Con cá mập ngu xuẩn, thức ăn ngon cũng chưa bị mình nuốt vào bụng, cũng không cần quá tự kiêu, bởi vì rất có thể sẽ biến mất trong miệng. Nhưng kém tận cùng như vậy thì ai cũng có, đạt được một chút thắng lợi đã cảm thấy mình vô địch, cứ kiêu ngạo tự phụ, nhân loại ai không phải là như vậy?

Nó cũng phán đoán không sai, quả thật Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt cũng không có chút sức lực chống cự. Thức ăn ngon chính là đến miệng nó rồi.

Nhưng mà, chợt xông ra hàng ngàn hàng vạn con rắn biển là chuyện gì xảy ra? Thế nào mà không sợ cuộc chiến với mình mà ngược lại còn vây xung quanh lấy mình cắn xé mình ra? (ed: hình như con cá mập này bị khìn rồi)

Một con rắn biển chắc chắn chống không lại cá mập, nhưng cũng có thể làm tổn thương được cá mập, bởi vì cơ thể nhanh nhạy, chiếm phần lớn ưu thế so với cá mập kềnh càng. Nhưng cũng nhiều nhất cũng chỉ tổn thương tới cá mập mà thôi, quả thật cá mập quá da thô thịt dày rồi, hàm răng rắn biển không có dài như vậy.

Nhưng, hàng ngàn hàng vạn con thì không giống vậy. Một con kiến cỏ nho nhỏ thì có thể nhẹ nhàng bóp chết, ngàn vạn chỉ con kiến có thể ăn thịt người, rắn biển chống lại cá mập cũng là như thế.

Cá mập khổ sở giãy giụa mấy cái liền không giãy giụa được nữa, độc tính của rắn biển mạnh như vậy, nhiều rắn biển như vậy, cá mập coi là gì?

Một đám rắn biển chưa từng hưởng thụ việc ăn thức ăn ngon (trước kia làm sao dám ăn cá mập?), một đám rắn biển nhìn hai người Trang Nhã Khinh còn có Cố Triệt đang chìm xuống một chút, tâm bất cam tình bất nguyện đong đưa cơ thể nhỏ dài tới chỗ hai người. Sau đó, gần như là cùng nhau, ở phía dưới hai người, chi chít tập hợp lại một nơi, tạo thành tấm chiếu rắn biển. Quả thật chính là hùng vĩ hơn nhiều so với Cầu Ô Thước trong đêm thất tịch.

Toàn bộ rắn biển tập hơp ở phía dưới hai người, sau đó, cùng nhau bơi lên trên lên, đẩy hai người lên, tạo thành tấm ván nổi, để hai người không đến nỗi hít thở không thông mà chết chìm trong nước.

Đây là một công trình gian khổ, hai tốp rắn biển vẫn tới thay phiên trao đổi. Phải biết, sắc trời dần dần sáng lên, mặt trời mọc, khi đó, nước đã dần dần rút đi. Đám rắn biển đưa hai người Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt đến chỗ nước đã rút, sau đó rối rít tản ra.

Còn nếu không tản ra mà nói, không biết bị người khác nhìn thấy cảnh tượng này sẽ biến thành hình dáng gì, nói không chừng trực tiếp bị dọa đến ngất đi cũng có. Huyết Nhan trên cổ tay Trang Nhã Khinh bò lên người Trang Nhã Khinh, giống như lần đầu tiên, vừa bò vừa thè đầu lưỡi đỏ tươi thật dài.

Dường như thấy Huyết Nhan đưa hàm răng nhọn hoắt lên cổ Trang Nhã Khinh, sau đó, cứ như vậy cắn vào. . . . . . Die nda nl e qu yd on

Khi Trang Nhã Khinh tỉnh lại, phát hiện mình đang cố gắng nằm căn phòng trên lầu cao chót, nước đã rút hơn phân nửa. Bên cạnh, Cố Triệt còn ngủ ở đó. Trang Nhã Khinh vỗ nhẹ nhẹ mặt của Cố Triệt, anh không có một chút phản ứng.

"Cố Triệt, Cố Triệt. . . . . ." Vừa đè trái tim Cố Triệt, vừa gọi tên Cố Triệt, nóng lòng như vậy, khẩn cấp như vậy.

Trang Nhã Khinh cởi nút áo trên cổ của Cố Triệt ra, để cho đầu anh hơi ngửa ra sau một chút, để khí quản có thể càng thông một chút, hít sâu một hơi, môi tái nhợt phủ lên trên một cái môi tái nhợt khác.

Đem không khí trong bụng cho Cố Triệt, Trang Nhã Khinh lại vội vàng đè trái tim anh hai lần, sau đó lại hô hấp nhân tạo, lại đè trái tim, tới tới lui lui như vậy cũng gần hai mươi lần thì mới thấy nước chứa trong lồng ngực Cố Triệt xuất ra.

Cố Triệt ho khan vài tiếng, từ từ mở mắt. Mở mắt thì chính là nhìn thấy nụ cười mừng rỡ của Trang Nhã Khinh.

