Trang Nhã Khinh muốn bắt được một cái gì đó trong cảnh tượng bất chợt hiện lên kia, nhưng lại bất lực. Cho dù cố nghĩ lại như thế nào thì cô cũng thỉ thấy hình ảnh sóng thần mà thôi.
Trong lòng cảm thấy buồn bực, không biết vì nguyên nhân gì, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, là chuyện làm cô đau lòng.
Bối rối uống một ngụm nước, Trang Nhã Khinh hạ cốc nước xuống, ngồi trên ghế sô pha.
"Sao vậy?" Hạ Tĩnh Thiên chưa bao giờ thấy Trang Nhã Khinh nhu vậy, mặt trắng mét, nhìn tình hình rất không ổn. Ngồi bên cạnh Trang Nhã Khinh, cậu đặt tay lên trán cô kiểm tra một chút, không bị sốt. Bắt mạch cho cô, cũng không có bệnh. Nhưng tim lại đập rất kỳ quái, cảm giác vô cùng hỗn loạn.
"Không có chuyện gì." Bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, thì cô biết giải thích như thế nào? Chẳng lẽ nói mình có cảm giác sóng thần sắp xảy ra sao?
Lúc này Mạc Thiển mới xuống tầng. Lúc mới về, cũng biết Trang Nhã Khinh và Hạ Tĩnh Thiên đang bàn luận chuyện về người phụ nữ bị bọn họ bắt được kia, đây là không phải là chuyện mà những đứa nhỏ như Tiểu Nguyệt nên biết, cho nên cô mới dẫn đứa nhỏ lên tầng.
"Nhã Khinh, cậu sao vậy?" Lúc mới về còn tốt, tại sao mới một lúc sắc mặt lại trở nên khó coi như vậy? "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Về người phụ nữ kia sao?" Không phải người phụ nữ kia chết rồi chứ? Mạc Thiển nghĩ thầm.
"Không phải, mình không sao. Mình đi tắm, hôm nay mình không muốn ăn cơm tối, lát nữa không cần gọi mình." Trang Nhã Khinh lắc đầu, đứng dậy đi lên tầng.
Nằm trong bồn tắm lớn, Trang Nhã Khinh nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Tại sao vẫn như vậy, cảm giác nặng nề giống như có tảng đá đè lên, cảm thấy vô cùng khó thở. Chẳng lẽ thật sự đã có chỗ xảy ra sóng thần soa? Nhưng có liên quan gì đến cô? Bây giờ cô đang ở thành phố, còn ông già kia ở trong núi, cả hai nơi đều không có khả năng gặp sóng thần. Người thân thiết nhất của mình cũng không có khả năng gặp phải sóng thần, vậy thì mình đang lo lắng chuyện gì? Trang Nhã Khinh không nhận ra những điều mà cô đang lo lắng là những thứ mà mọi người hoàn toàn không biết.
Cô sẽ đau lòng, nhưng sẽ không có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Tất cả mọi người ở thành phố A, hoặc là ở Yên Kinh, dù sao đều ở những nơi an toàn...Không đúng, Cố Triệt và Tiêu Dật Phàm!
Không phải Cố Triệt và Tiêu Dật Phàm phải ra ngoài làm chuyện gì đó sao? Có phải...
Trang Nhã Khinh đứng phắt dậy, tùy tiện lau người, khoác áo sau đó xông thẳng ra ngoài. Cầm điện thoại gọi cho Cố Triệt, không có tín hiệu. Tiêu Dật Phàm cũng vậy. Sẽ không thật sự gặp phải sóng thần đâu.
Không biết bọn họ đang ở đâu. Đúng rồi, nhất định là ông nội Tiêu biết. Vơ vội lấy chìa khóa xe, Trang Nhã Khinh nói một câu: "Em có việc cần ra ngoài' rồi đi thẳng. Bỏ lại Hạ Tĩnh Thiên và Mạc Thiển đưa mắt nhìn nhau.
Thời điểm ra ngoài đúng lúc gặp Phá Trần đang trở về, Trang Nhã Khinh không nói chuyện với Phá Trần một câu nào mà lái xe đi ngay. Trang Nhã Khinh lại không phát hiện ra, trên xe Phá Trần không chỉ có một người, còn có thêm một người khác, Thấm Tuyết.
Lúc đến thì Tiêu Mục đang nấu cơm. Ngoại trừ bề ngoài vẫn còn chút bất tiện ra thì những cái khác hoàn toàn không có vấn đề, bản thân cũng có thể tự chăm sóc bản thân, ít nhất bữa ăn trong cuộc sống hàng ngày không cần người khác giúp đỡ. Nếu không thì Tiêu Dật Phàm không có khả năng để ông lại một mình mà rời đi.
