Tính tình của Thanh Phong rất lớn, trong suốt một khoảng thời gian cứ hở ra là đánh người. Nhưng đã nhiều năm rồi, không ai biết, Thanh Phong lại có khuynh hướng chịu ngược. Nếu không phải do Trang Nhã Khinh chỉ thẳng tay trách móc thì đã không còn ai biết hóa ra Thanh Phong thích cách nói dầu muốn không ăn này.
Chẳng những Trang Nhã Khinh không nhận được trừng phạt nghiêm khắc nào, mà trái lại Trang Nhã Khinh trải qua ngày qua ngày càng giống như cá gặp nước. Giống như bây giờ, khi tất cả mọi người còn đang luyện khinh công trong rừng cây, cũng chỉ có mình Trang Nhã Khinh đang ở một bên nướng gà rừng.
Chẳng qua là lúc Trang Nhã Khinh người ta học xong thì bọn họ vẫn chưa học xong mà thôi.
Thanh Phong đang ngủ ở trên cây, bỗng nhiên có một mùi thơm nào đó xông vào mũi. Trong lúc đó mũi của Thanh Phong giật giật, lập tức ngồi dậy. Theo mùi thơm, Thanh Phong lập tức tìm được nơi phát ra mùi thơm đó. Trong tay Trang Nhã Khinh có một con gà rừng được nướng có màu vàng rực.
Thơm quá, rất muốn ăn, nước miếng đã chảy ra rồi. Con nhóc kia nướng gà rừng chắc còn ngon hơn đầu bếp.
"Xú nha đầu, lại lười biếng phải không, bị ta bắt rồi nhé?" Nhất định phải bắt chẹt thật nhiều. Tại sao trước kia lại không phát hiện ra tài năng nấu ăn của con nhóc kia tốt như vậy chứ."Gà nướng, tịch thu." Thanh Phong giả bộ vẻ mặt nghiêm túc.
"Tại sao? Người muốn ăn thì tự mình nướng đi. Con vừa mới bắt được hai con, còn một con tặng cho người." Trang Nhã Khinh nâng một con gà rừng không có đầu, đang máu chảy đầm đìa lên ném về phía Thanh Phong.
Thanh Phong nhanh như chớp tránh cái ám khí khổng lồ này. Nếu như bị dính vào, lại phải giặt quần áo hơn nữa máu gà rất khó tẩy. Ném con gà rừng sống cho ông thì có ích lợi gì? Để ông nướng nó thành một đống than sao?
"Không phải là ta cho con học khinh công sao? Tại sao con lại ở đây nướng gà? Bây giờ, ta đây tịch thu, con, đi luyện khinh công đi. Không bay qua năm ngọn cây không cho phép quay lại."
Trang Nhã Khinh liếc Thanh Phong một cái, lập tức đứng ở trên cành đây. Đương nhiên là con gà nướng vẫn ở trong tay Trang Nhã Khinh rồi.
Trang Nhã Khinh vẫn cảm thấy trên TV nói cái gì khinh công đều là giả, trên thế giời làm gì có nơi nào tồn tại cái gọi là khinh công chứ? Nhưng lúc Thanh Phong nói bắt đầu học khinh công thì Trang Nhã Khinh không thể không tin. Mặc dù Trang Nhã Khinh vẫn rất không lễ phép với ông già Thanh Phong này. Nhưng trong lòng thì vô cùng khâm phục và biết ơn Thanh Phong. Vả lại, dáng vẻ cam chịu sau đó của Thanh Phong thật sự rất đáng yêu.
Hóp bụng, đề khi, tập hợp sức lực ở đan điền*. Những động tác liên tiếp này Trang Nhã Khinh làm liền một mạch, nhẹ nhàng nhảy lên, lập tức vượt qua khoảng cách bảy tám cây. Bảy cây, xấp xỉ khoảng ba mươi mét.
*đan điền: Vùng dưới rốn
Cảm giác đầu tiên của Thanh Phong chính là, thiên tài, quả nhiên là thiên tài. Cảm giác thứ hai chính là gà nướng của ta.
Chờ Trang Nhã Khinh quay lại, Thanh Phong nhìn bốn phía, thật tốt, không có người khác ở đây.Quay đầu lại, lập tức là vẻ mặt tươi cười nịnh nọt."Nhóc con, con đưa con gà này cho ta, xong rồi con nướng con gà kia."
"Không được, con đói bụng."
