Vài đạo hắc ảnh hóa thành vài tên hắc y yêu linh trôi nổi ở trên không cách vị trí Mộ Dung Thiên ước chừng hơn một trượng.

Mộ Dung Thiên mặc dù biết mình không phải là đối thủ của bọn chúng, nhưng lão không hề cảm thấy sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn nhóm yêu linh trên không trung nói: "Các ngươi rốt cục cũng đến rồi, là tới để giết ta hay là tới bắt ta đây?" Nói xong, vuốt nhẹ chòm râu rồi ha ha cười lớn. Nghe khẩu khí lão, dường như đã sơm dự tính rằng chính mình sẽ có một ngày như thế này.

Một tên Yêu Linh trong đám, lắc mình, nhẹ nhàng hạ xuống, đứng đối diện Mộ Dung Thiên, cười mỉm nói: "Cùng chúng tôi đi một chuyến, Minh Vương của chúng tôi có việc muốn gặp ngươi."

Mộ Dung Thiên nở nụ cười khinh miệt, nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ theo các ngươi đi sao?"

Tên Yêu Linh kia cũng không có cảm thấy kinh ngạc, ngược lại lại có một bộ dáng rất tin tưởng, cười noi: "Điều này không phải do ngươi quyết định, bất quá, ta muốn khuyên ngươi chính là theo chúng ta đi thôi, đừng để chúng ta phải động thủ là tốt nhất."

Mộ Dung Thiên im lặng nhìn đám Yêu Linh, trong lòng thầm nghĩ: "Đám yêu vật này giết người như ngóe, vì sao lại muốn gặp ta nhỉ, chẳng lẽ bọn chúng muốn lợi dụng ta, lấy ta để uy hiếp Trần Nhược Tư sao, hay là Minh Vương đã biết Trần Nhược Tư rất có khả năng là người duy nhất có thể chữ trị thánh sơn, ta không thể để cho diệu kế của bọn chúng được thực hiện được, cũng không thể làm cho nó(Trần Nhược Tư) mạo hiểm." Nghĩ đến đây, cũng không có nói gì, chỉ phá lên cười ha ha. Trong tiếng cười của lão, mang theo một chút thê lương, phẫn hận, lão hận chính mình vô năng, khôgn còn mặt mũi nào đối mặt với tổ tiên, lại còn liên lụy người khác.

Đột nhiên, lão ngừng cười, khóe miệng tràn ra dòng máu tươi, lão hé miệng phun ra một ngụm máu tươi, để lộ hàm răng đầy máu, cười nói: "Các ngươi đừng cho ta là kẻ ngốc, ta tuy rằng không có năng lực giết các ngươi, nhưng ta bổn sự tự sát vẫn còn có, các ngươi sao không thể dự đoán được. Giấc mộng đẹp của các ngươi sẽ theo cái chết của ta mà trở nên vô nghĩa." Giọng nói vừa dứt, "Phanh, một tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Mộ Dung Thiên, nổ thành nhiều mảnh nhỏ, huyết vụ bắn ra khắp bốn phía. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đám Yêu Linh sợ đến ngây người, im lặng nhìn nơi Mộ Dung Thiên tự bạo bỏ mình, lâm vào trầm tư, trong lòng bọn chúng nghĩ, bọn họ vì tộc nhân có thể không tiếc hy sinh sinh mệnh của mình, thật sự là một tộc quần đáng sợ cùng đáng thương, rõ ràng là thua, vì cái gì không thể buông bỏ mặt mũi, dũng cảm đối mặt với sự thật đây, chết có thể thay đổi sự thật sao? Bọn chúng tuy rằng kinh ngạc, nhưng càng không vì đó mà cười nhạo, châm biếm.

Các đệ tử cùng lưu lại với Mộ Dung Thiên ở Hoa Đình thôn, nghe được từ phương xa có tiếng nổ lớn, đồng loạt đỉnh chỉ công tác đang làm, quay đầu lại nhìn vế phương hướng truyền đến tiếng nổ lớn kia, thấy vị trí truyền đến tiếng nổ, chính là đỉnh núi mà chưởng môn thường đi tới, bọn họ dường như ý thức được cái gì, mơ hồ nhìn thấy huyết vụ đang tiêu tan trước mắt họ, hình ảnh chưởng môn mỉm cười, tức khắc ăn vào trong đầu bọn họ, một trận thương tâm thống khổ, trần ngập trong tim.

