Tiêu Mục nghe Tiêu Dật Phàm lại nói phụ họa Trang Nhã Khinh, lại đỏ mặt. Sau đó im lặng, không lên tiếng đi trở về phòng của ông.
Trang Nhã Khinh dùng số điện thoại mẹ Cô Triệt mà Tiêu Dật Phàm cho, gọi một cuộc điện thoại cho mẹ chồng tương lai Chư Tiêm Nhiên của cô.
"A lô, xin hỏi cô là?" Từ trong điện thoại, Trang Nhã Khinh có thể nghe được mẹ Cố Triệt là người nhận được sự giáo dục vô cùng tốt. Giọng không cao không thấp, tao nhã, chính là hình dung như vậy. Nghe cũng rất dễ nghe, giống như là nghe khúc nhạc violin đẹp đẽ, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, tinh thần sảng khoái.
Là như vậy, người đàn ông như Cố Triệt thì mẹ của anh sao lại kém cỏi được chứ.
"Xin chào, xin hỏi bác là mẹ của Cố Triệt phải không ạ?" Trang Nhã Khinh cũng tự giác hạ thấp giọng xuống. Thật ra thì lần đầu tiên gọi điện thoại cùng mẹ chồng tương lai nên vẫn có chút khẩn trương, chỉ sợ làm tới mẹ chồng tương lai ghét, không thích cô thì làm thế nào?
Chư Tiêm Nhiên hơi ngẩn người, nghe âm thanh đối phương là một cô gái trẻ tuổi. Nhưng bà cũng không nhận ra số này, cũng tin chắc bà không biết người bên kia điện thoại. Chỉ là cảm giác đối với đối phương vẫn không tệ, chắc là một cô gái hiểu lễ nghĩa. Cho nên cũng không trực tiếp cúp điện thoại cô. Huống chi, người ta cũng nói tên con trai bà, khẳng định có quan hệ cùng con trai bà. "Ừ, đúng vậy. Cô là. . . . . ."
Coi như lần này là vận khí Trang Nhã Khinh tốt, nói một câu có khi Chư Tiêm Nhiên sẽ trực tiếp cúp điện thoại, không hỏi người khác lần thứ hai. Ở trong mắt Chư Tiêm Nhiên, có người không biết gọi một cuộc điện thoại tới đây, bà còn hỏi là ai, nhưng mà đối phương không trả lời vấn đề của bà hết lần này tới lần khác thì tuyệt đối sẽ không nói thêm nữa .
"Xin chào bác gái, con là bạn gái Cố Triệt, Trang Nhã Khinh, con có thể hẹn người gặp một lần không ạ?"
Bạn gái Triệt Nhi? Chính là cô gái mà Triệt Nhi nói rất thích sao? Có thể không tìm được Triệt Nhi cho nên gọi điện thoại tới hỏi bà. Thật là uất ức hai đứa trẻ này, bởi vì một lời nguyền rủa không giải thích được.
"Ừ, có thể."
"Bác gái thích nơi nào ạ? Con đi đặt bàn trước."
"Ở quán trà là được rồi. Ba giờ chiều bác tương đối có thời gian." Chư Tiêm Nhiên suy nghĩ một chút, vẫn nên định thời gian cùng nhau.
"Dạ được, bác gái bận rộn, con không quấy rầy." Không ngờ thuận lợi như vậy. Xem ra không phải tất cả mẹ chồng trong đại gia tộc đều khó tính. Xem ra không phải tất cả phu nhân trong đại gia tộc đều chanh chua. Trong tiểu thuyết luôn viết về thế lực đặc biệt này, bất tận.
"Ừ." Sau khi Chư Tiêm Nhiên cúp điện thoại, gọi một cuộc điện thoại cho Cố Triệt, vẫn không gọi được. Mặc dù biết Triệt Nhi đang ở đâu, nhưng Chư Tiêm Nhiên lựa chọn để Cố Triệt an tĩnh một lát, cũng không có đi nhà Cố Triệt ở.
Cố Thần không biết ăn thứ gì mà đau bụng kéo dài một ngày một đêm, cả người cũng mệt lả, cho nên cũng không có tâm tư nói chuyện này. Dù sao xem ra Cố Triệt cũng không tệ đi hai ngày , hai ngày nữa nói cũng không có sao.
Die nda nl equ ydo n
Trang Nhã Khinh cũng không biết quán trà nào hết nên không thể làm gì khác hơn là tự tìm tòi, sau đó lập tức lên đường đi Yên Kinh nhận vị trí. Bởi vì khu vực quán trà buôn bán đặc biệt tốt, nhất là ba giờ chiều, người tương đối nhiều, vị trí không tốt, hơn nữa, vẫn không thể điện thoại đặt bàn nên không thể làm gì khác hơn là đến trước một chuyến. Cũng tốt, nên đi trước, tránh cho buổi chiều xảy ra sự kiện ngoài ý muốn đến trễ, sẽ không tốt.
