Tử Điệp đưa mắt nhìn Trần Nhược Tư, quay đầu lại mỉm cười nói: "Không vấn đề, cho dù ngài không nhờ ta đi, ta cũng sẽ tận lực bảo vệ đệ ấy, làm cho đệ ấy an toàn đi đến Ngọc lam lĩnh. Dù sao đệ ấy cũng là ân nhân cứu mạng của ta, ta làm sao có thể để cho ân nhân cứu mạng của mình bị mãnh thú độc xà ăn mất đây chứ."
Mộ Dung Thiên thấy Tử Điệp đáp ứng sảng khoái như vậy, trong lòng bất giác sinh ra ý muốn phản hối, lão lo lắng Trần Nhược Tư cùng Tử Điệp đi cùng với nhau, cô nam quả nữ ở chung một chỗ, sẽ phát sinh một số chuyện khó tránh khỏi, sau này không thể thu thập vậy thì phiền toái rồi.
Mộ Dung Thiên trầm mặc một lúc, nói: "Tư nhi, ta còn có chuyện muốn nói với Tử Điệp cô nương, con đi tạm biệt đám đạo huynh đi, chỉ có điều không được nói ra nguyên nhân ta giải tán bọn họ, bởi vì người biết càng ít đối với kế hoạch của ta càng có lợi, hiểu được không?"
Trần Nhược Tư nhíu mày, đứng dậy, dạ một tiếng, đi ra khỏi thư phòng.
Trần Nhược Tư đi rồi, Mộ Dung Thiên nhìn Tử Điệp nói: "Tử Điệp cô nương, ta yêu cầu cô bảo về hắn đi Ngọc Lam lĩnh cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Bởi vì ta không tìm được bất cứ người nào đủ năng lực bảo đảm an toàn cho hắn. Chúng ta mặc dù chưa từng giao thủ, nhưng ta đoán võ công của cô nhất định không hề dưới ta, ta đem nó giao cho cô chiếu cố, ta cũng không cần lo lắng nó gặp phải nguy hiểm nữa. Chỉ có điều, ta thỉnh cầu cô đáp ứng với ta một việc, đó là lúc cùng nó ở trên đường, tận lực tránh cùng nó tiếp xúc, giảm thiểu nói chuyện với nó, cô có thể làm được không? Ta biết như vậy là rất khó cho cô, nhưng cô cũng biết, nó là một người tu đạo, không nên thân cận nữ sắc, an bài này của ta cũng có điểm không ổn thỏa. Ta cũng không muốn nó vì nữ sắc mà phế bỏ tu hành, cô có thể giải thích cho nỗi khổ tâm của ta chứ."
Tử Điệp sững người, trầm mặc một lát , nói: "Mộ Dung chưởng môn, ta đáp ứng với ngài, ta tận lực tránh cùng hắn tiếp xúc, chỉ ở trên đường bảo vệ hắn."
"Tốt, có lời này của cô, ta cũng cảm thấy yên lòng." Mộ Dung Thiên mỉm cười, nói: "Cô có yêu cầu gì xin cứ nói, ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của cô, cung cấp phương tiện cho cô."
"Không cần, Mộ Dung chưởng môn." Tử Điệp mỉm cười, giắt lại vài lọn tóc trên trán, nói: "Nếu như không còn chuyện gì khác nữa, vậy ta bây giờ lập tức xuất phát." xem tại TruyenFull.vn
Mộ Dung Thiên đứng dậy, khẽ cười nói: "Đi đi, cám ơn cô, Tử Điệp cô nương."
"Không cần khách khí, ta vì ân nhân cứu mạng của ta mà làm chút việc, đây cũng là việc nên làm." Tử Điệp đứng dậy, khoát tay nói, nàng vừa nói vừa hướng cửa thư phòng rời đi.
Mộ Dung Thiên đi tới cạnh cửa, nhìn bóng lưng Tử Điệp rời đi, khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: "Ta nhìn ta được, cô đối với nó không phải chỉ là báo ân mà thôi.Nhưng bây giờ đạo quán đích thật là đang lúc nguy cấp, ta cũng không có cách nào đảm bảo an toàn cho nó, chỉ có thể nhờ vả cô thôi. Chỉ mong quyết định này của ta là không sai, cô có lẽ sẽ chiếu cố nó tốt, cũng có thể ở trên con đường tu hành của nó, giúp nó một tay. Tương lai của Thanh Tâm đạo quán này cũng ký thác lên người ba sư huynh đệ bọn chúng rồi. Ài, một vì đệ tử có tiền đồ nhất, bây giờ vẫn biệt vô ân tấn, không biết là nó còn sống hay không." Nghĩ đến đây, lão bất giác rơi lệ.
Trần Nhược Tư và Tử Điệp hai người sau khi xuống núi không bao lâu, đám đệ tử của Thanh tâm đạo quán dưới sự dẫn dắt của đám sư trưởng đi tới trước cửa thư phòng của chưởng môn, đem con đường trước cửa thư phòng vây kín đến nỗi "nước chảy không thông". Mục đích bọn họ tới đây, chỉ là muốn hỏi cho minh bạch lý do chưởng môn hạ lệnh giải tán đệ tử của đạo quán, bọn họ đều không cam tâm cứ hồ đồ như vậy bị đuổi ra khỏi sư môn.
Kỳ thật, Mộ Dung Thiên mới vừa nói cho Trần Nhược Tư giải tán đám đệ tử là có kế hoạch thật sự là không tồn tại. Lão nói như vậy chỉ là muốn Trần Nhược Tư tin tưởng lời nói của lão, nghe an bài của lão, an tâm rời khỏi đạo quán xuống núi.
Mộ Dung Thiên ở trong thư phòng nghe tiếng bước chân của đám đệ tử, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, thầm nghĩ: "Ta làm như vậy là đúng hay là sai đây, sư phụ các vị trưởng bối, xin các vị chỉ điểm cho ta đi. Ta cũng không có nghĩ đến chưởng môn đời trước vừa mới rời đi, ta mới tiếp nhậm liền phát sinh loại sự việc khiến cho người ta vô pháp thừa nhận này. Ta nghĩ, quyết định của ta là không có sai, ta cũng là vì nghĩ cho an nguy của đám đệ tử của đạo quán. Nếu như không giải tán đám đệ tử, nói không chừng Thanh Tâm đạo quán rất có khả năng sẽ phát sinh thảm trạng vô duyên vô cớ bị diệt môn, ta cũng không muốn bởi vì quyết định của ta mà đệ tử của đạo quán oan uổng mất đi tánh mạng." Nghĩ đến đây, lão bỏ cuốn sách xuống, vỗ mạnh xuông bàn, bước nhanh ra cửa thư phòng.
Đám đệ tử đang nháo loạn bàn tán ầm ĩ ngoài cửa nhìn thấy chưởng môn đi ra, đều im lặng trở lại, ánh mắt chờ đợi hướng tới Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên đảo mắt nhìn đám đệ tử bốn phía, cố nén nước mắt muốn trào ra, trầm mặc một lát, nói: "Các đệ tử, xin nghe một lời của ta, nhanh chút xuống núi đi. Ta không muốn nói nhiều nữa, bởi vì ta quyết định bắt đầu từ hôm nay, chính thức giải tán đạo quán, các ngươi tiếp tục ở lại đây cũng là phí công, lãng phí thời gian. Các ngươi đều đến nơi các đầu lĩnh bộ môn mà nhận lộ phí và lương khô. Tốt rồi, cứ như vậy đi, nếu như còn có người lưu lại đạo quán, đừng trách ta thủ hạ vô tình."
Một cái đầu lĩnh của đạo quán cao giọng hô lên: "Chưởng môn quyết định như vậy có phải là có điểm quá mức đột ngột không đây, người nói muốn giải tán đạo quán, cũng phải có cái lý do chứ, nếu có thể nói cho chúng tôi tâm phục khẩu phục, chúng tôi không nghi vấn nữa, bây giờ lập tức xuống núi, nếu không chúng tôi liên kết lập một tân chưởng môn, nghe hắn điều khiển, còn hơn là nghe ngươi một cái chưởng môn làm xằng bậy, hạ lệnh lung tung."
Mộ Dung Thiên biết chính mình không hạ ngoan tâm thì không cản được đám đệ tử này. Lão ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên đầu lĩnh vừa nói kia, nói: "Ngươi nói cái gì, ta thấy ngươi hơn nửa là muốn tìm chết. Ngươi cho rằng các ngươi lập tân chưởng môn liền có thể cùng ta đối kháng sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu như có người kháng mệnh lệnh của ta, vậy giống như cánh cửa bên cạnh ta đây." Nói xong, huy chưởng vỗ lên cánh cửa thư phòng ở bên cạnh.
"Phanh" một tiếng vang lên, cánh cửa bị Mộ Dung Thiên vỗ lên, nháy mắt biến thành phấn mạt bay tán loạn rơi xuống mặt đất bên cạnh lão.
Đám đệ tử thấy vậy, đều cảm thấy ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên. Đám đệ tử này từ khi gia nhập đạo quán đến nay, chưa từng nhìn thấy Mộ Dung Thiên tức giận, cũng chưa từng nhìn thấy lão ở trước mặt người khác hiển thị thực lực của mình. Đều biết rằng lão là người làm việc có chừng mức, có chủ kiến. Lúc này phát sinh hết thảy, xác thật là vượt qua dự liệu của bọn họ rất nhiều. Toàn trường lặng ngắt như tờ, người người cảm thấy tâm tình khẩn trương, không biết nên làm gì cho tốt.
Qua một lúc lâu, tên đầu lĩnh nói chuyện lúc trước, vẻ mặt phẫn nộ, có chút không tự nhiên hô: "Chưởng môn, ta không biết ngài quyết định như vậy là vì cái gì.Nhưng từ hành động vừa rồi của ngài nhìn ra được ngài đang uy hiếp chúng ta, ngài cho rằng chúng ta bị uy hiếp sao? Thủ đoạn đe dọa loại này, ta đã gặp rất nhiều rồi. Nếu như ngài còn tự ý hành động, vậy thì chúng ta bây giờ lập tức bắt đầu bầu chọn tân nhậm chưởng môn."
Đám đệ tử nghe xong lời này, nhất thời không khí sôi sục, giơ cao tay vung nắm tay, đồng thanh hô: "Một lần nữa bầu chọn tân chưởng môn, chúng tôi không muốn một tên gia hỏa vô tri loạn hạ mệnh lệnh làm chưởng môn…..."
Mộ Dung Thiên thấy tình huống có chút không ổn, biết rằng tiếp tục kéo dài đi xuống, rất có thể tạo thành cục diện hỗn loạn không thể khống chế, lão quát lớn một tiếng: "Hỗn đản, là kẻ nào ở đây muốn bầu chọn tân chưởng môn? Ta luôn nói là làm, ai dám vi kháng mệnh lệnh, cách sát bất luận tội." Nói xong, sắc mặt đột biến, vung mạnh tay, theo tay của lão di dộng, một đạo bạch quang bắn ra, bay thẳng về phía đám người đang hò hét.
Đám đệ tử thấy thế, bất giác chấn động, ngừng hò hét, ngây ngốc đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn đạo bạch quang chấn nhiếp nhân tâm, bay về phía mình.
Đột nhiên, một tên đạo sĩ tung người bay lên, lớn tiếng quát: "Các huynh đệ, lão già này điên rồi, chúng ta cùng nhau xong lên giết chết tên điên này." Vừa dứt lời, thân hình của hắn bay thẳng về phía Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên không chút lưu tình, vung tay, một cái thủ ấn quang ảnh cực lớn đánh về phía tên đạo sĩ đang nhào về phía mình. Nháy mắt, quang ảnh thủ ấn lóe lên, tiếp xúc với thân thể của đạo sĩ nọ, quang ảnh thủ ấn theo đó biến hình, đem đạo sĩ trói ở bên trong, sau đó từ từ thu nhỏ, đem đạo sĩ ép thành một đoàn, khiến cho hắn mất đi đấu chí và lực hành động, hắn kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống đất.