Tiêu Dật Phàm có thể đưa ra quyết định chuyện lần này, thật ra cũng do ông trợ giúp. Mặc dù nguy hiểm, nhưng ông tin tưởng cháu mình, lần này chiến đấu vì quốc gia, chiến đấu vì danh dự, cho nên ông vô cùng ủng hộ.
"Ông nội Tiêu, rốt cuộc là Dật Phàm đi đâu ạ?" Trang Nhã Khinh hỏi thẳng.
"Đến nước R." Tiêu Mục không biết tại sao Trang Nhã Khinh lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô.
Mẹ nó, Trang Nhã Khinh không nhịn được chửi tục. Phải biết rằng nước R là nước dễ xảy ra động đất sóng thần nhất trên thế giới. Bây giờ thì Trang Nhã Khinh có thể khẳng định là Dật Phàm và Cố Triệt rồi...
Chỉ là không biết theo dự cảm của mình thì sóng thần đã xảy ra chưa. Nếu chưa xảy ra thì sẽ như thế nào, xảy ra rồi thì sẽ như thế nào.
Đang suy nghĩ, Trang Nhã Khinh nhìn thấy thời sự đang báo tin tức mới. Hai phút trước, thành phố F của nước R đã xảy ra sóng thần. Đương nhiên Tiêu Mục cũng thấy, rau xanh trong tay còn chưa kịp rửa bỗng rơi xuống đất. "Phàm Nhi...đang ở thành phố F."
"Ông nội Tiêu, đừng lo lắng, chắc là không có chuyện gì đâu. Nếu bọn họ dễ dàng gặp chuyện không may như vậy, thì không phải bây giờ nước R không còn người nữa sao, toàn bộ đều chết trong động đất sóng thần rồi." Trang Nhã Khinh an ủi Tiêu Mục, cũng tự an ủi bản thân mình như thế.
Đúng vậy, mặc dù cô chưa tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Cố Triệt và Tiêu Dật Phàm, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần, dựa vào bản lĩnh của hai người bọn họ, hẳn là không xảy ra chuyện gì đâu.
"Tại sao tôi lại bảo Phàm Nhi đi chứ." Không biết Tiêu Mục có nghe thấy Trang Nhã Khinh nói không, thì thầm tự nói với mình.
Trang Nhã Khinh đỡ Tiêu Mục ngồi lên ghế sô pha, đưa cho Tiêu Mục một chén nước, sau đó an ủi Tiêu Mục: "Không sao đâu, bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu, ông đừng lo lắng, con lập tức bay đến nước R rồi sẽ báo tin lại cho ông, ông yên tâm ngủ một giấc đi, ngày mai sẽ không còn chuyện gì nữa rồi."
Trang Nhã Khinh nói xong, Tiêu Mục đã ngủ thiếp đi. Tìm một cái chăn đắp cho Tiêu Mục xong, Trang Nhã Khinh vội vã rời đi. Vừa lái xe vừa gọi đến sân bay đặt vé: "Xin chào, tôi đặt một vé máy bay đến nước R."
"Được, có điều vì thành phố F xảy ra sóng thần, cho nên không thể đến thẳng thành phố F, chúng ta chỉ có thể đến thành phố M."
"Được, có thể. Tôi cần nhanh một chút."
"Vâng, chuyến bay sớm nhất là nửa tiếng nữa, xin hỏi có được không ạ?"
"Được, tôi sẽ tới ngay."
Sau khi đặt xong vé, Trang Nhã Khinh lái xe về phía sân bay, cũng gọi một cú cho Hạ Tĩnh Thiên: "Nhị sư huynh, tối nay em không về, em phải bay đến nước R một chuyến."
"Em đi nước R làm gì?" Cậu vừa thấy tin tức, cậu không biết lúc này Nhã Nhã đến đó làm gì?
"Có việc, em đang vội, không nói nhiều nữa, không cần lo lắng cho em." Nói xem Trang Nhã Khinh lập tức cúp điện thoại, đồng thời cũng chặn lời mà Hạ Tĩnh Thiên sắp nói ra. Nhã Nhã, sư tỷ đến đây.
Tình cảm giữa Trang Nhã Khinh và Thấm Tuyết vốn rất tốt, Thấm Tuyết đến đây, Hạ Tĩnh Thiên còn nghĩ rằng cô sẽ rất vui, không ngờ lại như vậy.
Trang Nhã Khinh lại gọi cho Cố Triệt, vẫn không liên lạc được. Tiếp tục gọi cho Tiêu Dật Phàm, cũng không liên lạc được.
Trong lòng vừa cảm thấy bực dọc vừa cảm thấy nóng nảy. Trang Nhã Khinh tắt điện thoại. Sau khi đăng ký xong, Trang Nhã Khinh càng cảm thấy hốt hoảng. Lại nghĩ, tại sao mình có thể tâm loại như ma vậy được? Đã lâu không có cảm giác như vậy, lần trước chính là lúc biết bản thân có thai....
Tiêu Dật Phàm, Trang Nhã Khinh đối xử với anh như một người bạn. Cố Triệt, Trang Nhã Khinh có tình cảm với anh, cũng muốn ở cùng một chỗ với anh, cũng đã nói rõ với anh rồi cũng bị cự tuyệt rồi. Cũng định bỏ cuộc rồi, nhưng bây giờ cô vô cùng bối rối, vô cùng sợ bọn họ xảy ra chuyện, những lời nói để an ủi Tiêu Mục cũng chỉ là an ủi mà thôi. May mắn thì không sao, nếu không may mắn thì đoán chừng không có cách nào chống lại thiên nhiên rồi.
Khoảng cách giữa hai nước cũng không quá xa, bay hai giờ đã đến rồi. Máy bay hạ cánh, Trang Nhã Khinh đến thẳng cửa hàng bán ô tô. May mà bây giờ cửa hàng vẫn mở, thật sự rất thích tinh thần chuyên nghiệp của bọn họ.
Trang Nhã Khinh mua một chiếc không có thương hiệu, nhưng tốc độ thật sự tốt hơn. Tiêu chuẩn lựa chọn, thứ nhất tốc độ có khả năng bắt kịp, thứ hai là không đắt, đến lúc xong việc vất đi mình cũng không đau lòng.
Trang Nhã Khinh biết, bây giờ thành phố F đã xảy ra việc, chắc chắn tất cả các đoạn đường dẫn đến thành phố F đều đã bị chặn rồi, dù không có thì mình không tự lái thì cũng không thể tới nhanh được, cho nên Trang Nhã Khinh mới sáng suốt lựa chọn tự mình lái xe.
Nhân viên lái xe vốn cảm thấy vô cùng khó chịu, hơn nửa đêm, làm gì còn ai mua xe, nhưng không biết tại sao, đêm nay lại bắt bọn họ phải tăng cả. Vốn cảm thấy vô cùng nhàm chán, không ngờ đêm nay đã bán được mấy chiếc xe tốt rồi. Xem ra ông chủ thật sự sáng suốt. Hơn nữa những người mua này cũng không nói dong dài gì đó, chọn lựa một lát, trên cơ bản đều chọn xe xong thì trả tiền ngay, không lãng phí thời gian.
Ông chủ của bọn họ quả thật vô cùng sáng suốt, cũng rất biết buôn bán, lại có thể bán vào thời điểm này. Giờ này thì làm gì còn cửa hàng xe nào mở, chỉ có mỗi cửa hàng của bọn họ, hơn nữa còn là nơi không xa sân bay cho nên buôn bán tốt hơn bình thường rất nhiều.
Vừa rồi bọn họ còn mới bán một chiếc xe cho một cô gái vô cùng sinh đẹp.
Trang Nhã Khinh tăng tốc độ lên lớn nhất, lái về phía thành phố F.
Khoảng cách giữa thành phố M và thành phố F cũng không quá xa, trên cơ bản là cùng một đường cao tốc, Trang Nhã Khinh lái xe cũng thuận buồm xuôi gió. Bây giờ cũng là hơn nửa đêm, nên sẽ không xảy ra tình trạng chen chúc kẹt xe nên càng thuận lợi hơn.
Trang Nhã Khinh lại gọi lần nữa, lần này thông nhưng lại không có ai tiếp. Thành phố F, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng cô phải đi tìm từng nơi thì hơi khó. Làm sao bây giờ đây? Bây giờ lại không thể liên lạc với cả hai người bọn họ.
Trang Nhã Khinh còn chưa tới thành phố F thì đã hiểu được thiên tai lần này có bao nhiêu thảm thiết. Nơi nơi đều có dấu vết ngập nước, đây là nơi có độ cao cao nhất so với mực nước biển, nơi có độ cao thấp hơn một chút thì đã ngập trong nước rồi.
Huống hồ, rất nhiều công trình kiến trúc đã sập rồi, có điều đa phần vẫn đồ sộ đứng thẳng. Dù sao đây cũng là nơi thường xuyên phát sinh những chuyện như thế này, cho nên cũng có yêu cầu rất cao về công trình kiến trúc, trình độ phòng chấn động cũng đạt đến trình độ cao nhất trên thế giới rồi.
Sóng thần phải lớn như thế nào thì tất cả nhà cửa ở đây mới sập hết? Nơi này vẫn cách bờ biển một đoạn nữa, một bên là phía nam, một bên là phía bắc của thành phố F.