Trang Nhã Khinh đến quán trà, vận khí tốt, hôm nay buôn bán cũng không khá lắm, cho nên Trang Nhã Khinh đặc biệt chọn chỗ ngồi gần cửa sổ mà cô thích nhất. Vị trí này nhìn từ cửa sổ ra ngoài, có thể thấy phong cảnh phía ngoài, còn có thể quan sát tình hình ngoài cửa quan trà bất cứ lúc nào.
Thời gian chờ đợi khá dài, Trang Nhã Khinh cảm thấy thật sự quá nhàm chán, gọi điện thoại cho Cố Triệt, nhưng không gọi được.
Chờ đến ba giờ chiều, vừa tới ba giờ, Chư Tiêm Nhiên đã đến, thời gian vừa chuẩn. Mặc dù không nói qua điểm riêng của đối phương, nhưng Trang Nhã Khinh liếc mắt một cái vẫn nhận ra Chư Tiêm Nhiên. Chủ yếu là phong cách cả người Chư Tiêm Nhiên, còn có đôi giống Cố Triệt.
Cố Triệt cũng đã là người hai mươi sáu tuổi, mẹ anh ít nhất cũng bốn mươi lăm tuổi, nhưng nhìn là được bảo dưỡng rất tốt, mặc dù khóe mắt cũng có nếp nhăn, nhưng cũng không rõ ràng, trang điểm một chút thì hoàn toàn không nhìn ra. Như vậy vừa nhìn thì cảm thấy cũng chưa tới ba mươi tuổi.
Những chỗ khác của hai người cũng không giống, nhưng ánh mắt lại rất giống. Duy nhất có khác biệt chính là ánh mắt, ánh mắt Chư Tiêm Nhiên là thanh nhã, nhàn nhạt, giống như nhìn gì cũng giống nhau. Ánh mắt Cố Triệt chính là rất sắc bén, làm cho người ta không thể nhìn thẳng. Nếu như Cố Triệt có thể thu lại ánh mắt sắc bén, khí chất sẽ hoàn toàn bất đồng.
Trang Nhã Khinh tiến lên, đứng lại ở trước mặt Chư Tiêm Nhiên, cách khoảng cách nhất định, cự ly thích hợp nhất. "Chào bác, xin hỏi bác chính là mẹ Cố Triệt phải không ạ?" Vẫn là hỏi trước một chút, nếu không nhận lầm thì rất xấu hổ .
"Đúng vậy. TrangNhã Khinh?” Chư Tiêm Nhiên quan sát cô gái này từ trên xuống dưới. Không tệ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất tinh xảo, cũng không có vẻ cợt nhã. Váy màu xanh ngọc, trang trọng, thật ra thì cũng chính là vải dệt. Dáng đứng chỉnh tề, nụ cười ở mức độ thích hợp, không khoa trương, không lấy lòng, nụ cười rất tự nhiên, xem ra thật thoải mái. Ấn tượng thứ hai, Chư Tiêm Nhiên còn cảm thấy Trang Nhã Khinh thật tốt.
Lần này Trang Nhã Khinh chọn rất lâu mới chọn được quán này, chủ yếu là không khí trang trọng, tương đối thích hợp với trường hợp này.
Thật ra thì màu xanh ngọc cũng là màu sắc có tranh cãi. Có người mặc vào trông có vẻ đặc biệt già đi, có người mặc vào chính là đặc biệt ung dung quý phái.
“Đúng ạ, bác gái mời bên này.”
Trang Nhã Khinh dẫn Chư Tiêm Nhiên đến chỗ ngồi đã đặt. Trùng hợp, đây cũng là chỗ bình thường Chư Tiêm Nhiên thích ngồi.
“Ừ.”
Sau khi ngồi xuống, trà liền bưng lên. Trang Nhã Khinh không để cho nữ nhân viên phục vụ châm trà, để cho người ta rời đi. Tự cầm bình trà nâng lên giúp Chư Tiêm Nhiên châm trà. Động tác thuần thục, khiến nụ cười Chư Tiêm Nhiên tăng thêm. Trang Nhã Khinh hài lòng nhìn thành quả của cô, quả nhiên có ích. Bình thường phu nhân đại gia tộc đều tương đối thích cô gái lễ phép, trang trọng, khéo léo, còn biết rất nhiều thứ tao nhã. Vừa lúc, những thứ này cô đều có.
“Không biết bác thích trà gì, cho nên còn mang theo một loại trà của con. Không phải là giống nổi tiếng gì, bác gái cũng không đừng ghét bỏ nhé.” Nghe được Chư Tiêm Nhiên nói muốn gặp mặt ở quán trà, trong nháy mắt Trang Nhã Khinh nghĩ tới lá trà của mình. Trang Nhã Khinh mười phần tin tưởng với trà cô trồng, tin rằng chỉ cần có một chút hiểu rõ với trà, thích trà thì cũng sẽ thích.
“Đây là trà gì? Rất thơm.” Chư Tiêm Nhiên ngửi một cái, quả nhiên rất thơm.
“Lá trà khá nhỏ, cũng không có đặt tên đặc biệt, cho nên trực tiếp kêu là Tiểu Trà. Bác gái nếm thử một chút xem có thể đặt cho trà này một cái tên dễ nghe hay không?”
Chư Tiêm Nhiên uống, cảm thấy mùi vị có chút quen thuộc, nhưng lại có chút xa lạ. Chỉ là thật sự là trà ngon. “Bác không có tài cán đó đâu.”
“Làm sao có thể chứ? Bác gái cũng không nên không đặt tên cho nó đấy ạ.”
“Ha ha, vậy cũng được, gọi là Ngưng Hương như thế nào?”
“Ngưng Hương, tên rất hay.”
Thưởng thức trà là thứ yếu, chủ yếu chính là nói chuyện. Trang Nhã Khinh khẽ đặt ly trà xuống, nhìn Chư Tiêm Nhiên hỏi: “Bác gái, thật ra thì con hẹn người ra ngoài là có chuyện muốn hỏi một chút. Tự con cũng thấy ngại. Vẫn chưa có gặp người thì lại có chuyện hẹn người ra rồi.”
“Chuyện gì thế?”
“Con muốn biết, vị hôn thê của Triệt có tên là gì, ở đâu. Bác có thể nói cho con biết không?” Lần này Trang Nhã Khinh đổi xưng hô rồi, kêu Cố Triệt là Triệt. Chủ yếu vẫn là muốn Chư Tiêm Nhiên biết tình cảm cô cùng Cố Triệt thật sự rất tốt, nhắc nhở quan hệ bây giờ của cô và anh.
“Con muốn tìm cô ấy?”
“Đúng, con muốn biết rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến Triệt chia tay với con. Rõ ràng, Triệt yêu con mà.”
Chư Tiêm Nhiên nghe Trang Nhã Khinh nói, đồng thời cũng nhớ tới bộ dạng một mình Cố Triệt quỳ gối ở nhà thờ tổ, đau lòng không thôi. Giọng nói với Trang Nhã Khinh cũng biến thành hiền lành hơn nhiều. “Con bé ngốc, con không cần đi tìm, không có ích lợi gì.” Không ngờ Triệt Nhi đã nói chia tay cùng cô bé này, sau đó lại liên lạc không được, khó trách lại tìm bà.
Bà thật thích cô bé này, trước tiên không nói đến gia thế, cũng không biết gia thế, chính là cảm giác tổng thể thì cũng đều phù hợp tiêu chuẩn con trai của bà, nhưng đáng tiếc, con bé và Triệt Nhi vẫn không đủ duyên phận.
“Tại sao? Dù không có ích thì con cũng muốn đi, con muốn cố gắng hết mình thử một chút. Con không muốn cùng Triệt tách ra.” Trang Nhã Khinh nói xong khiến Chư Tiêm Nhiên xúc động.
“Bác cũng không biết con bé đó ở đâu nữa, nhưng nguyên nhân cũng không tiện nói.” Nói ra ai tin? Chỉ biết cho là bà tùy tiện tìm một cớ. Hơn nữa, rất nhiều chuyện nói ra ngoài không tốt, chuyện này bà cũng không giúp được. “Con chết tâm đi, thật sự là con và Triệt Nhi hữu duyên vô phận.”
“Bác gái, thật không thể nói sao?”
“Thật không thể.” Chư Tiêm Nhiên thật có lỗi nhìn Trang Nhã Khinh.
“Nếu bác gái không muốn nói, con cũng không miễn cưỡng, nhưng con sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Trừ khi Triệt thật sự không yêu con nữa.” Trang Nhã Khinh đầy tự tin nói.
Buông tha? Không!
Trang Nhã Khinh muốn tìm Chư Tiêm Nhiên để cho chút ý kiến, nhưng vẫn gặp được trở ngại rất lớn, căn bản là mình không gặp được. Chẳng lẽ chuyện này cũng sẽ di truyền?
“Tùy con thôi.” Bà còn có thể nói gì? Ép buộc người khác buông tha? Có lẽ chờ lúc thấy Triệt Nhi cùng cô bé kia kết hôn thì sẽ chết tâm thôi.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, không nói vấn đề này, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Chư Tiêm Nhã rời đi, Trang Nhã Khinh vẫn không biết nguyên nhân. Gần đây luôn là gặp khó khăn.
Thất vọng trở về, nhận được tin tức có kết quả kiểm tra rồi, kết quả là cửa hàng Trang sức Thiển Nhã thật sự có phóng xạ mạnh, trong đó có một lại nguyên tố phóng xạ vô cùng mạnh. Còn có một tin tức xấu, đó chính là nhân viên Trang sức Thiển Nhã cũng xuất hiện tình huống rụng tóc.
Trang Nhã Khinh cả kinh, tại sao có thể như vậy?
Bởi vì đoạn thời gian cô ở cùng Cố Triệt cho nên vẫn không thể nào trông nom chuyện Thiển Nhã, không nghĩ tới cô không cẩn thận thì xảy ra tình huống như thế. Sau khi Trang Nhã Khinh trở về, nhìn thấy trận thế cao ngút ở cửa chính, hơn nữa, lần này gào thát ở cửa ra vào còn có nhân viên của cô. Sau khi các nhân viên trở về không được vài ngày thì cũng xuất hiện những tình huống như khách, chạy đi kiểm tra, toàn bộ đều nói tiếp xúc qua lượng nguyên tố phóng xạ. May mà phát hiện kịp thời, cũng không có vấn đề quá lớn. Nhưng chính là vấn đề một chút xíu như vậy cũng đủ khiến Thiển Nhã đóng cửa, thậm chí sập tiệm.
Thiển Thiển lập tức nói hết lời, một mực an ủi mọi người, nhưng căn bản người khác không nghe cô ấy.
Lần trước Trang Nhã Khinh nói không có vấn đề, đi bệnh viện kiểm tra, còn mời nhân viên khiểm soát kiểm tra, kết quả ngược lại bản thân lại thối lui. Bệnh viện nói cũng bởi vì phóng xạ mà nhân viên kiểm tra đo lường cũng cho ra kết luận, bên trong trang sức của Trang sức Thiển Nhã xác thực có chứa rất nhiều nguyên tố phóng xạ.
Kết quả vừa ra tới, sao mọi người còn nghe Thiển Thiển nói chuyện, sao còn nghe Trang Nhã Khinh nói chuyện. Cũng la hét muốn Trang Nhã Khinh bồi thường. Những người vốn là nhân viên, có một vài người không có ở đó, có một vài xuất hiện ở Thiển Nhã, nói lời chanh chua.
“Khó trách tiền lương cho chúng tôi khá cao, vốn để cảm kích cô cho chúng tôi có một việc làm, thì ra là muốn bắt chúng ta làm người chết thế.”
“Đúng vậy, thiệt thòi cho tôi còn giúp cô nói lời hay, thật là bà chủ lòng dạ hiểm độc.”
“Hừ, chúng ta nhất định phải kiện họ, ít nhất phải bắt họ nên có bồi thường cho chúng ta mới được, chúng ta không thể từ bỏ ý kiến như vậy.”
Lần này Trang Nhã Khinh thật sự là bị ép đến góc tường, không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tuyên bố đóng cửa, nên cho tiền thuốc thang còn có tổn thất phí tinh thần cho không ít người thì mới khiến phần lớn đi về. Chỉ có một số vẫn không đồng ý, vẫn muốn kiện Trang Nhã Khinh ra tòa, nhất định phải làm thương nhân Trang Nhã Khinh lòng dạ hiểm độc chịu chế tài.
Một mực sủa ồn ào chính là người dẫn đầu gây chuyện lần trước, nói chị mình vào bệnh viện.
Trang Nhã Khinh khinh miệt nhìn người phụ nữ kêu gào khác thường, giống như người đàn bà chanh chua chửi đổng, nói một câu khiến người phụ nữ kia im miệng: “Cô cảm thấy thật sự kiện ra tòa thì chuyện sẽ theo mục đích các người muốn có được sao? Như vậy không cần các người tố cáo, tôi có thể tự mình đi rồi.” Cô đồng ý bồi thường cũng chỉ là tùy cơ ứng biến, trước tiên muốn trì hoãn mọi người, sau đó sẽ từ từ tra một chút.
Những ngày qua bà đây chiếu cố cho chuyện riêng thì các người liền tóm lấy cơ hội này gian lận đúng không? Như vậy thì nhìn một chút xem là các người ‘một mũi tên hạ hai chim’ hay là các người ‘trộm gà không được còn mất nắm gạo’. Trang Nhã Khinh nói xong liền dẫn Thiển Thiển rời khỏi Thiển Nhã. Cửa chính Thiển Nhã vẫn đóng thật chặt, chưa mở. Đang náo nhiệt trên đường lớn bỗng nhiên cực kỳ tiêu điều.
Trang Nhã Khinh, Thiển Thiển, còn có Bạch Ninh cùng đi. Bạch Ninh cũng người duy nhất còn đứng ở bên bọn họ. Trang Nhã Khinh chợt trêu ghẹo nói: “Bạch Ninh, nếu như không phải là bởi vì cô ấy thì anh còn có thể kiên định đứng ở bên tôi như vậy sao?” Lúc này vẫn có thể nói đùa thì đủ để chứng minh tố chất tâm lý của Trang Nhã Khinh mạnh dường nào rồi.
Thất tình, thất nghiệp, nhưng vẫn cười.
Bạch Ninh không biến sắc nhìn Mạc Thiển, sau đó trả lời: “Sẽ. Không có ai hiểu rõ những trang sức kia hơn tôi. Mặc kệ tôi tự mình khai đao hay không thì toàn bộ những trang sức kia tôi đều sờ qua chạm qua, có vấn đề hay không, tôi rõ ràng nhất.” Anh cầm dao, cả ngày cả đêm đều cầm, không phải anh cầm đao thì tất cả cũng trải qua tay của anh, mỗi viên đá quý nguyên sơ đều do anh phân tích qua kích thước hình dạng cùng với chất liệu, sau đó xác định thích hợp với thiết kế của Thiển Thiển hay không thì mới đốc thúc thợ cắt khắc làm.
Anh vốn là đặc biệt nghiên cứu cái này, không có ai hiểu rõ hơn anh cả, đây đúng là sự thật.
“Haizz, có hai người là đủ rồi.” Trang Nhã Khinh thở dài.
Bạch Ninh cười cười: “Tôi biết Trang Nhã Khinh cũng không phải giống như lời em nói.”
“Vậy chứ nói sao?”
“Em nên nói, tôi nhất định phải tìm ra người hãm hại tôi, sau đó hung hăng hành hạ hắn, đánh cho răng hắn rơi đầy đất.”
“Anh thật sự rất hiểu rõ em nhỉ, ý kiến này không tệ, có thể thử.” Mỗi lần người khác nói đánh ai răng rơi đầy đất cũng chưa có chân chính thực hiện qua. Dù đánh cho người khác hoa rơi nước chảy, nhưng thật chưa có răng rơi đầy đất. Ờ, chờ lúc bắt được tên đó, liền. . . . . . Hắc hắc, nhìn dáng vẻ người khác nhặt răng mình trên mặt đất rất sảng khoái.
Vừa mới nói xong, chợt từ bên cạnh chạy đến một người phụ nữ, trong tay còn cầm một con dao gọt trái cây, đâm về phía Trang Nhã Khinh. Tiếc rằng thử nhiều lần đều bị Trang Nhã Khinh dễ dàng mà tránh khỏi.
“Thế nào, cô thật đúng là càng sống càng muốn chết à. Trước kia còn biết tìm sát thủ, sao bây giờ tự mình lên sân khấu luôn vậy? Không sợ bị phát hiện? Không sợ ngồi tù?” Trang Nhã Khinh nhìn người đàn bà trước bặt, xem ra giống như trẻ tuổi xinh đẹp hơn lần gặp mặt trước. Nếp nhăn trên mặt ít đi, da tốt lên, mặt hơi nhờn, vóc người đẹp giống như cũng càng có đường cong S rồi.
Hiện đại kỹ thuật phẫu thuật thẫm mĩ thật đúng là phát triển. Rõ ràng là mặt mâm có thể biến thành mặt trái xoan, rõ ràng cả người dư thịt có thể hút mỡ, ngực phẳng có thể bơm lên, không có mông có thể lót, làm được người đẹp dao kéo quả thật rất hoàn mỹ. Lệ Phương. . . . . . làm phẫu thuật toàn thân sao? Tốn không ít tiền chứ? Mạnh Thiệu Phong thật đúng là chịu chi, làm ra người đẹp dao kéo như vậy mà lại không thể đụng, quả thật chính là lãng phí. Trừ khi Mạnh Thiệu Phong thật sự không ngại bệnh đầy trên người Lệ Phương.
Chỉ là, lỗ mũi đẹp như vậy giống như có chút sai lệch? Tại sao khóe miệng lại có máu, mặt giống như hơi bị rách ra. Khắp nơi trên người đều là vết thương.
“Làm sao cô biết? Rốt cuộc cô là ai? Còn nữa rốt cuộc cô nói gì với Thiệu Phong?” Lệ Phương hung hăng nhìn chằm chằm Trang Nhã Khinh, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Trang Nhã Khinh cũng đã đầu thai N lần.
“Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Tôi nói không phải Mạnh Thiệu Phong nói tất cả sao?”
“Cô... làm sao cô biết chuyện này?” Ngay cả Thiệu Phong cũng không biết. Sau khi người phụ nữ kia chết thì cả một thi thể cũng không thấy, ai biết cô còn có đứa bé.
“Cô không biết sao? Chẳng lẽ cô chưa từng thấy qua linh hồn Trang Nhã Khinh bị cô hại chết sao? Cô ấy nói cho tôi biết.”
Nghe được linh hồn Trang Nhã Khinh bị cô ta hại chết, vẻ mặt Lệ Phương có chút hoảng hốt, một lát khóc lớn một lát cười to, hiển nhiên chính là bộ dạng điên rồi. "Trang Nhã Khinh, Trang Nhã Khinh, cô cũng chết rồi tại sao còn không cho tôi hạnh phúc! Đồ đê tiện, đáng đời cô. Ha ha ha. . . . . . Hiện tại Thiệu Phong là của một mình tôi, chỉ là của một mình tôi, ai cũng giành không được."
Trang Nhã Khinh nhìn dáng vẻ điên khùng của Lệ Phương, một chút đồng tình cũng không có.
Thiển Thiển biết tất cả mọi chuyện Lệ Phương làm, đối với Lệ Phương cũng không thể nào đồng tình. Nói nhảm, nếu Nhã Nhã không mượn xác hoàn hồn, không phải Nhã Nhã cùng con của cô chết quá oan, chết không nhắm mắt sao? Đây chính là báo ứng.
Duy chỉ có Bạch Ninh chính là đầu óc mơ hồ, không biết chuyện gì. Chỉ là từ lời của hai người lọt vào tai một điểm mấu chốt, biết người đàn bà điên này hại chết người, là vì một người đàn ông, chính là người đàn ông thường tìm Nhã Nhã một đoạn thời gian trước. Người bị hại chết cũng vừa lúc tên là Trang Nhã Khinh? Đúng là trung hợp. Loại đàn bà này, không đáng được đồng tình.
Trang Nhã Khinh chẳng những không đồng tình, ngược lại cảm thấy như vậy là quá tiện nghi cho Lệ Phương. Hại chết hai mạng người, sao có thể bởi vì cô ta điên rồi mà bỏ qua cô ta được? Những phụ nữ có lòng mềm yếu khác có thể sẽ, nhưng Trang Nhã Khinh không biết.
Hiện tại thì tốt rồi, vừa đúng cô đã nén một bụng tức, vừa đúng lúc có thể phát tiết một chút.
Trang Nhã Khinh lặng lẽ rút ra hai cây ngân châm, ghim vài cái trên đầu Lệ Phương. Trang Nhã Khinh tuyệt đối không thể nào dùng Long cốt châm ở trên người Lệ Phương, dùng ở trên người cô ta chính là phí của trời, ô nhiễm Long cốt châm.
Lệ Phương được ghim vào hai cái liền yên tĩnh lại. Qua vài phút cũng khôi phục lại.
"Cô mới vừa làm cái gì tôi đấy?"
"Châm hai châm, bây giờ đầu còn đau không?"
Lệ Phương nghe Trang Nhã Khinh nói, mới chú ý tới đầu của mình thật sự không đau nữa. Trước đó cô ta thường nhức đầu. Chỉ là không muốn làm cho Thiệu Phong lo lắng, cho nên vẫn không nói.
"Cô còn giúp tôi để làm gì?" Lệ Phương hỏi.
Trang Nhã Khinh thấy Lệ Phương nghi ngờ, dáng vẻ mâu thuẫn liền cười: "Tôi giúp cô sao? Sao không biết tôi cũng sẽ lấy đức báo oán vậy?"
"Có ý gì?"
"Cô biết tại sao Mạnh Thiệu Phong không động vào cô không?" Trang Nhã Khinh cười đến tà ác. Người vây xem xung quanh càng lúc càng nhiều, sóng người vừa mới rời khỏi Thiển Nhã lại tuôn vào chỗ này. Bọn họ phát hiện nơi nào có Trang Nhã Khinh, nơi đó sẽ có kịch hay hoặc có náo nhiệt để xem.
"Tại sao?" Lệ Phương đột nhiên cảm giác Trang Nhã Khinh trước mặt này thì không chỗ nào che giấu được, chuyện gì của đối phương cũng biết. Cảm giác như thế khiến trong lòng cô ta toát ra một sự lạnh lẽo, cảm giác nói không nên lời. Giống như là bị bóp chặt cổ họng, tất cả Trang Nhã Khinh đều nắm ở trong tay.
"Tôi nói cô có thể không tin, nhưng tôi cảm thấy tốt nhất cô nên đến bệnh viện kiểm tra một chút thì cô mới có thể tin tưởng."
Tim Lệ Phương dừng lại: "Kiểm. . . . . . Kiểm tra cái gì? Tôi mới kiểm tra, cũng không có vấn đề gì."
"Thật sao? Cô gạt tôi hay là đang lừa mình dối người đây? Lúc bắt đầu anh ta ghét bỏ cô bẩn, sau khi anh ta đi cùng với tôi đã dưỡng thành thói quan, trở nên hơi thích sạch sẽ đó cô không biết sao? Người đàn bà mà một ngàn người gối vạn người cưỡi thì làm sao anh ta có thể còn đụng vào?