"Một cô bé như con không thể ăn hết con gà lớn như vậy được.Dù sao cũng chia cho ta một nửa con gà thôi." Tiếp tục dụ dỗ.
"Còn có hai vị sư huynh nữa." Trang Nhã Khinh sử dụng miệng ngọt chết người, còn sử dụng các loại làm nũng cùng năng lực gây cười mới nhận được toàn bộ sự yêu thích của các sư huynh. Dù có cái gì tốt, các sư huynh cũng sẽ cho cô trước. Bất cứ việc nặng hoặc dơ bẩn nào cũng không để cho cô làm. Dĩ nhiên là cô phải khao các sư huynh một lần nha.
"Nhóc con...!!" Lão già Thanh Phong bắt đầu làm nũng.
Lại nói, điềuTrang Nhã Khinh không chịu được nhất chính là làm nũng đấy. "Đi bắt về cho con năm con gà, con sẽ nướng cho người."
"Được được." Thanh Phong gật đầu đáp ứng, chớp mắt một cái đã không thấy bóng người đâu rồi.
"Các sư huynh, bây giờ lão già Thanh Phong không thể trở về nhanh như vậy được, hai người mau qua đây ăn gà nướng đi."
Thanh Phong nghe thấy lời của Trang Nhã Khinh, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống. Con nhóc thối này, mình đã thu 28 đồ đệ mà cũng không gặp ai ăn hết của mình như vậy,
Phá Minh nghe thấy Trang Nhã Khinh gọi, chạy qua đó, bình tĩnh nhã nhặn bắt đầu ăn. Nhưng lại không biết Phá Trần đi đâu, Trang Nhã Khinh lo lắng Phá Trần sẽ xảy ra chuyện gì, lập tức chạy đi tìm Phá Trần.
Tại một chỗ gần đó, Phá Trần vẫn đang luyện khinh công. Phá Trần đã có thể vượt qua sáu cái cây, nhưng Phá Trần còn muốn bay được xa hơn, kết quả là ngã xuống.
"A...anh không sao chứ?" Trang Nhã Khinh vội vàng chạy tới, nâng Phá Trần dậy. Trang Nhã Khinh kiểm tra một chút, thấy không bị ngã xãy xương, lúc này mới đánh Phá Trần một cái. "Liều mạng như vậy làm gì? Không phải anh đã đạt được yêu cầu của ông già đó rồi sao?"
"Nhưng anh muốn mạnh hơn em, như vậy mới có thể đứng trước mặt em bảo vệ em."
Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh cảm thấy mũi cay cay, có phần muốn khóc. "Được, chúng ta quay về ăn gà nướng. Anh chưa thưởng thức tay nghề của em đúng không?"
"Về sau anh nấu cơm cho em ăn, vậy thì em không cần làm việc này nữa rồi." Phá Trần cũng không bị gà nướng hấp dẫn, ngược lại lại hơi buồn bực không vui nói.
"Đúng vậy, về sau còn có anh nấu cơm cho em." Phá Minh đi tới đối diện, cũng nói.
Phá Minh thấy mãi mà Trang Nhã Khinh chưa quay lại, cũng tìm theo đến đây. Vừa đến lại nghe thấy Phá Trần nói, đương nhiên Phá Minh sẽ không chịu yếu thế. Lúc ở trước mặt tiểu sư muội, cậu sẽ không để cho thằng nhóc Phá Trần này nổi bật, chiếm được tiện nghi nha.
"Được nha. Việc kia về sau em cũng không làm nữa. Các anh thay phiên nhau nấu cho em ăn. Có điều là miệng của em rất kén chọn, mùi vị không tốt em sẽ không ăn."
"Được."
"Các con đang nói đến món gì vậy, mùi vị có được không?" Tốc độ của Thanh Phong thật đúng là rất nhanh, nhanh như vậy mà có thể bắt được năm con gà rừng. Trong vòng mười phút Trang Nhã Khinh chỉ có thể bắt được hai con gà thôi.
"Đang nói mùi vị của gà rừng."
Quả nhiên, trải qua lần này, ngoại trừ thời gian tập võ quy định của lão già, hai vị sư huynh đều học tập tài nấu nướng của mình rồi. Lâu ngày, Trang Nhã Khinh hoàn toàn không cần tự nấu, tay nghề của hai vị sư huynh ngày càng tốt, còn nấu ngon hơn đầu bếp của mấy quán ăn lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT