.

"Haha, chuyện này đều bị ông nhìn ra rồi. Vậy thì, ông nội Tiêu thua mà vẫn không chịu nhận sao?"

"Chịu thua, chịu thua. Cái đồ quỷ lanh lợi, lão già như ta không thể nói lại con."

Cuối cùng cũng thắng, mặc dù không nói thắng như vậy là vẻ vang, nhưng dù sao vẫn thắng có phải không. Lúc này Trang Nhã Khinh mới chú ý Tiêu Dật Phàm và Cố Triệt đang ở sau lưng cô, không tránh khỏi bị giật mình: "Hai người đứng ở đây lúc nào vậy?"

"Sau khi hai người bắt đầu chơi không lâu." Tiêu Dật Phàm trả lời.

"A...Vào cũng không có tiếng động, quỷ sao?"

"Đấy là do cô quá chuyên tâm nên không nghe thấy. Hai người thật sự quá là tuyệt vời đó." Tiêu Dật Phàm cảm thán nói. Trước kia anh thường đánh bài với ông nội, về sau biết tay ông nội không để cử động được mới thôi, anh chưa bao giờ thắng được ông nội. Trước khi gặp Trang Nhã Khinh, không thể vượt qua ông nội chính là tiếc nuối của anh.

"Rất tuyệt." Cố Triệt chỉ nói đúng hai chữ, nhưng sự tán thưởng trong mắt lại cực kỳ rõ ràng. Anh vốn không tin những điều báo chí đăng về Trang Nhã Khinh. Dù sao truyền thông bây giờ đều thích thổi phồng mọi chuyện lên. Tựa như, một cô gái vốn bị cướp, một người nói thành cô bé đó bị cường bạo, một người lại nói thành cô bé đó sau khi bị cường bạo rồi bị mang thai. Còn khoa trương hơn chính là có người viết thành đứa trẻ vô tội của cô bé đó bị sảy mất. Chuyện đó anh tận mắt chứng kiến, còn nhiều ví dụ khác bị truyền thông biến thành chuyện chẳng ra sao cả. Nhưng bây giờ xem ra, anh cảm thấy truyền thông viết còn chưa đủ.

Từ trước đến nay anh vẫn cảm thấy đánh bạc là chuyện đáng xem thường, nhưng hôm nay thấy sự thành thạo trong động tác siêu phàm của ông Tiêu và Trang Nhã Khinh, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy thật sự rung động.

Lúc này Trang Nhã Khinh mới khởi động điện thoại. Ngay sau đó có thông báo, của Đại sư huynh, Nhị sư huynh, còn có Thiển Thiển, chỉ không có của Tiểu sư huynh.

Trong một thời gian dài, Tiểu sư huynh vẫn đi sớm về trễ, cũng không nói là đi đâu làm gì. Trang Nhã Khinh thật sự có một loại cảm giác bất lực mãnh liệt. Sư huynh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, bỗng nhiên trở nên xa lạ không quen như vậy, nếu Trang Nhã Khinh nói không khó chịu thì đó là giả.

"Làm sao vậy?" Tiêu Dật Phàm nhìn thấy Trang Nhã Khinh như vậy thì có chút không yên lòng, quan tâm hỏi.

Lúc này Trang Nhã Khinh mới phát hiện mình thất thố, tại sao lại có thể thất thần ở đây được." Không có chuyện gì, bây giờ đã muộn rồi, tôi về trước đây."

"Cùng ăn cơm được không?"

"Không được rồi."

"Vậy được rồi, Triệt, anh tiễn Khinh Khinh đi." Cố Triệt đang chuẩn bị làm như vậy, nhưng bỗng nhiên lại không muốn nữa.

"Có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì, Khinh Khinh, cô đi thong thả, Triệt, anh ở lại ăn bữa tối nhé." Tiêu Dật Phàm nói. Tiêu Mục cười thầm trong lòng. Thằng nhóc này, cuối cùng cũng thông suốt rồi. Nhưng bé con thì sao đây, không biết cháu mình có thể làm nó rung động được không đây.

"Không được, tôi còn có việc. Cậu suy xét cân nhắc chuyện tôi vừa nói đi nhé." Cố Triệt đi ra ngoài với Trang Nhã Khinh.

"Mặc dù tôi biết không nên hỏi, nhưng tôi rất tò mò. Anh có quan hệ như thế nào với Tiêu Dật Phàm? Chuyện hai người vừa mới nói là gì?" Trong thang máy, Trang Nhã Khinh hỏi Câu nói lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo thật không sai.

Cố Triệt không ngờ Trang Nhã Khinh sẽ hỏi thẳng như vậy, hơi bất ngờ, sau đó nói. "Quan hệ trước kia của tôi và cậu ta là cấp trên cấp dưới, tôi đến tìm cậu ta hỗ trợ. Cụ thể nói chuyện gì, tôi không thể nói ở đây, là cơ mật quốc gia."

"Cơ mật quốc gia gì mà cần dân cờ bạc như Tiêu Dật Phàm? Không phải nói quốc gia không còn nhân tài nữa sao. Trong mắt Trang Nhã Khinh, Tiêu Dật Phàm nhiều nhất cũng chỉ có dáng vẻ xinh đẹp một chút, kỹ thuật đánh bài lợi hại một chút, có tiền một chút, cộng thêm lòng hiếu thuận một chút, cũng không có ưu điểm gì quá lớn, ít nhất trong cách nhìn của Trang Nhã Khinh là như vậy.

Haiz, nếu gặp một người đàn ông nhiều ưu điểm như vậy, rất nhiều cô gái sẽ phải cười tươi như hoa, nhưng Trang Nhã Khinh lại không như vậy. Hay là do bên người có nhiều người đàn ông tốt sao?

Cho nên mới nói, muốn có người đàn ông tốt thì cần phải bồi dưỡng.

"Tiêu Dật Phàm, chính là nhân tài mà quốc gia đang cần." Không sai, nhưng mà, chí hướng của Tiêu Dật Phàm không ở đây, nếu không nếu không thì địa vị trong quân đội của cậu ta nhất định sẽ không thấp hơn anh.

Trang Nhã Khinh cũng không nghi ngờ, không thể đánh giá một con người qua vẻ ngoài, hơn nữa, dáng vẻ của Tiêu Dật Phàm khá tốt.

"Hôm nay tôi không lái xe, nếu anh không phiền thì đưa tôi về được không?" Trang Nhã Khinh, cô đang cố gắng trá hình quyến rũ Cố Triệt sao?

(Nhã Nhã: Phi, không phải do bà viết vậy sao, người ta rõ ràng không lái xe đến.

Mạn Mạn: Nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, tôi nói không lái xe đến thì là không lái xe đến, không như vậy thì hai người làm sao có thể đi cùng nhau?)

"Không thành vấn đề."

Trang Nhã Khinh cảm thấy cảm giác ngồi trên xe Hummer hoàn toàn khác. Không phải vì ngồi xe Hummer thoải mái hơn ngồi Maserati, chính là không khí khác nhau. Cảm giác bên trong Maserati là thời thượng, sang trọng. Mà Hummer không hề thu hút, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác nghiêm túc, trang trọng. Quả nhiên là xe mà quân nhân lái.

"Nhìn dáng vẻ của cô giống như là rất vui vẻ?" Cố Triệt lại nói toạc ra.

"Có một chút. Cảm giác trước kia là cưỡi phụ nữ, cuối cùng cũng chuyển thành cưỡi một người đàn ông nam tính, nên có chút vui vẻ." Trang Nhã Khinh trêu chọc.

Quả nhiên, Cố Triệt bị ngôn ngữ mạnh mẽ của Trang Nhã Khinh dọa sợ, không nói thêm nữa. Nếu tiếp tục nói thì không biết Trang Nhã Khinh sẽ nói những chuyện gì nữa.

Trang Nhã Khinh đến trang sức Thiển Nhã, sau đi về biệt cùng với Mạc Thiển Thiển. Đến cổng biệt thự thì đúng lúc Phá Trần vừa mới về nhà.

Trang Nhã Khinh thấy Phá Trần, nhưng cũng không thân thiết gọi một tiếng 'Tiểu sư huynh' giống như trước đây, mà làm như không thấy. Trang Nhã Khinh không phát hiện ra vẻ đau khổ trong mắt Phá Trần. Bởi vì ngay cả một cái liếc mắt Trang Nhã Khinh cũng không cho Phá Trần, nếu ánh mắt Trang Nhã Khinh dừng lại một chút thôi thì cũng có thể nhận ra. Nhưng lại bị lực quan sát hết sức nhạy cảm của Cố Triệt phát hiện.

"Tôi vào trước, tạm biệt."

"Ừ, tạm biệt." Cố Triệt không bao giờ quan tâm đến việc riêng tư của người khác, cho nên không nói gì nữa. Người con trai kia có thể là bạn trai của Trang Nhã Khinh, thấy Trang Nhã Khinh được người đàn ông khác đưa về, nên biểu hiện như thế kia cũng là bình thường. Hơn nữa, hình như Dật Phàm cũng thích Trang Nhã Khinh. Cho dù Trang Nhã Khinh là bạn gái của ai, làm chuyện cướp đoạt người phụ nữ của người khác, đặc biệt là phụ nữ của anh em, anh không làm được. Dù rằng Trang Nhã Khinh thật sự rất ưu tú.

Xem ra, anh cần lo lắng thay bạn tốt một chút, bản thân cần phải giữ khoảng cách với cô. Không muốn bị liên lụy thì cách tốt nhất chính là giữ khoảng cách với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play