"Nơi này xảy ra sóng thần và động đất nghiêm trọng cấp tám, nếu cô không có chuyện quan trọng thì không cần đi qua." Trang Nhã Khinh bị cảnh sát ngăn cản.
Trang Nhã Khinh giải thích với người ta rằng người thân của cô ở trong thành phố, nhất định phải gặp được bọn họ thì mới an tâm được. Cô đi vào còn có mục đích khác, cô có thể giúp đỡ những người gặp nạn khác, cô phải chứng minh mình thật sự biết y thuật thì mới để cô đi vào. Cảnh sát còn nói cho cô biết nơi cứu trợ, những người còn sống sót đều ở nơi đó. Nhân viên cứu trợ vẫn tiếp tục tìm kiếm những người may mắn còn sống.
Xem ra khởi đầu còn không quá tệ, bây giờ Trang Nhã Khinh cũng biết trận thiên tai này lớn như thế nào rồi. Đến nơi thấp hơn mặt nước biển một chút thì toàn bộ đều bị nhấn chìm rồi.
Trang Nhã Khinh tìm đến trạm cứu trợ, thuận lợi tiến vào. Trạm cứu trợ cũng rất ẩm ướt, nhưng vẫn còn tốt hơn những nơi bị chìm khác. Ở đây cao hơn mực nước biển, cho nên có tốt hơn một chút. Hơn nữa bây giờ nước biển không còn nâng lên nữa, nước cũng từ từ rút đi. Nói từ từ nhưng thật ra là rất chậm.
Ở đây cũng không lớn, nhà cũng không cao, chừng vài tầng, cũng đủ để sắp xếp những người được cứu giúp. Bây giờ cũng không có nhiều người, được sắp xếp giải rác. Trang Nhã Khinh đảo một vòng, nhưng không thấy Cố Triệt và Tiêu Dật Phàm.
Nhân viên cứu trợ vẫn đang tiếp tục cứu người.
Nếu Trang Nhã Khinh đã đến đây, hơn nữa còn đến vì lý do như vậy thì không có khả năng không làm gì. Nhưng Trang Nhã Khinh cũng không muốn ở đây chờ đợi, đây cũng không phải là tác phong của cô. Nếu cô muốn chờ, thì sẽ không chạy suốt đêm đến đây, nếu chờ thì ở nhà cũng như vậy thôi.
"Tôi muốn đi tìm người." Trang Nhã Khinh sử dụng tiếng nước R chuẩn nói với người quản lý của người ta. Trước kia không sao, bây giờ Trang Nhã Khinh sẽ không lộ ra mình là người nước Z, dù sao hai nước đang ở vào tình huống giương cung bạt kiếm như vậy, nếu biết mình là người nước Z, nói không chừng sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Ngay trong nước mình cũng xảy ra tình trạng đập xe đập cửa tuêmj, mặc dù chuyến bay giữa hai nước không bị hủy bỏ, nhưng trên cơ bản không có ai dám đi, vừa rồi lúc soát vé máy bay cũng chỉ có mười mấy người mà thôi, chính là sợ mình sang nước R sẽ bị người dân của nước người ta thóa mạ và công kích.
Trang Nhã Khinh nói tiếng nước R, cho nên cũng không bị nghi ngờ.
"Tiểu thư, ở bên ngoài rất nguy hiểm. Chúng tôi biết cô lo lắng cho bạn của mình, nhưng cô vẫn nên đợi ở đây thôi, chúng tôi sẽ tìm bọn họ giúp cô." Đối phương trả lời như vậy.
Nhìn Trang Nhã Khinh, một cô gái dịu dàng như vậy, làm sao anh ta có thể không biết xấu hổ để cô làm chuyện nguy hiểm như vậy được? Ra ngoài tìm người, ngộ nhỡ lại xảy ra sóng thần thì chắc chắn sẽ không còn khả năng sống sót.
“Tôi nhất định phải đi.”
“Cô suy nghĩ thật cẩn thận, nhân viên cứu trợ của chúng tôi được huấn luyện chuyên nghiệp, nhất định sẽ tốt hơn là cô tự mình đi tìm.” Nhìn dáng vẻ của cô là biết, cô nhất định là thiên kim đại tiểu thư, chắc chắn bình thường được bảo vệ rất tốt, nói không chừng đi theo còn làm vướng chân. Hơn nữa, anh ta cũng không hi vọng một cô gái xinh đẹp như vậy bị mất mạng.
"Tôi nhất định phải đi." Trang Nhã Khinh đã hạ quyết tâm thì không ai có thể thay đổi được, cô tự có năng lực bảo vệ tốt bản thân. Không thể bảo vệ mình thì nói gì đến chuyện cứu người, đây là tôn chỉ từ trước đến nay của Trang Nhã Khinh cô. Vẫn còn một tôn chỉ khác, chính là nếu vì cứu người khác mà hy sinh bản thân thì Trang Nhã Khinh sẽ nói thẳng là KHÔNG.
"Được rồi, nhưng cô phải ở cùng với người của chúng rôi, nếu không thì chúng tôi cũng không có biện pháp bảo đảm an toàn của cô." Cuối cùng cũng nhả ra rồi.
Trang Nhã Khinh cũng không muốn phải đợi sự đồng ý của người khác, mà là do bản thân không có dụng cụ hay phương tiện nào khác, không lẽ cô lặn người không xuống nước tìm người? Mẹ nó, vậy thì khẳng định người còn chưa tìm được thì đã chết đuối rồi. Cô cần thuyền để cứu sống bọn họ.
Nếu người này vẫn không đồng ý thì Trang Nhã Khinh sẽ ra tay cướp lấy, người này vẫn còn sáng suốt, đồng ý với cô, nếu không thì đã...
Người đi tìm cùng với Trang Nhã Khinh là nhân vật công chúng, cũng là ngôi sao. Trang Nhã Khinh từng xem phim mà anh ta diễn. Không ngờ có có thể gặp được ngôi sao không ngây ngốc ở nhà đảm bảo an toàn của bản thân mà lại chạy đến tham gia vào đội cứu hộ, Trang Nhã Khinh cảm thấy người này cũng không tệ lắm. Nếu vì tuyên truyền thì chỉ cần ở lại trạm cứu trợ là được, phát đồ ăn, thức uống chăn cho những người gặp nạn, an ủi hỏi thăm bọn họ, chụp mấy tầm hình là có thể đạt được mục đích. Vừa rồi bọn họ có gặp được vài ngôi sao như vậy, nhưng như chàng trai này thì không có.
Người đàn ông này đã lựa chọn chuyện nguy hiểm nhất.
Hai người ra ngoài tìm người, không có máy quay phim, không có đồ bảo hộ, có thì cũng chỉ là một cái áo phao mà thôi.
Rõ ràng người đàn ông này có chút bất mãn với cách sắp xếp như vậy, anh ta vẫn còn nhiều chuyện phải làm, vậy mà bây giờ lại bị bố trí đi tìm bạn với một con bé. Anh ta tới đây không phải để chơi, thời gian rất quý giá. Cho nên suốt đường đi người đàn ông này không cho Trang Nhã Khinh một sắc mặt hòa nhã.
Từng xem phim anh ta đóng không có nghĩa là Trang Nhã Khinh biết tên của anh ta, Trang Nhã Khinh thích xem phim chứ không thích tìm hiểu tên của diễn viên.
"Tôi là Trang Nhã Khinh, xin hỏi anh tên là?" Thời gian ở chung còn dài, không có khả năng không nói chuyện với nhau câu nào. "Cô là người nước Z?" Trang Nhã Khinh nói tên ra, cũng không khó đoán ra. Trang Nhã Khinh cảm thấy người đàn ông này sẽ không vì cô là người của nước Z mà có làm ra hành động gì quá khích.
"Đúng."
"Tại sao cô lại dám một mình đến nước của chúng tôi, chẳng lẽ không sợ người nước tôi làm gì cô sao?"
"Không sợ, tôi chỉ sợ bị làm phiền thôi, cho nên vừa rồi mới không nói ra sự thật..."
"Vậy thì tại sao bây giờ cô lại nói?"
"Tôi cảm thấy anh không phải là người như vậy."
"Người của nước cô phiền toái như cô sao?" Bỗng nhiên người đàn ông cảm thán. Ngữ khí đã tốt hơn rất nhiều, xem ra đã không còn bài xích Trang Nhã Khinh như lúc đầu nữa rồi.
"Không phải bây giờ chúng ta có năng lực cứu người giống nhau sao? Mặc dù là vì đi tìm bạn tôi, nhưng cũng không nói là khi tìm thấy người khác thì còn muốn anh không quan tâm, khoanh tay đứng nhìn." Nếu là như vậy, thì cô tự mình đi tìm sẽ tốt hơn.
"Chuyện này, chúng tôi phải xin lỗi quốc gia các cô rồi." Hạo Xuyên bỗng trở lên nghiêm túc, quay về phía Trang Nhã Khinh cúi sâu người xuống.
Trang Nhã Khinh thụ sủng nhược kinh, bị dọa sợ. Nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy người này không phải là người vì chuyện này chuyện kia mà tùy tiện giận chó đánh mèo lên thân người khác, nên Trang Nhã Khinh vô cùng bất ngờ khi Hạo Xuyên xin lỗi cô như vậy, thật sự, vô cùng kinh ngạc.
