Hàng tha ra ngoài, tới nơi khi trước Hầu Quang Bình dùng đàn chó dữ tra tấn người khác.

Xích Vũ Đông nhìn hai thi thể bị tha ra ngoài, trong lòng không biết là vì cái gì, cũng không có cảm thấy cao hứng, ngược lại làm cho trong lòng hắn cảm thấy một tia bất an, làm cho hắn không hiểu được. Hắn khổ tâm suy nghĩ, vẫn như cũ không có tiến triển gì, trong đầu không ngừng xuất hiện ảo giác, làm cho hắn sinh ra một chút phiền toái, thầm nghĩ: "Hay là ta bị hai oan hồn của bọn chúng cuốn lấy, điều này sao có thể, tuyệt đối không thể. Đốt, ta muốn thiêu hủy thi thể bọn chúng, đốt thành tro tàn, làm cho bọn chúng hồn phi phách tán- hồn vía lên mây, như vậy, bọn chúng không thể nào quấn lấy ta được nữa." Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, liền xông ra ngoài cửa.

Thân hình hắn cực nhanh, vọt vào trong nơi giam giữ đàn chó dữ, điên cuồng quơ song chưởng, đàn chó dự bị hắn bổ tới sợ tới mức kinh hoàng. Không đến một hồi, tất cả đàn chó dữ này đều không minh bạch trở thành oan hồn.

Xích Vũ Đông nhìn hai cỗ thi thể chỉ còn lại xương cốt, phá lên cười ha ha. Vung nhẹ tay lên, một chuỗi ngọn lửa bay đên hai thi thể chỉ còn lại xương cốt, nháy mắt thiêu đốt chúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play