"Chưởng môn đã chết, chúng ta đi tìm hung thủ giết chưởng môn để báo thù." Một lão đạo sĩ già khẽ hô lên một tiếng, rồi rất nhanh hướng về đỉnh núi nơi Mộ Dung Thiên tự sát chạy tới.

Đám đạo sĩ, dường như được nhắc nhở, đều theo sát lão đạo sĩ kia mà đi.

Chưa được bao lâu, đã có vài nhóm đạo sĩ chạy tới đỉnh núi kia, đám Yêu Linh cũng không có rời đi, dường như là đang chờ đợi bọn họ đến đây báo thù. Nhóm đạo sĩ dũng cảm huy động thanh kiếm trong tay, hướng về đám yêu linh đánh tới. Thân thể bọn họ còn chưa tới gần đám Yêu linh này, chỉ thấy trước mắt chợt lóe hắc quang. Ngay sau đó cổ phát lạnh một trận, một dòng máu nóng không ngừng trào ra ngoài cơ thể.

Một người tiếp một người, thân thể từ không trung rơi xuống dười, không đến một hồi công phu, tất cả nhóm đạo sĩ đến đây, đều dưới tình huống không có đụng tới được thân thể địch nhân, không một ai may mắn thoát khỏi cái chết dưới sự hung ác của địch nhân.

Máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ đỉnh núi, mùi máu tươi từng trận bốc lên không trung, đám chim trong rừng cũng cảm nhận được mùi máu tươi này, chúng kêu lên tán loạn, đập cánh bay về phía phương xa, tránh xa cái nơi giống như địa ngục này. Vô số đầu chim ác thích ăn xác chết, từ những nơi xa xôi bay tới, bay vòng quanh trên đỉnh núi đầy huyết tinh khí tức này, cùng đợi nhóm Yêu Linh kia rời đi.

Đột nhiên, phương xa truyền đến một tiếng "Ngao______" kéo dài vang vọng. Đám chim ác trên không trung trong nháy mắt biến mất khỏi đỉnh núi này. Nhóm Yêu Linh đang làm công việc thu hồn nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng một mảnh nghi hoặc, đám chim ác này ngay cả bọn họ còn không sợ, vừa mới chỉ nghe thấy tiếng kêu kia, thì liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu là như thế nào nhỉ?

Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng bọn chúng cũng không có để ý, bọn chúng cho rằng, Thú nhân hiện giờ dám cùng với Minh Tộc đối địch không có mấy người, nên cũng chỉ coi điểm không bình thường ấy là việc nhỏ, không để ở trong lòng.

Vài đạo quang mang hoặc hồng, hoặc xanh, hoặc vàng, xuyên thấu đám mây trên không trung, lao thẳng xuống dưới.

"Tốc độ thật nhanh." Một Yêu Linh kinh ngạc hô lên. Thanh âm hắn vừa dứt, ba người hai nữ một nam đều mặc hồng y, một nam tử toàn thân lóng lánh kim quang, một nữ tử toàn thân thanh quang bao phủ, còn có ba nữ tử, hai mặc hắc y, một bạch y, tổng cộng tám người, hiện ra trên đỉnh đầu bọn chúng, khoảng cách ước chừng mấy trượng.

Bọn chúng ý thức được không ổn, nhưng bọn chúng cũng không có cảm thấy kinh hoàng, chậm rãi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào những người trên không trung. Qua một hồi lâu, Yêu Linh dường như nhận thức được một vị trong đó, chính là Linh Cơ Công Chúa, sau khi hắn hướng về không trung thi lễ, liền nói: "Nguyên lai là Công Chúa đại giá quang lâm, không biết có chuyện trọng yếu gì cần chỉ thị?" Theo khẩu khí hắn, rõ ràng nghe ra được có chứa ý tứ hỗn láo cùng khinh miệt.

Linh Cơ cười khan hai tiếng, nói: "Ta sớm đã không còn là Minh Tộc Công Chúa, đừng tưởng rằng các ngươi như vậy có thể lôi kéo làm quen với ta, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi."