Huống chi, trên người cô còn dính. .. . . .” Lời không nói hết thì mới làm cho người ta tưởng tượng xa xôi, phép nhử tốt nhất, dẫn người ta đến suy nghĩ sâu xa nhất. Nói xong thì không để ý tới Lệ Phương nữa. Cô ta vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ: “Chẳng lẽ, đó là thật? Thiệu Phong cũng biết?” Đại khái Lệ Phương có thể đoán được, ai cũng có một vài điểm không đổi. Ngay từ mười năm trước đã phải đi kiểm tra. Khi đó liền xuất hiện vấn đề hơi nhỏ, huống chi lúc ở bệnh viện tâm thần. . . . . . .
Một người phụ nữ qua thời gian nhiều năm như vậy, vẫn luôn có đàn ông, những người đàn ông khác nhau. Sau đó Mạnh Thiệu Phong tiếp nhận Lệ Phương, cho Lệ Phương ăn mặc ở dùng là, gì cũng có, nhưng Mạnh Thiệu Phong cũng không nguyện ý đụng vào cô ta. Lệ Phương gì cũng không thiếu, thiếu chính là đàn ông. Không có đàn ông thì ngày ngày đói khát khó nhịn, cho nên ở bên ngoài Lệ Phương vẫn có thể thường mướn phòng cùng đàn ông, đương nhiên là sau lưng Mạnh Thiệu Phong. Nhưng ở bên cạnh có một người đàn ông ưu tú như vậy, đương nhiên Lệ Phương vẫn muốn làm cùng Mạnh Thiệu Phong.
Lần đó bị Trang Nhã Khinh bắt gặp, thật ra thì do cô ta dùng chuyện năm đó giành được cảm giác áy náy của Mạnh Thiệu Phong nên anh ta mới làm cùng cô ta. Sau đó lại mời sát thủ giết Trang Nhã Khinh, không biết vì sao Lệ Phương luôn nhìn thấy âm hồn của Trang Nhã Khinh ở nhà, cứ thế mãi, Lệ Phương bị điên. Người điên chứ thân thể không điên. Sau khi vào bệnh viện tâm thần, Lệ Phương nghiễm nhiên trở thành gái trong bệnh viện tâm thần, không, có thể phải nói là gái tinh hoạn. Ở cổ đại phục vụ quan gọi là quan nữ chi, phục vụ lính gọi là quân nữ chi, phục vụ dân chúng gọi là dân nữ chi, phục vụ người bệnh thần kinh thì dĩ nhiên phải gọi là tinh hoạn nữ chi rồi.
Vì vậy, căn bản là chuyện đã định trước, Lệ Phương mắc phải các bệnh giới tính cùng với bệnh AIDS. Những người bệnh thần kinh kia chính là xui xẻo, đã vào bệnh viện tâm thần cũng có thể dính vào AIDS, thật là đủ xui xẻo, uống nước lạnh cũng dính kẻ răng.
Lần trước sau khi Trang Nhã Khinh đến dạy dỗ Mạnh Thiệu Phong, anh ta chưa tới tìm Trang Nhã Khinh mà chạy đi kiểm tra chuyện đứa nhỏ trong miệng cô.
Mạnh Thiệu Phong cùng Trang Nhã Khinh làm vợ chồng mấy năm, biết cách nửa năm cô sẽ kiểm tra tổng quát một lần, bảo đảm thân thể khỏe mạnh đều đến bệnh viện đó. Bệnh ít hay đau một chút, tất cả đều đến bệnh viện đó, cho nên Mạnh Thiệu Phong trực tiếp tìm đến bệnh viện đó, tìm được khoa phụ sản.
Trải qua thủ tục nặng nề..., còn có nhét một chút bao tiền lì xì, rốt cuộc Mạnh Thiệu Phong tra ra chuyện năm đó. Sau đó, Mạnh Thiệu Phong nghe bác sĩ nói thì khóc như một đứa trẻ, đứng ở đó gào khóc.
Bác sĩ phụ khoa lúc đầu kiểm tra cho Trang Nhã Khinh cũng không nhận ra Mạnh Thiệu Phong, bởi vì anh ta lại không có theo cô tới kiểm tra, cho nên cũng không nhận ra anh ta. Nhìn Mạnh Thiệu Phong khóc thành cái dạng kia thì có chút không đành lòng: “Anh là ai của cô ấy? Sao khóc thành ra thế này?”
Mạnh Thiệu Phong cũng không trả lời vấn đề của bác sĩ mà dừng lại khóc thút thít, đứng lên, giống như cúi đầu với bác sĩ một cái rồi vội vã rời đi. Anh ta muốn phát tiết một chút, cần vội vàng phát tiết một chút. Vì vậy, hẹn một nhóm bạn bè bình thường lui tới tương đối nhiều hét lớn một trận. Giao tinh cũng không sâu, bạn nhậu đơn thuần đúng là có một chỗ tốt, không hỏi tại sao bạn muốn uống rượu, tại sao đau lòng, chỉ cùng bạn sống phóng túng.
Không biết uống bao nhiêu, Mạnh Thiệu Phong mới về nhà. Lệ Phương rời nhà cũng nửa tháng đã trở lại.
Lệ Phương mới vừa phẫu thuật thẩm mĩ từ nước ngoài trở về, vốn đang đặc biệt khẩn trương chờ Mạnh Thiệu Phong trở về nhìn thấy dáng vẻ mới của cô ta xem sẽ có phản ứng gì, không ngờ mở cửa đã nhìn thấy Mạnh Thiệu Phong say bí tỉ.
Sau đó đang tiếc nuối không thể lập tức để Mạnh Thiệu Phong nhìn thấy dung mạo của cô ta, cô ta đẹp nhiều như vậy, đang lúc tiếc nuối, còn chưa kịp nói một câu, Mạnh Thiệu Phong liền ném tới một quả đấm, vừa lúc đánh trúng mũi của cô ta.
Vốn là tâm tình Mạnh Thiệu Phong đang buồn bực cực độ, nhìn thấy Lệ Phương hại chết vợ anh ta, hại chết đứa con chưa ra đời của anh ta, tại sao có thể không tức giận. Từ trước đến giờ Mạnh Thiệu Phong tự xưng là không đánh phụ nữ cũng bắt đầu đánh Lệ Phương.
Không tiếp tục bận tâm ân tình năm đó Lệ Phương đối với anh ta nữa, chuyện cô ta làm đã sớm xóa hết tất cả ân tình của cô ta rồi. Huống chi nhiều năm như vậy, đã trả sạch tất cả ân tình của cô ta rồi.
Mạnh Thiệu Phong vừa đánh Lệ Phương, vừa mắng vừa khóc, sau đó lại mệt mỏi phải dựa vào cạnh ghế sô pha ngủ mất rồi.
Lệ Phương lại không dám đứng trong căn nhà này nữa nên liền dọn ra. Thân thể vừa lành một chút đã muốn tìm Trang Nhã Khinh. Nhưng cô không có ở đây, vì vậy rõ ràng cô ta qua lại đây, quyết định ôm cây đợi thỏ, nhất định phải đợi được cô, sau đó giết cô. Đợi chừng mấy ngày, rốt cuộc hôm nay lại để cho Lệ Phương tìm được Trang Nhã Khinh. Kết quả, bị ngược vẫn chỉ có cô ta thôi.
Mới vừa lên xe, Trang Nhã Khinh liền nhận được điện thoại của những người quan tâm cô gọi tới. Chuyện lần trước đến đều có những người quyền cao chức trọng gọi điện thoại tới hỏi thăm, sau đó nói tự điều tra kết quả.
Dịch Nham cùng với Bí thư Lương có thể xác định không phải người cùng ngành làm. Chỗ Mặc Sâm cũng xác định cũng không phải bên xã hội đen, sau đó hỏi tình huống xảy ra ngày hôm nay. Trang Nhã Khinh cũng nói lại tình huống một cách đơn giản, nói phỏng đoán của cô, nếu đối phương không phải giới chính trị vì chuyện này muốn bôi đen Bí thư Lương hoặc là Dịch Nham, cũng không phải là đám côn đồ nhàm chán, côn đồ nhàm chán không làm chuyện này, như vậy Trang Nhã Khinh thay đổi bắt đầu sàng lọc người. Đối phương nhất định là có sức mạnh kinh tế nhất định, quyền lực địa vị, hơn nữa còn rất hận cô. Cuối cùng Trang Nhã Khinh khóa mục tiêu ở trên người Trần Khải và Minh Tâm.
Nhưng Trang Nhã Khinh cảm thấy cơ hội là Trần Khải tính cũng không lớn, bởi vì trải qua nhiều lần tiếp xúc, Trang Nhã Khinh mơ hồ có thể nhận định Trần Khải chính là một con nhà giàu gì cũng không biết, chỉ dựa vào trong nhà, không có một người cha tốt thì trên căn bản cũng không có gì. Dựa vào chính hắn thì ăn phân cũng phải xem có người nguyện ý cho hắn kéo hay không. Trừ khi Trần Khải chợt tìm được người thông minh nghĩ kế cho hắn vẫn tính là được, đây cũng không phải là không thể nào.
Ngược lại, Trang Nhã Khinh càng cảm thấy có khả năng là Trang sức Minh Tâm. Nguyên nhân thứ nhất, lần trước tên côn đồ nói là do Hoàng Bột mời tới. Có tiền án. Tiếp nữa, trang sức Thiển Nhã có thể làm lớn như vậy, tuyệt đối người sau lưng nhất định có quyền thế, hơn nữa còn phải có tiền là chắc chắn. Có đủ điều kiện. Mấy ngày nay, trên căn bản trang sức Thiển Nhã lấn át danh tiếng Trang sức Minh Tâm, cho nên Trang sức Minh Tâm có động cơ. Cụ thể là gì thì vẫn phải cẩn thận điều tra một chút mới biết. Nhưng hai người này chắc chắn là có hiềm nghi lớn nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT