Hai người Trần Nhược Tư và Linh Cơ thành công chạy thoát khỏi Minh tộc, chạy đến địa vực Trung thổ. Linh Cơ vốn có thể sử dụng Truyền Tống pháp thuật đem Trần Nhược Tư và bản thân một lần chuyển đến nơi mà Trần Nhược Tư muốn đến-Ngọc Cảnh châu thành, nhưng không biết vì sao nàng không làm điều đó, mà lại nói không có cách nào truyền tống xa được như vậy, làm cho Trần Nhược Tư đành phải mang theo nàng, vội vàng một đường chạy về Ngọc Cảnh châu thành.

Mặc dù là cấp tốc chạy đi, nhưng cước lực của Trần Nhược Tư cũng là có hạn, bọn họ kiên trì chạy cả ngày lẫn đêm, chạy mất năm ngày mới đến địa vực quản hạt của Ngọc Cảnh châu thành, gần Bạch Vân đạo quán.

Suốt cả chặng đường, Linh Cơ hết hỏi đông rồi lại hỏi tây, nhưng nàng từ trong miệng của Trần Nhược Tư không hề thu thập được tin tức tình báo mà mình muốn. Nàng mặc dù cảm thấy có chút thất vọng nhưng trải qua mấy ngày ở cùng với Trần Nhược Tư, nàng vô ý phát giác ra, ấn tượng tốt về Trần Nhược Tư lại tăng thêm một chút nữa. Text được lấy tại Truyện FULL

Mấy ngày này, Trần Nhược Tư vẫn nghĩ đến một vấn đề duy nhất, đó là vì sao sau khi mình lợi dụng lực lượng của Vạn Tượng Càn Khôn Quyển ở địa lao Minh tộc liệu thương cho Linh Cơ, bản thân mình đột nhiên trở nên mắt sáng tai thính. Hắn án theo phương pháp khi đó thử nghiệm lại rất nhiều lần nhưng đều thất bại, hắn không bởi vì điều đó mà mất đi tin tưởng, vẫn như cũ mỗi ngày luyện tập thử nghiệm. Kỳ thật, nguyên nhân thất bại của hắn rất đơn giản, là bởi vì ngày nào hắn cũng muốn nhanh chóng gặp lại Mộng Tuyết, vào lúc luyện tập tư tưởng có chút hỗn loạn, không chân chính tĩnh tâm tu luyện mà thôi.

Mặc dù Trần Nhược Tư không thể khiến cho loại cảm giác mắt sáng tai thính đó hiện trở lại, nhưng bản thân hắn mỗi lần luyện tập một lần, hắn đều có thể cảm giác rõ ràng khí lực lưu động trong cơ thể mình có sự tăng cường, điều này cũng là một cái nguyên nhân khác làm cho hắn tiếp tục kiên trì tu luyện.

Thân thể của Trần Nhược Tư vốn là một cái phàm nhân thân thể, dưới cơ duyên xảo hợp, trải qua sự luyện hóa của lam sắc liệt diễm dưới luyện ngục Minh tộc biến thành bất tử bất diệt chi thân. Mặc dù là như vậy nhưng pháp lực của hắn không bởi vậy mà trường tiến, hắn ngẫu nhiên có thể phát ra công kích lực chính là hắn trong lúc vô ý đem lực lượng của hộ tâm tiên khí trong cơ thể mình kích phát ra, mà đạt tới mục đích công kích địch nhân.

Trần Nhược Tư trước đó án chiếu theo phương pháp luyện tập hành khí mà mình đã học ở đạo quán, hắn cảm thấy căn bản là không có tiến bộ, ngược lại hắn và Mộng Tuyết sau khi có quan hệ vợ chồng thân mật, hắn lại cảm thấy năng lực của bản thân có sự tăng tiến. Điều này là bởi vì thân thể của hắn vốn không phải là thân thể của thường nhân, mà là một cái quái dị thân thể có thể hấp thu năng lượng trong cơ thể của người khác, điều này hắn không hề hay biết, Mộng Tuyết đương nhiên càng không biết.

Chỉ bởi vì hắn mỗi lần hấp thu đi năng lực đều cực kỳ ít, không làm cho Mộng Tuyết cảm thấy không thích nghi mà thôi. Hơn nữa Mộng Tuyết đã là tiên tử, mất đi một chút năng lượng, một chút nghỉ ngơi rất nhanh có thể khôi phục trở lại, điều này cũng khiến cho bọn họ không phát hiện ra chỗ quái dị của thân thể của Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư hiện tại dựa theo phương pháp luyện tập mà bản thân trong lúc vô ý lĩnh ngộ ra được, may mắn là cũng thích hợp với đặc điểm hấp thu năng lượng của thân thể mình, điều này cũng là lý do khiến cho hắn cảm thấy năng lực của bản thân nhanh chóng tăng lên lúc hấp thu lực lượng của Vạn Tượng Càn Khôn Quyển.

Chưởng môn của Bạch Vân đạo quán, mặc dù đem thi thể của đệ tử mình hỏa thiêu, nhưng lão ta không hề làm cho xong hết, vết máu ở hiện trường còn lưu lại trên khoảng sân nhỏ phía trước đạo quán. Sự việc đó mặc dù đã trải qua năm ngày, nhưng mùi máu tanh nồng vẫn chưa hoàn toàn tan hết.

Mà trên khoảng sân nhỏ, bây giờ xuất hiện một loại hiện tượng kỳ quái, một đoàn hắc sắc vụ đoàn không ngừng bay vòng quanh trên không trung. Khiến cho đám chim chóc trong khu rừng gần đó hoảng sợ cả ngày cả đêm kêu không ngừng.

Hai người Trần Nhược Tư và Linh Cơ ở trong khu rừng nghe được tiếng kêu của đám chim chóc, bọn họ cảm thấy tâm phiền ý loạn, ngẩng đầu nhìn đám chim chóc đang bay trên trời chửi rằng: "Con mẹ các ngươi đám chim chóc chết tiệt, có phải là con mẹ ngươi bị giết bị róc thịt, ở đó khóc tang, khiến cho người ta phiền não chết đi được."

Linh Cơ nhìn Trần Nhược Tư, mở miệng trêu chọc, nói: "Trần tiểu tử, ngươi làm gì mà phải buồn bực tức giận chứ, có phải là rất nhanh sẽ gặp được Mộng Tuyết của ngươi mà như vậy không?"

Trần Nhược Tư vẻ mặt tươi cười, nói: "Này, này, cô có ý gì đây, ta đem chuyện của ta nói cho cô, cô lại lấy nó trêu ta. Lại nói, ta chửi đám chim kia thì có liên quan gì đến cô chứ." Lúc hắn nói, vẻ mặt mặc dù mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại không thống khoái, thầm nghĩ: "Nếu không phải là thấy ngươi liều mạng cứu ta đi ra, nói gì ta cũng sẽ không nói cho ngươi sự việc giữa ta và Mộng Tuyết.

Chỉ có điều, ta bây giờ tâm tình lo lắng đích xác là bởi vì ta mấy ngày nay không gặp Mộng Tuyết mà tạo thành. Cũng không biết các nàng bây giờ ra sao rồi, còn ở cái khách sạn đó không? Các nàng không có tiền, làm sao thoát đi đây?" Hắn nghĩ đến đây, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài một hơi.

Linh Cơ đã cảm thấy đám chim chóc này có chút không giống bình thường, nàng ngẩng đầu cẩn thận quan sát đám chim chóc đang bay lượn kêu hót trên không trung, nhìn thấy bộ dạng kinh hoảng của bọn chúng, trong lòng nghi hoặc: "Đám chim chóc này vì sao lại có bộ dạng như là bị làm cho kinh hoảng nhỉ, chẳng lẽ nơi này từng phát sinh ra sự việc khiến cho chúng nó cảm thấy sợ hãi sao. Ngay cả chim chóc cũng kinh hoảng e sợ như vậy, nhất định là thảm sự mà người ta không có cách nào tưởng tượng ra rồi. Trong không khí còn có mùi máu tanh lúc ẩn lúc hiện, xem ra nơi này nhất định là chết không ít người rồi." Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười quỷ dị, nói: "Chim chóc trên không trung đích xác là khóc tang, ngươi chửi một chút cũng không sai, ngươi muốn biết đám chim chóc này vì sao mà trở nên như vậy không?"

Trần Nhược Tư không hề suy nghĩ liền trả lời: "Thật, cô không phải là chim, làm sao có thể biết được đám chim chóc vì cái gì mà như thế chứ, ta thấy cô hơn nửa là đang lừa gạt ta, ta sẽ không tin lời của cô đâu?"

Linh Cơ cười nói: "Trần tiểu tử, ta nói ngươi năng lực thấp kém ngươi lại không thừa nhận, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy tồn tại trong không khí khu rừng này có chút quái dị sao? Đám chim chóc đó đúng là bị không khí quái dị này làm cho tiếng hót trở nên quái dị."

Trần Nhược Tư dụng tâm kiểm tra, có lẽ bởi vì mũi của hắn không đủ linh mẫn, không có ngửi ra điểm bất thường trong không khí, trong lòng thầm nghĩ: "Cô ta nhất định là đang lừa gạt ta, ta giả vờ ngửi ra dạng khí tức xem cô ta nói như thế nào." Nghĩ đến đây, hắn quay đầu lại nhìn Linh Cơ, mỉm cười quỷ dị, nói: "Cô nói xem thật ra trong không khí có cái gì khác thường đây, xem xem chúng ta ngửi ra cùng một dạng không."

Linh Cơ dường như nhìn thấu suy nghĩ của Trần Nhược Tư, cười nói: "Xem ra ta thật sự là coi thường ngươi rồi, mỏng manh khí tức trong không khí chỉ có cao thủ như chúng ta mới có thể nhận thấy được, không nghĩ đến ngươi bây giờ đã nhận ra được, xem ra mấy ngày nay ngươi tiến bộ thật sự là không nhỏ."

"Ta khinh, cao thủ cái gì, vẫn là dạng bị người ta gọi đến đuổi đi, giam vào đại lao thôi. Một ngày nào đó, ta muốn cho cô ở trước mặt ta, không dám nhắc đến hai chữ "cao thủ" này. Dù sao, nơi này chim chóc quái dị như vậy, chẳng lẽ thật giống như nàng ta nói, trong không khí ẩn chứa một cỗ khí tức khác thường sao, là cái gì khí tức nào nhỉ….." Trần Nhược Tư trong lòng không phục, nhưng hắn cũng không thể nhân nại, nghĩ đến đây, hắn lại rơi vào trong im lặng, qua một lúc lâu, trong lòng hoảng sợ , mới mở miệng nói ra "Huyết tinh khí tức" bốn chữ.

Linh Cơ trong lòng thất kinh, đáp: "Ngươi làm sao biết được là huyết tinh khí tức, chẳng lẽ ngươi thật sự ngửi thấy sao?"

Trần Nhược Tư có chút giật mình đáp: "Thật là huyết tinh khí tức sao, ta không ngửi thấy, mà là đoán mò ra thôi."

Linh Cơ nói: "Đúng là huyết tinh khí tức, hơn nữa là từ phía trước truyền tới."

Trần Nhược Tư nói: "Án theo cô nói, nơi này nhất định là phát sinh ra thảm sự khiến cho người ta cảm thấy khủng bố. Đi nhanh, chúng ta nhanh đi tới xem sao." Nói xong, Trần Nhược Tư gia tăng cước bộ, hướng về phía Linh Cơ chỉ bước nhanh tới.

Linh Cơ đối với sự tình phát sinh của nhân loại không thèm quan tâm, nàng thấy Trần Nhược Tư nóng lòng muốn điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, nàng có chút không tình nguyện đi theo.

Không đến một lát, một cỗ nhàn nhạt huyết tinh khí tức truyền đến lỗ mũi Trần Nhược Tư. Trong lòng Trần Nhược Tư cũng cảm thấy có chút kinh hoảng. Trước đây hắn mặc dù đã từng chứng kiến tràng cảnh sát nhân, nhưng trước tới giờ đều không có ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc đến vậy, Điều này cũng là một lý do khiến cho hắn cảm thấy kinh hoảng. Bọn họ càng đi về phía trước, mùi máu tanh càng thêm nồng, chim chóc trên không trung kêu hót càng lúc càng nhiều, tiếng hót càng lúc càng lớn.

Điều này, khiến cho Trần Nhược Tư càng thêm cảm thấy kinh hoảng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play