"Phải không?" Yêu Linh kia cười quỷ dị, nói: "Lúc trước đích xác ý ta là như vậy, nếu bị ngươi nhìn thấu, ta đây cũng không còn lời nào để nói. Bất quá, ngươi có đảm lượng giao đấu một mình với ta không? Nếu ta thua, tâm phục khẩu phục, tùy ý ngươi xử trí, ngươi thấy thế nào?" Hắn biết rõ năng lực Linh Cơ vẫn giống trước kia, cũng không có nhiều tiến bộ, cho nên mới nói ra những lời này.

Thật không ngờ chính là, Linh Cơ không có lo lăng, trực tiếp đáp ứng. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất là kinh ngạc, trong lòng kỳ quái tự nhủ: "Nàng ta biết rõ không phải là đối thủ của ta, vì cái gì còn đáp ứng giao đấu một mình với ta, chẳng lẽ năng lực nàng ta mới có đột phá?"

Linh Cơ khinh miệt cười nói: "Như thế nào, sợ rồi sao? Chỉ cần ngươi nói ra nhược điểm trí mạng của Minh Vương ở đâu, ta sẽ để lại cho ngươi một con đường sống, thế nào?" Linh Cơ kỳ thật biết Oan hồn nộ khí đã khống chế Minh Vương, đã không còn năng lực công phá nhược điểm của hắn, nàng nói như vậy, chẳng qua là muốn thử địch nhân trước mắt một chút, xem độ trung tâm của bọn hắn đối với Minh Vương như thế nào. Ở trong lòng nàng tính toán, nếu Minh tộc nhân cũng không đồng tâm, thì có thể nghĩ biện pháp khơi mào mẫu thuẫn giữa bọn họ, làm cho bọn họ tàn sát lẫn nhau, như vậy, cũng có thể có thêm ít thời gian để chuẩn bị cho việc chữ trị Thánh sơn.

Yêu Linh kia cũng không biết Linh Cơ có ý đồ, hắn cũng không có nghĩ nhiều, nói: "Ngươi nghĩ rằng ta là hạng người sợ chết sao? Bất quá, lấy năng lực hiện tại của ta, cũng không nhất định bại bởi ngươi, có bản lĩnh cứ lấy tánh mạng của ta đi."

Linh Cơ cũng không có vội vã ra tay, thân thể phiêu động, chuyển qua trước người Trần Nhược Tư, nhìn hắn cười gật đầu, quay đầu lại nhìn chằm chằm Yêu Linh kia nói: "Chúng ta đánh cuộc như thế nào, ngươi thua, ngươi liền nói cho ta biết vấn đề ta muốn hỏi, hoặc là giúp ta làm chút sự tình, ta thua, tự nhiên là thả ngươi rời đi, như thế nào?" Mục đích của nàng, vẫn như cũ là thăm dò. Nàng tuy rằng biết chính mình căn bản là không có khả năng thắng được Yêu Linh kia, nhưng hiện tại chỉ cần có Trần Nhược Tư ở đây, việc gì cũng có thể phát sinh. Cũng không phải là nói có Trần Nhược Tư ở đây, năng lực của nàng có thể phát huy đến mức tận cùng, mà là sau khi Trần Nhược Tư tỉnh lại, hắn phát hiện trên người chính mình phát sinh thêm một kỹ năng, có thể đem năng lượng trên người chính mình, chuyển qua trên người người khác, người được chuyền năng lượng trong nháy mắt trở nên cường đại giống như mình, có thể duy trì liên tục mấy phút đồng hồ. Trước đây trên đường đi đến Trung Thổ, mấy lần đụng phải nhóm Yêu Linh chặn đánh, Trần Nhược Tư đã đem loại kỹ năng này thử qua vài lần, hiệu quả phi thường rõ ràng, cũng để lộ ra tác dụng trấn nhiếp địch nhân.

Đám Yêu Linh trước mắt này cũng không biết, hắn suy nghĩ cho rằng năng lực chính mình tuyệt đối không có khả nẳng bại bởi Linh Cơ, vì thế nói: "Tốt, ta đáp ứng ngươi, nếu ta thua, mặc cho ngươi xử trí hoặc sai bảo." Nói xong, thân hình chợt lóe, bay lên, huyền phù trên không trung, cách đám người Linh Cơ ước chừng hai trượng, nhìn Linh Cơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play