"Anh thật sự cho rằng như vậy sao?"
Đúng, nhưng lời nói của tôi hoàn toàn không có tác dụng, cho nên bất lực."
"Không có, anh làm rất tốt." Có thể để tôi có ấn tượng tốt hơn một chút với nhóm người của nước các anh.
"Cô có hận chúng tôi không?"
“Tất cả mọi người đều là vì sinh tồn.” Trang Nhã Khinh không trực tiếp trả lời vấn đề của Hạo Xuyên mà nói một câu như vậy.
Cảm xúc ban đầu của Trang Nhã Khinh không quá sâu, nhưng trải qua chuyện này, Trang Nhã Khinh càng hiểu rõ nguyên nhân tại sao nước R lại nhìn làm như vậy. Tất cả đều là vì sinh tồn.
Nước R vốn thiếu đất, hơn nữa còn là một khu vực nguy hiểm, thường xuyên xảy ra động đất sóng thần, cho nên bọn họ cũng không có cách nào khác. Nhưng Trang Nhã Khinh có thể hiểu và đồng tình với lý do bọn họ làm vậy nhưng tuyệt đối không thể tiếp nhận cách bọn họ làm chuyện này, cho nên, nói đến cùng thì Trang Nhã Khinh vẫn hận.
"Không hận? Chúng tôi làm mọi việc trở nên rối rắm như vậy sao?" Hạo Xuyên cảm thấy khó tin, theo như anh ta biết, hai nước đều thống hận lẫn nhau.
Không chờ Trang Nhã Khinh trả lời, bọn họ đã có thu hoạch rồi. Mặc dù không phải tìm được Cố Triệt và Tiêu Dật Phàm, nhưng bọn họ tìm được hai đứa trẻ. Trên đỉnh một tòa nhà cao tầng. Chỉ có hai đứa nhỏ, người lớn đã chết rồi. Nhưng người chết cũng nên được tôn trọng, cho nên Trang Nhã Khinh và Hạo Xuyên không nói hai lời đưa thi thể người chết và hai đứa trẻ xuống thuyền cứu sinh.
Thuyền cứu sinh vốn không lớn, bây giờ có nhiều người nên trở nên chật chôi. Trong hai đứa trẻ, đứa lớn khoảng bảy tuổi, đứa nhỏ cũng chỉ năm tuổi. Nhưng hai đứa đều không khóc, có lẽ trước đó đã khóc cạn nước mắt rồi, hai đứa ghé vào thi thể của cha mẹ, ngủ thiếp đi.
Sau đó lại phát hiện thêm hai người còn sống, nhưng không phát hiện ra Cố Triệt và Tiêu Dật Phàm. Thuyền cứu sinh đã quá tải, cho nên đành phải quay về.
"Anh về đi, tôi sẽ tiếp tục tìm."
"Nhưng không có thuyền..."
"Không sao, tôi đi tìm trước, lát nữa anh tới đón tôi."
"Rất nguy hiểm." Hạo Xuyên lo lắng nói. Không có thuyền anh ta cũng không dám ra ngoài cứu người...Trang Nhã Khinh có được không?
"Không sao."
"Chúng ta không cần vội như vậy."
"Nhưng bọn họ vội." Nói không chừng muộn một chút sẽ...Lúc này thời gian rất quý giá. "Được rôi, vậy cô cầm cái này, lát nữa tôi sẽ quay lại tìm cô." Hạo Xuyên đưa một bộ đàm cho Trang Nhã Khinh, ở đây điện thoại không còn tín hiệu, chỉ có thể sử dụng cái này.
"Được, có điều, thứ này có thấm nước không?"
"Có thấm nước."
"Vậy có tác dụng gì?”
“Ở đây còn có cái này, đủ cho hai người...” Hạo Xuyên lấy trên thuyền cứu sinh một vật gì đó, sau đó bơm hơi lên biến thành một miếng tấm phao nổi. Có cái này, Trang Nhã Khinh không cần phải xuống nước nữa.
Có cái này sao không nói sớm, thật là.. “Có còn không? Nói không chừng tôi sẽ gặp được người khác nữa.”
“Có, nhưng cô không bơm hơi được, bơm hơi được cũng khó mang theo.” Hạo Xuyên cau mày, thật sự không dễ làm mà.
Trang Nhã Khinh nói: “Không sao, bơm giúp thôi thêm một cái nữa, có nhựa cao su không? Sẽ dính được hai cái này?”