Không có gì đẹp hơn lúc này, không có gì làm cho anh may mắn hơn hiện tại. Bọn họ đều không chết, đều còn sống, đấu tranh để sống thật tốt, không có gì hơn điều này. . . . . . Thật tìm không ra từ gì hình dung nữa.

Nụ cười tươi tắn của Trang Nhã Khinh còn đẹp hơn bất kỳ nụ cười vào lúc nào khác, đẹp đến anh muốn giấu nụ cười của cô đi thật sâu, không để cho người khác phát hiện. Đẹp đến muốn một mình anh giấu đi xinh đẹp này, đó chỉ của một mình anh, nụ cười đó chỉ có thể để cho anh nhìn thấy.

"Tỉnh là tốt rồi." Trong nháy mắt Trang Nhã Khinh cảm thấy từ ngữ nghèo nàn, chỉ nói như vậy một câu. Cuối cùng có thể buông xuống lo lắng trong lòng.

Lúc này, Trang Nhã Khinh mới phát hiện ra mình còn chống hai tay ở hai bên Cố Triệt, trên cao nhìn xuống anh, tư thế này thật rất mất lịch sự. Trang Nhã Khinh muốn tránh, còn chưa làm động tác gì thì bỗng nhiên bị Cố Triệt kéo lại, không có chống đỡ, Trang Nhã Khinh ngã trên người của Cố Triệt. Cố Triệt ôm thật chặt Trang Nhã Khinh vào trong ngực. "Chúng ta đều còn sống, thật tốt."

Trang Nhã Khinh không giả vờ dè dặt mà vùng dậy, thuận thế tựa đầu vào ngực Cố Triệt, nghe nhịp tim trầm ổn của anh hơi nhanh lên, nghe giọng nói của anh.

Giọng nói thông qua bụng truyền tới tai Trang Nhã Khinh, cảm giác hoàn toàn khác bình thường. Nghe, Trang Nhã Khinh cảm thấy lòng mình cũng muốn say. Khó trách nhiều cô gái đều thích tựa vào ngực người mình yêu như vậy, thì ra là cảm giác tốt như vậy.

"Đúng vậy, thật tốt. Cố Triệt, anh còn phải kết hôn cùng vợ chưa cưới của anh sao?" Lúc này Trang Nhã Khinh hỏi vấn đề sát phong cảnh nhất.

Vấn đề này là Trang Nhã Khinh muốn biết. Trải qua chuyện như vậy, cô biết, trong lòng Cố Triệt tuyệt đối có cô, vì vậy nên cô nhất định phải hỏi rõ ràng, nhưng, hỏi rõ ràng thì thế nào? Nếu câu trả lời của Cố Triệt là đúng, vậy, cô muốn buông tay? Hay là muốn kiên trì?

Mặc kệ Cố Triệt trả lời như thế nào, Trang Nhã Khinh cũng sẽ kiên trì, đang lúc cô cho rằng mình sắp chết, cô đã hạ quyết tâm này, dù gì thì cũng đều không thể ngăn cản Trang Nhã Khinh cô cùng Cố Triệt ở chung một chỗ.

Cố Triệt có vị hôn thê thì như thế nào? Nếu vị hôn thê chưa kết hôn, như vậy thì hủy bỏ có làm sao? Mình cũng có vị hôn phu thì sao? Cô sẽ phải cùng Cố Triệt ở chung một chỗ, người khác không được suy xét, hôn ước nguyền rủa kia, xóa luôn. Binh đến tướng chặn (có chuyện sẽ có cách giải quyết), không phải là lời nguyền hơn nghìn năm trước sao? Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, sợ hãi cái gì?

“Tôi. . . . . .” Cố Triệt do dự một lát, không nói gì.

Trang Nhã Khinh cảm giác tim mình đập nhanh hơn, thật sự rất chờ mong nghe được câu trả lời của Cố Triệt, lại vẫn sợ nghe được câu trả lời của Cố Triệt. Lòng Trang Nhã Khinh cũng xoắn lại với nhau.

Cố Triệt vẫn không trả lời Trang Nhã Khinh, mà ôm cô chặt hơn nữa. Trang Nhã Khinh giống như là đã biết tâm ý của Cố Triệt, tránh khỏi lồng ngực anh.

Cố Triệt rất kinh ngạc về động tác của Trang Nhã Khinh, không biết tại sao cô muốn tránh khỏi ngực của anh, sau đó, anh hiểu ngay. Trang Nhã Khinh nâng mặt của Cố Triệt, hôn thật sâu xuống.

Đôi môi mềm mại dán chặt vào môi có vẻ hơi khô của Cố Triệt. Môi ngậm cánh môi dưới của anh, lưỡi thơm tho trêu chọc môi dưới của anh, trong mắt Trang Nhã Khinh lóe lên một chút giảo hoạt. Buông môi dưới của Cố Triệt ra, Trang Nhã Khinh khẽ luồn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm cánh môi anh, dọc theo khe hở nhỏ trên môi của Cố Triệt chui vào, tìm đến lưỡi của anh, sau đó quấn quít một chỗ.

Đột nhiên, Cố Triệt lật người đè Trang Nhã Khinh dưới thân thể, sắc mặt có chút tái lộ ra sự điên cuồng, nắm giữ quyền chủ động. Giống như mưa to gió lớn mà cuốn sạch toàn bộ Trang Nhã Khinh, môi của anh thô lỗ hung hăng mút đầu lưỡi cô, dùng lực kéo, nặng nề mút, lực rất mạnh, mút đến đầu lưỡi cô bắt đầu tê dại. . . . . .

Tiếng hôn môi “chậc chậc” từ bờ môi chặt chẽ của bọn họ truyền đến, tựa như hôn thế nào cũng hôn không đủ. . . . .

Cô mềm nhũn nằm dưới thân của anh, môi bị đầu lưỡi anh lấp kín, lực của anh rất mạnh, làm cho cô sắp không thở nổi. . . . .

Trang Nhã Khinh muốn làm Cố Triệt buông ra, nếu không có thể sẽ hít thở không thông, nhưng làm sao anh để cho cô né tránh. Giống như là trừng phạt, lực của anh càng thêm mãnh liệt, giống như là muốn hủy diệt tất cả.

Hồi lâu, Cố Triệt mới dần dần dịu dàng. Nếu như nói mới vừa rồi là mưa to gió lớn thì hiện tại chính là trời quang gió nhẹ.

Cuối cùng, Cố Triệt còn trừng phạt mà cắn môi dưới của Trang Nhã Khinh, lực hơi mạnh, cô cảm thấy hơi đau nhói, nhưng cả lông mày cũng không nhíu lại một cái, không phải bởi vì quanh năm cô huấn luyện đã làm cho cô không sợ đau hoặc là không có cảm giác đau, mà là hiện tại cô rất vui, thật sự rất vui. Trong lòng vui mừng, vậy chút đau đớn đó có tính là gì? Viết thương trên đùi mới nghiêm trọng, cũng không cảm thấy đau.

“Nói, sao kỹ thuật hôn môi của em tốt như vậy? Học với ai?” Cố Triệt khẽ chạm cánh môi của Trang Nhã Khinh, tinh tế hôn nhẹ. Vừa hôn vừa nói.

“Gặp anh thì không cần thầy dạy cũng biết nữa.” Trang Nhã Khinh trêu đùa nói.

“Anh thì sao? Nhớ lần đầu tiên anh vẫn còn là một người ngây ngẩn, ngây ngô như vậy, hôn môi cũng không biết, sao kỹ thuật lần này lại tốt như vậy? Chẳng lẽ sau lưng em đã tập luyện cùng người khác?”

“Anh mới là không cần thầy dạy cũng biết đây.” Cố Triệt rầu rĩ nói.

“Ha ha.” Trang Nhã Kinh biết, Cố Triệt biết tại sao cô lại hôn môi, sao lại thuần thục như thế. Chính là Cố Triệt biết chuyện kiếp trước của cô. Dĩ nhiên cũng biết kiếp trước cô đã kết hôn, hơn nữa kết hôn mấy năm, chút này tính là gì. Cho nên, Cố Triệt phải cộng thêm chữ “mới” vào. Anh mới là không cần thầy dạy cũng biết đó.

“Không đúng, anh cũng không phải là không cần thầy dạy cũng biết, em chính là thầy của anh nè.” Lần đầu tiên vẫn là cô dạy đấy thôi.

“Nhã Nhi, anh ghen tỵ rồi.” Chợt Cố Triệt nói.

Trang Nhã Khinh cảm thấy hơi buồn cười, nhưng, quả thật lại vui vẻ. Lần đầu tiên biết là thỉnh thoảng Cố Triệt còn có thể có một mặt trẻ con. Còn nữa, Cố Triệt lại gọi cô là Nhã Nhi. . . . . .

“Sau này, em chỉ hôn một mình anh thôi, hơn nữa, hiện tại nụ hôn đầu của thân thể này của em cũng không phải là cho anh sao. . . . . “ Trang Nhã Khinh an ủi đứa trẻ Cố Triệt.

“Trong đầu của em còn nhớ đến nụ hôn cùng người kia.” Thật là chưa bao giờ biết, Cố Triệt sẽ bới xương trong trứng gà như vậy.

“Ặc. . . . . . Nếu không em đi thôi miên nhé, sau đó quên hết tất cả quan hệ với người đàn ông kia nhé?” Trang Nhã Khinh liền nghĩ đến một biện pháp như vậy.

“Không được, như vậy em cũng sẽ quên anh ta đã từng đối xử tệ với em.” Nhiều năm tình cảm như vậy, ngộ nhỡ, Nhã Nhi lại thích lại người đàn ông kia thì làm thế nào.

“Ha ha, được rồi, chân của em thật sự rất đau, chúng ta tìm người trước được không?” Trang Nhã Khinh chú ý làm bộ dáng đáng thương, làm bộ như cô thật sự rất đau, sau đó, nhìn thấy vẻ mặt Cố Triệt chợt trở nên bối rối, vẻ áy náy lộ ra không sót lại.

“Nhã Nhi, thật xin lỗi, anh lại có thể, đáng chết, anh lại có thể quên mất.” Cố Triệt liền vội vàng đứng lên kiểm tra chân Trang Nhã Khinh. Anh lại quên mất trên người Nhã Nhi còn bị thương, sao mới vừa rồi mình thô lỗ như vậy, thật là đáng chết!

“Ha ha, không có sao.” Trang Nhã Khinh khẽ cười, khẽ chạm xuống môi Cố Triệt. Sau đó, chợt phát hiện không biết Tiêu Dật Phàm đứng bên cạnh từ lúc nào. “Dật Phàm. . . .” Trang Nhã Khinh nhìn thẳng vào Tiêu Dật Phàm, lúc nãy môi vốn tái nhợt mà sau khi hôn cuồng nhiệt thì trở nên đỏ tươi kiều diễm.

Tiêu Dật Phàm mới càng giống như người bị thương hơn, sắc mặt tái nhợt, đôi tay cũng nắm thành nắm đấm, nhìn hai người hài hòa như vậy, xứng đôi như vậy, không nói câu nào chỉ nhìn thẳng vào Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt.

Cố Triệt có chút bối rối, rõ ràng biết Dật Phàm thích Nhã Nhi, Dật Phàm cũng biết Nhã Nhi trước anh, nhưng anh còn như vậy, đột nhiên Cố Triệt cảm thấy không biết nên đối mặt Tiêu Dật Phàm như thế nào. Tiêu Dật Phàm là anh em của anh.

“Dật Phàm.”

Tiêu Dật Phàm cứ nhìn hai người như vậy, hồi lâu, chợt nở nụ cười: “A, nhìn tôi hù được hai người nè, chỉ đùa một chút thôi.” Tiêu Dật Phàm vội vàng đi tới, nhìn chân Trang Nhã Khinh thảm như vậy thì không nỡ, còn có trên người cô và vết thương trên người Cố Triệt: “Hai người sao thế, không có sao chứ?”

“Không sao.”

“Tối hôm qua, là hai người?”

Bây giờ đã gió êm sóng lặng, thậm chí không để lại dấu vết gì, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được kịch liệt tối hôm qua, mùi máu tươi nồng như vậy.

“Ừ, gặp đàn cá mập.” Cố Triệt trả lời. Cố Triệt chỉ nói một câu, mấy chữ liền tự thuật lại tình huống kịch liệt tối hôm qua. Hiện tại tất cả ngôn ngữ đều là yếu ớt, nhưng nhìn hai người tình trạng bây giờ cũng đã biết, tối hôm qua quyết liệt, hùng vĩ cỡ nào, cỡ nào cửu tử nhất sinh (rất nguy hiểm, một phần sống chín phần chết).

“Số hai người rất tốt.” Tiêu Dật Phàm cười cười.

Tối hôm qua anh vẫn lo lắng cho Cố Triệt, vẫn đứng ở nơi đó, trên căn bản là vẫn không nhúc nhích. Lại nói, cách đó không xa anh nhìn thấy rất rõ ràng. Anh nhìn thấy Cố Triệt mà mình lo lắng cả đêm, cũng nhìn thấy Trang Nhã Khinh mà anh nhớ cả đêm.

Vốn thật bất ngờ là tại sao Trang Nhã Khinh lại ở đây, vốn thật bất ngờ là tại sao Cố Triệt và Trang Nhã Khinh ở cùng nhau, nhưng anh vẫn rất vui mừng. Trải qua một đêm lo lắng nhớ nhung, sáng sớm ngày hôm sau là có thể nhìn thấy người mình lo lắng vẫn còn sống, người mình nhớ nhưng đang ở trước mắt mình. Đây là hạnh phúc. Nhưng một giây kế tiếp, hạnh phúc liền tan nát.

Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt ôm nhau. Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt hôn môi. . . . . . Những thứ này đều đả kích anh thật mạnh. Lúc ấy, lúc ở trên ban công trước mặt, suýt nữa anh đã đứng không vững. Anh không muốn nhìn hai người triền miên với nhau, nhưng lại không nhịn được không nhìn. Anh là đang tự hành hạ mình, nhìn người yêu, ha ha, anh yêu Trang Nhã Khinh. Nhìn người yêu cùng anh em của anh hôn nhau. . . Anh tự làm công tác tư tưởng cho mình rất lâu mới đi tới được.

Không ngờ tới gần nhìn hai người, lòng vẫn không tự chủ rút lại một cái.

"Đúng vậy." Cố Triệt cũng không biết tại sao anh có thể thoát khỏi đàn cá mập, anh nhớ cuối cùng lúc sức cùng lực kiệt thì xung quanh còn có một đàn lớn cá mập nhìn mình như hổ rình mồi. Nhã Nhi cũng thế, khi đó Nhã Nhi đã hôn mê, không thể nào là Nhã Nhi, cho dù Nhã Nhi không có hôn mê thì cũng không thể chiến thắng một đàn cá mập lớn như vậy. Vì vậy cuối cùng người cứu mình và Nhã Nhi là ai đây? Từ trong miệng cá mập cứu bọn họ về thì thật đúng là rất giỏi.

"Nhã Nhi, em biết sao chúng ta được cứu không?" Cũng không phải là Dật Phàm, rõ ràng Dật Phàm mới vừa tới.

Trang Nhã Khinh khẽ cười: "Có thể là ông trời không để cho chúng ta chết đi, cho nên, là trời cao trợ giúp chúng ta." Trang Nhã Khinh cảm thấy lúc này không phải thời cơ tốt nhất để nói tất cả cho Cố Triệt, nhưng cô nhất định sẽ nói cho anh biết. Cô chính là như vậy, một khi quyết định ở chung một chỗ, thì không cất giữ cơ hội, để Cố Triệt biết mọi chuyện của cô, sẽ không cho bất kỳ cơ hội không tin tưởng nào. Cho nên, trước kia mới có thể thất bại thảm hại như vậy. Nếu lần này cũng giống lần trước mà nói, Trang Nhã Khinh nghĩ, coi như cô còn có một cơ hội sống sót nữa thì dũng khí và lòng tin cũng không sống tiếp. Cho nên Cố Triệt, nhất định phải cho cô hạnh phúc, đừng làm Trang Nhã Khinh hoàn toàn thất vọng với tình yêu.

Lúc này Hạo Xuyên cũng tìm tới, cùng đi theo còn có vài người nước R. Die nda nl eq uydo n

"Cô không có việc gì thì thật tốt quá." Hạo Xuyên vui mừng tới ôm lấy Trang Nhã Khinh.

"Ui. . . . . ." Đau chân. Ừ, còn có cánh tay cũng đau quá, bị cá mập cắn.

"Sao thế?" Lúc này Hạo Xuyên mới buông Trang Nhã Khinh ra, sau đó nhìn thấy cô bị thương."Thật xin lỗi, thật là thật xin lỗi, lúc nãy tôi không có chú ý tới."

"Không sao." Đau đớn không sao, chỉ cần buông mình ra là tốt rồi. Mới vừa nãy cô cũng chợt không thấy ánh mắt bất mãn của Cố Triệt. Từ lúc nào thì bắt đầu ghen vậy. Mình tìm một bình dấm chua sao? Nghe cũng không tệ lắm. Ha ha, không biết sau khi trở về đối với các sư huynh mình thì Cố Triệt lại ghen thành dạng gì nữa. Nhưng khẳng định sau khi mình trở về phải giữ vững khoảng cách nhất định cùng các sư huynh. Không phải nói là xa lánh bọn họ, chỉ không thể thân mật như vậy, ví dụ như, tiếp xúc thân mật trên thân thể, ặc. . . . . . Chính là ôm, dắt tay ... Có thể tránh khỏi thì liền tránh đi, vị này nhà mình là bình dấm chua đổ thì có thể không dễ gom lại. Trang Nhã Khinh không biết, mình gặp lại các sư huynh lần nữa sẽ là bao lâu về sau.

"Chúng ta mau để bác sĩ xem một chút đi." Hạo Xuyên lo lắng nói. Trời ạ, vết thương kinh khủng như vậy, anh ta cũng cảm thấy dọa người, Trang Nhã Khinh còn có thể giữ vững nụ cười, thật là, chỉ sợ không biết phụ nữ ở quốc gia của bọn họ đã khóc thành dạng gì rồi. Trang Nhã Khinh, thật sựu là càng tiếp xúc càng thấy bội phục.

Hạo Xuyên không biết, nếu biết tại sao lại có những vết thương trên người Trang Nhã Khinh thì sợ là sẽ phục Trang Nhã Khinh sát đất.

Trang Nhã Khinh nhìn cũng sao không sao ra bác sĩ chuyên nghiệp, không dám đưa mình chân giao cho ông ta xử lý, ngộ nhỡ không xử lý tốt sẽ nhiễm trùng hơn đúng không? Nhiễm trùng rất phiền toái . Cho nên Trang Nhã Khinh kiên quyết không để bác sĩ xử lý cho cô.

"Không cần, ông tránh ra đi, tôi tự làm là được rồi." Trang Nhã Khinh cự tuyệt bác sĩ trợ giúp, nhưng hành động trong mắt Hạo Xuyên thì Trang Nhã Khinh cũng chỉ là một bé gái cáu khỉnh ồn ào thôi, có thể là sợ đau, có thể là có một cảm giác bài xích trời sanh đối với bác sĩ, Hạo Xuyên cũng không đồng ý.

"Nhã Khinh, đừng quấy rối, để bác sĩ xử lý cho cô đi nhé." Hạo Xuyên xem Trang Nhã Khinh như đứa trẻ mà dỗ.

Bởi vì chỉ có một bác sĩ ở đây, còn lại chính là một y tá, y tá cũng không có tác dụng, cho nên Cố Triệt vẫn gạt qua một bên. Vết thương của Trang Nhã Khinh xem ra càng nghiêm trọng hơn, với lại ưu tiên phụ nữ, cho nên Cố Triệt không thể làm gì khác hơn là uất ức ở bên cạnh chờ đợi, hết cách rồi, ai bảo bây giờ đang rất bận rộn, rất nhiều người cần bác sĩ. Hạo Xuyên có thể trước gọi một bác sĩ cùng y tá tới đây đã rất không dễ dàng.

Nhìn người ở nước R, lúc trước nhìn đội trưởng đội cứu viện, Trang Nhã Khinh đã không có cảm tình rồi.

"Dù sao tôi thật sự không cần, đưa đồ cho tôi, tôi có thể tự xử lý." Đó là vì trên người mình không có mang đủ thuốc, nếu không ai lại dùng đồ chất lượng kém của các người. Thật ra thì trình độ chữa trị của nước R vẫn đạt tới trình độ quốc tế nhất định, những thuốc này cũng không phải là sản phẩm chất lượng kém, nhưng đối với với Trang Nhã Khinh mà nói, tự mình điều chế mới có hiệu quả đáng tin cậy nhất. Hơn nữa nhiều năm qua vẫn luôn dùng Trung y, hiện tại cô thật sự không có thói quen dùng Tây y, chẳng qua bây giờ không có cách nào khác. Dùng chút thuốc men và công cụ xử lý tổng bộ bất kỳ đều tốt hơn nhiều, nhưng cô muốn tự xử lý.

"Cô. . . . . ." Bác sĩ cũng không bình tĩnh. Ông rất bận rộn có được hay không, lại phí phạm ở đây chỉ bởi vì một người cô gái. Nếu không phải là nhìn mặt mũi của của Hạo Xuyên, ông không tới đâu. Không ngờ còn bị chê.

"Bác sĩ, đưa hòm thuốc cho cô ấy đi." Cố Triệt và Tiêu Dật Phàm đồng thời nói.

Cố Triệt là tin tưởng Trang Nhã Khinh, dung túng cô, nhìn ánh mắt cưng chiều của anh, giống như là mặc kệ cô làm gì, dù cô muốn đi giết người thì anh cũng sẽ giơ hai tay hai chân tán thành. Huống chi, khi anh nhìn Trang Nhã Khinh làm như vậy thì nhất định có nguyên nhân riêng, cô cũng không phải cố tình gây sự với người khác. Nhã Nhi của anh mới không phải những đại tiểu thư kêu căng cố tình gây sự, điểm này Cố Triệt thấy rất rõ ràng. Cho nên, Cố Triệt tin tưởng Trang Nhã Khinh một trăm phần trăm.

Tiêu Dật Phàm cũng không biết bản lĩnh ở phương diện y thuật của Trang Nhã Khinh, nhưng ông nội của anh không phải là do cô chữa lành sao, mặc dù anh cũng không biết dùng phương pháp gì, nhưng cũng tin tưởng cô có bản lĩnh ở phương diện này.

Bác sĩ tức giận ném hòm thuốc xuống là xong. Nếu người ta cũng không chào đón ông, không tin mặc ông, như vậy ông còn ở lại chỗ này làm gì? Bị người khác khinh sao? Vậy còn không bằng ông đi ra ngoài tìm phụ nữ tới chơi đùa vui vẻ an nhàn một chút, cần gì ở chỗ này chịu uất ức như vậy. Mình không muốn bản thân mình, nữa, đằng nào đã làm lâu như vậy, ông còn thấy không hiếm.

Hạo Xuyên muốn gọi bác sĩ lại, nhưng đã không kịp rồi, bác sĩ đã sập cửa rời đi. Y tá nhìn cửa một chút, lại nhìn đám người Trang Nhã Khinh một chút, không biết mình nên đi hay là ở, cuối cùng vẫn lựa chọn buông nước sát trùng trong tay xuống, chạy đuổi theo bác sĩ.

Người ở nước R cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại bốn người Trang Nhã Khinh, Cố Triệt, Tiêu Dật Phàm còn có Hạo Xuyên.

“Làm phiền anh giúp tôi lấy đồ tới đây.” Những lời này dĩ nhiên là nói với Hạo Xuyên.

Hạo Xuyên đặt toàn bộ hòm thuốc cùng nước sát trùng, bông băng ... ở bên cạnh Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh bắt đầu khử trùng cho mình, sau đó bôi thuốc, sau đó lại quấn băng gạc lên, động tác thành thạo như vậy, lúc khử trùng tỉ mỉ như vậy. Rửa sạch sẽ toàn bộ thịt vụn... Chính là cô lo lắng bác sĩ kia sẽ rửa không sạch sẽ, điều đó vô cùng nghiêm trọng.

Trên tay còn có một chỗ bị cắn bị thương. Bởi vì Cố Triệt vẫn che chở cho Trang Nhã Khinh, cho nên cô chỉ có một chỗ bị cắn bị thương thôi.

“Đây là vết thương gì thế?” Hạo Xuyên hỏi.

Xem ra trên đùi lúc nãy chỉ tương đối bình thường, là bị vật bén nhọn gì đó đâm bị thương, sau đó lại bị trầy da, nhưng vết thương khác thường trên vai là tại sao bị? Rõ ràng giống như kéo xuống một miến thịt, vô cùng dữ tợn. Bởi vì mảnh vụng quần áo nên ban đầu không phát hiện vết thương càng kinh khủng này.

“Cắn bị thương.”

“Cắn bị thương? Con gì cắn?”

Lúc Trang Nhã Khinh khử trùng, nước sát trùng chạm vào miệng vết thương, phát ra âm thanh tí tách, cực kỳ rõ ràng trong căn phòng an tĩnh. Cố Triệt tới, cầm miếng bông trong tay cô nói: “Anh làm cho.”

Trang Nhã Khinh buông ra.

Cố Triệt chấm nước sát trùng, sau đó cũng hết sức chuyên chú khử trùng vết thương cho Trang Nhã Khinh, giống như đây là chuyện quan trọng nhất, cẩn thận nghiêm túc như vậy. Cố Triệt chuyên chú nhìn vết thương Trang Nhã Khinh, đều là anh không có bảo vệ tốt cho Nhã Nhi, cho nên mới để Nhã Nhi bị thương, trong nháy mắt cảm giác mình rất vô dụng, rất bất lực.

“Tôi nói là cá mập thì anh tin hay không?” Trang Nhã Khinh không trả lời mà hỏi lại. Ánh mắt đau lòng như Cố Triệt, cũng đặt tại vết thương trên người của anh.

Bởi vì phải bảo vệ Trang Nhã Khinh, cho nên trên người Cố Triệt bị cắn quá nhiều chỗ, trên cánh tay, ngang hông, trên đùi, khắp nơi đều có dấu vết từng bị cắn. Chỉ là coi như Cố Triệt tránh né kịp thời, nếu không làm sao có thể chỉ bị xé rách mấy miếng thịt mà thôi. Cũng may đã đề phòng bị cắn vào động mạch chủ trên người.

Hạo Xuyên dừng một chút, hiển nhiên không tin lời giải thích của Trang Nhã Khinh. Bên trong hải phận có cá mập, đương nhiên anh ta biết, hơn nữa anh ta còn biết cá mập ở đây rất hung tàn. Trên căn bản nếu người ra khỏi khu vực an toàn đều không sống sót.

Bình thường chỉ cần không ra khỏi khu vực an toàn được xây dựng đặc biệt mà nói thì sẽ không có nguy hiểm.

Nếu nói trốn thoát từ trong miệng cá mập, anh không thể nào tin được, cho dù bản lĩnh Trang Nhã Khinh có lớn hơn nữa.

“Không tin sao?” Ai sẽ tin bọn họ thật sự trốn thoát từ trong miệng cá mập, còn là một đàn cá mập, hơn nữa còn giết chết không ít cá mập. Mình ở kiếp trước thì cũng không tin, hiện tại, mình lại làm được, nhưng vẫn là làm phiền Huyết Nhan.

Huyết Nhan cũng sống nhiều năm như vậy, số tuổi tương đương với tổ tông tổ tông tổ tông của Trang Nhã Khinh rồi, nhưng vẫn giống như đứa trẻ, sau khi cứu họ liền tranh công. Mặc dù thoạt nhìn giống như Huyết Nhan cứu quá muộn nhưng Trang Nhã Khinh không cho rằng muộn, miễn là cô chưa chết thì cũng không tính là muộn. Huống chi Trang Nhã Khinh biết, trong thời gian ngắn ngủi mà muốn tập hợp hàng ngàn hàng vạn rắn biển thì đó là chuyện khó khăn cỡ nào. Đừng nói tập hợp cùng nhau nhiều như vậy là không dễ dàng, hơn nữ, dù sao Huyết Nhan cũng là loài bên ngoài, rắn biển cũng coi là loài rắn tương đối kiêu ngạo, muốn rắn biển phục tùng thì cũng cần thời gian. Cho nên, Huyết Nhan không muộn, quả thật nên khen thưởng thật tốt. Ngày nào đó tìm chút đồ cho Huyết Nhan ăn, để nó bồi bổ tốt một chút.

“Ha ha.” Thật sự không tin.

“Không nên hỏi tôi bị con gì cắn bị thương, nói cũng không tin đâu.” Trang Nhã Khinh nhìn động tác của Cố Triệt cũng rất chuyên nghiệp, lúc đầu hơi kinh ngạc sau đó lại thông suốt. Cố Triệt tuyệt đối trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, làm sao lại không biết băng bó đơn giản này. Cho nên Trang Nhã Khinh cũng mặc cho Cố Triệt bôi thuốc băng bó cho cô.

“Sao lúc nãy anh không nói anh làm được?”

“Bác sĩ chuyên nghiệp hơn anh.”

“Không phải, đối với em, anh chuyên nghiệp hơn nhiều.” Bác sĩ không quen không biết với cô, sao làm cẩn thận bằng Cố Triệt, cho nên nói Cố Triệt chuyên nghiệp hơn bác sĩ nhiều, bởi vì anh sẽ lo lắng cô bị đau, cho nên động tác nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn, bác sĩ y tá có khả năng sao? Bởi vì anh lo lắng nơi nào làm không tốt không có làm sạch sẽ, cô sẽ chịu khổ, cho nên cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn, bác sĩ y tá có không? Bọn họ nhiều nhất thì cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Vết thương của mình xử lý tốt, Trang Nhã Khinh nhận lấy nước thuốc rồi bắt đầu giúp xử lý vết thương của Cố Triệt.

Cô tiếp nhận xử lý cho cô trước, thật ra thì vì Trang Nhã Khinh biết, nhất định Cố Triệt sẽ làm xử lý cho cô trước, nếu không Cố Triệt chắc chắn sẽ không đồng ý băng bó vết thương của anh.

“Đau không?” Trang Nhã Khinh thổi hơi ở miệng vết thương của Cố Triệt. Thật ra thì Trang Nhã Khinh rõ ràng, cách làm như thế rất không sáng suốt, bởi vì hơi do chính mình thở ra nhất định có vi khuẩn, nhưng mình vẫn làm như vậy. Dù sao còn có thuốc khử trùng, hơi mình thở ra cũng giết không chết vi khuẩn, như vậy thuốc này trực tiếp loại bỏ. Trang Nhã Khinh cũng không biết tại sao mình lại làm ra hành động ngây thơ như vậy, ha ha, thật ra thì cũng không có tác dụng gì.

Chỉ là như lúc nhỏ, cô bị thương, cha cũng sẽ thổi vù vù cho cô, cô lại thật sự cảm thấy không có đau nữa.

“Vết thương không đau, đau lòng.”

“Sao thế?”

“Anh đau lòng em bị thương. Anh đau lòng, anh không có bảo vệ tốt cho em để em bị thương.” Ai nói quân nhân nhất định phải như khúc gỗ, ai nói quân nhân thì nhất định cứng nhắc, ai nói quân nhân nhất định không hiểu tình cảm, không hiểu lãng mạn, sẽ không dịu dàng, không biết làm sao nói lời ngọt ngào chứ? Nhìn đi, Cố Triệt hoàn toàn đánh đổ chuyện đó.

Cố Triệt nói mấy lời buồn nôn mà cũng không cảm thấy ngượng ngùng, xung quanh còn có người, cũng không biết kiêng dè một chút. Người? Đúng rồi, Tiêu Dật Phàm cùng Hạo Xuyên đâu?

Tiêu Dật Phàm nhìn hai người Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt, trong lòng vẫn lạnh thật lạnh, đau thật đau, thật lòng không muốn ở chỗ đó nhìn hai người họ ân ái nhiều, cho nên vẫn đi ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.

Anh có thể cười nói chúc phúc, nhưng không thể nào vẫn cười mà nhìn hai người ân ái như thế nào, Tiêu Dật Phàm anh không phải người đức độ lớn như vậy.

Vẫn lưu truyền một câu nói, Tiêu Dật Phàm không tán đồng, nói gì mà không quan tâm có ở cùng nhau hay không, chỉ cần anh nhìn em hạnh phúc là được. Mẹ nó, có thể cười mà nhìn người phụ nữ mình yêu hạnh phúc cùng người khác, không phải đàn ông biến thái chính là tình cảm đối với cô gái đó không sâu. Chính anh nhìn nhiều thêm một chút cũng cảm thấy đau đến không cách nào hít thở nổi, còn phải nhìn hạnh phúc của người khác? Thật là vớ vẩn.

Không biết từ bao giờ, anh lại trúng độc tình yêu sâu như vậy, nhưng anh không có thuốc giải độc.

Hạo Xuyên cũng không phải là người ngốc hay người mù, không phải anh ta không nhìn ra tình cảm mập mờ giữa hai người Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt. Ngoài ra người thắng cuộc đã tới, anh ta cũng không thể nào ở lại nơi đó làm một bóng đèn siêu cấp sáng ngàn oát đúng không? Người khác không biết xấu hổ thì anh ta cũng tự xấu hổ, cho nên vẫn trả lại không gian cho người yêu nhau sẽ tốt hơn.

Không biết lúc nào thì bản thân mới có thể tìm được người yêu tâm linh tương thông với mình đây?

Trang Nhã Khinh vốn là mẫu người mà anh ta thích, nhưng bây giờ nhìn lại, rõ ràng chính là mang tiếng hoa có chủ, anh cũng sẽ không làm nam tiểu tam, đó là điều đáng xấu hổ đáng khinh, anh ta vẫn nên tìm mục tiêu khác thôi.

Trang Nhã Khinh, làm bạn cũng không tệ.

Trang Nhã Khinh nghe được lời Cố Triệt nói, da mặt cô vẫn rất dày lại đỏ mặt, bộ dạng của cô gái nhỏ thẹn thùng.

“Bây giờ chúng ta là quan hệ gì?” Trang Nhã Khinh lại bắt đầu nói chuyện mất hứng. . . . . . Haizz, cô vốn là như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play