“Có.” Hạo Xuyên biết Trang Nhã Khinh muốn làm như thế nào rồi. Nhanh chóng bơm hơi, sau đó dính hai cái vào một chỗ.
Trang Nhã Khinh thả hai cái đó vào trong nước rồi nhảy lên.
“Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Được.”
Trang Nhã Khinh gạt nước, bắt đầu tìm Cố Triệt và Tiêu Dật Phàm, bây giờ đã là ba rưỡi sáng rồi, chỗ nào cũng tối đen, Trang Nhã Khinh chỉ có một chiếc đèn pin, cho nên tốc độ tìm rất chậm. Không dám bỏ qua một chỗ nào, không có gì cũng muốn lại gần, sợ là sẽ bỏ lỡ thì sẽ làm cho người ta hối hận.
Cô gặp Cố Triệt, nhưng phải bỏ qua cũng đã cảm thấy tiếc nuối rồi. Nếu tiếp tục để vuột mất tính mạng của anh thì càng khiến cho người ta... Vận khí của Trang Nhã Khinh rất tốt, cô tìm được Cố Triệt. Không phải là cô tìm được anh, mà là anh tìm được cô.
Cố Triệt ngâm nước trong suốt mấy giờ đồng hồ, bơi mấy giờ trong nước, nếu không phải anh có ý chí và thể lực siêu mạnh thì trải qua sóng thần cũng đã hết sức rồi. Nhưng anh vẫn luôn luôn duy trì.
Lúc ấy anh ở cạnh biển, nhàn rỗi không có việc gì, nên muốn ra ngoài một chút, để gió biển thổi vào người. Đây là thói quen của anh, lúc có tâm sự sẽ đi dạo, làm như vậy tâm trạng sẽ tốt hơn một chút. Đôi khi áp lực quá lớn cũng sẽ đến bờ biển nhìn sóng biển. Chỉ là không ngờ, hôm nay anh lại xui xẻo như vậy, lại gặp được động đất và sóng thần trăm năm khó gặp.
Trước sóng thần anh đã nhận ra có điều không hợp lý, khả năng quan sát của anh không phải giả, có nên cảm thấy có thể xảy ra chuyện cho nên lái xe về hướng ngược lại. Về sau nước biển lấn đến gần, anh cũng lựa chọn bỏ lại xe. Nếu không đến lúc đó xe cũng không lái được, còn mìn bị vây ở trong xe thì chết là chuyện không thể nghi ngờ rồi.
Trong thời điểm nguy hiểm, Cố Triệt lựa chọn phương pháp chính xác nhất.
Cuối cùng Cố Triệt cũng thấy ngọn đèn, cũng là thấy hi vọng, cho nên Cố Triệt không chút do dự tăng tốc độ bơi về phía này, kéo tấm phao của Trang Nhã Khinh.
“Giúp tôi một tay.” Cố Triệt nói như vậy.
Lúc này mà còn ở đây thì nhất định là đi tìm người rồi. Cố Triệt không thể bỏ qua cơ hội này được, có thể đây chính là cơ hội duy nhất của anh.
Trang Nhã Khinh không nhìn thấy Cố Triệt, mãi cho đến khi anh giữa tấm phao của cô lại, nói câu kia, Trang Nhã Khinh mừng rỡ như điên: “Cố Triệt!”
Cố Triệt nghe thấy giọng của Trang Nhã Khinh mới biết, thì ra là cô.
“Không biết, tôi không đi cùng cậu ấy. Tại sao cô lại ở đây?”
“Tôi tới tìm các anh.”
“...” Cố Triệt không biết nên trả lời như thế nào, một lát sau, Cố Triệt mới nói: “Đến tìm Dật Phàm?”
Xem ra có người vẫn không thể nào nguyện ý thừa nhận tình cảm của Trang Nhã Khinh với mình. Trang Nhã Khinh lắc đầu, nhìn thẳng vào Cố Triệt, mặc dù xung quanh tối mịt, nhưng với hai người thì ban đêm cũng không thành vấn đề. Ngược lại, dưới ánh đèn mong manh, ánh mắt của Trang Nhã Khinh càng thêm nóng bỏng, còn có thêm một chút nghiêm túc. Trang Nhã Khinh nhìn đến mức Cố Triệt cảm thấy chột dạ quay đầu sang chỗ khác.
“Không phải, tôi tới tìm anh.”
“Tôi...” Tôi đã có hôn ước, không có khả năng...chỉ trách giữa chúng ta hữu duyên vô phận thôi. Cố Triệt nghĩ thầm.
“Lúc anh đi Tiêu Dật Phàm ở đâu?” Nói là đến tìm Cố Triệt, nhưng Trang Nhã Khinh cũng không thể đạt đến trình độ trọng sắc khinh bạn, thật sự không tìm thấy anh ấy thì sẽ về luôn, nếu Trang Nhã Khinh cô mà như vậy thì thật sự làm cho người ta khinh bỉ rồi.
“Vẫn còn ở khách sạn.”
“Ở đâu?”
“Phía trước, khách sạn chúng tôi ở cũng khá gần bờ biển.” Bờ biển rất đẹp, trong khách sạn cũng có thể thấy được biển, rất đẹp, cho nên giá cả ở khách sạn kia cũng khá đắt. Nhưng vì đẹp nên khả năng gặp nguy hiểm cũng khá cao, ví dụ như tình huống hiện tại, đúng là thiệt thòi rồi.
Trang Nhã Khinh lập tức bắt đầu chèo về hướng mà Cố Triệt nói.
Cố Triệt nghỉ ngơi trong giây lát, cũng bắt đầu hỗ trợ chèo, tốc độ nhanh hơn nhiều. Trang Nhã Khinh cũng không để Cố Triệt nghỉ ngơi, dù sao thời gian cũng gấp gáp, hơn nữa Cố Triệt cũng biết cực hạn của mình, một chút việc sẽ không làm khó được anh, tóm lại là sẽ không mệt chết. Hai người đương nhiên là sẽ nhanh hơn một người rồi.
“Hai người ở tầng mấy?”
“Tầng cao nhất, nhìn tình huống hiện tại, hẳn là chưa ngập đến tầng trên cùng, chỉ cần kiến trúc của khách sạn đúng quy cách và không bị vỡ tung.” Cố Triệt trả lời. Động tác trên tay cũng nhanh hơn. Có lẽ vẫn còn tốt, dù sao đó cũng là khách sạn nổi tiếng nhất nước R, nói thế nào thì vẫn tốt hơn những nơi khác. Hơn nữa, nơi đó vẫn cách trung tâm sóng thần một khoảng.
Để phối hợp, Trang Nhã Khinh cũng ra sức để động tác nhanh hơn, nếu không thì tấm phao sẽ không tiến lên phía trước mà sẽ xoay tròn.
Quả nhiên, khách sạn không bị sập, cũng không bị nhấn chìm hoàn toàn, Trang Nhã Khinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này bộ đàm vang lên, Trang Nhã Khinh chạm nhẹ vào nó: “Cô đang ở đâu?”
Trang Nhã Khinh nhìn bốn phía bây giờ không chỉ có một màu đen nữa, còn có rất nhiều công trình bị nhấn chìm, những thứ còn lại là những tòa nhà cao hơn một chút, dưới lực rung chấn mạnh vẫn lộ ra một cái đầu. Trang Nhã Khinh không biết đây là đâu. “Khách sạn anh ở tên là gì?”
“Khách sạn Anh Việt.”
“Bên cạnh cô có người sao? Cô tìm được bạn rồi à?” Hạo Xuyên nghe được giọng của Cố Triệt nên hỏi.
“Đúng, mới tìm được một thôi, vẫn còn thiếu một người, chắc là đang ở bên trong của khách sạn Anh Việt.” Trang Nhã Khinh cung cấp tin tức, cô có thể tìm được Tiêu Dật Phàm trước, nhưng tấm phao này chỉ có thể chứa được hai người, Hạo Xuyên vẫn cần phải qua đây.
“Được, tôi lập tức tới ngay.” Hạo Xuyên nói, đang chuẩn bị cắt liên lạc thì nghe được âm thanh kỳ quái, sau đó không còn nghe được bất cứ âm thanh nào khác. “Alo, Alo?” Hạo Xuyên không nghe được âm thanh trả lời nào nữa.
Bỗng nhiên cảm thấy thuyền bắt đầu có những rung lắc không theo quy luật, lòng Hạo Xuyên trầm xuống, tăng tốc tiến về phía khách sạn Anh Việt.
Bộ đàm được kết nối, là đội trưởng đội cứu hộ. “Hạo Xuyên, mau trở về đi, rất có khả năng sẽ xảy ra trận sóng thần thứ hai, rất nguy hiểm.” Sóng mạnh như vậy, sẽ không có cách nào để đánh giá độ thương tổn của chiếc thuyền cứu sinh nho nhỏ này.
“Nhưng còn cô gái kia...”
“Không quan tâm được nhiều như vậy đâu.” Mặc dù anh ta cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng anh ta đã từng khuyên cô gái kia, nhưng cô ta không nghe, anh ta cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, chỉ là bản thân anh ta cũng bất lực rồi. Hạo Xuyên là nhân vật hết sức quan trọng trong giới nghệ thuật, nếu Hạo Xuyên gặp chuyện không may, anh ta sẽ không có cách nào nói lại...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT