"Dì có cách sao? Thật sự có thể khiến cha mẹ hòa thuận với nhau sao?" Cuối cùng Tiểu Viêm cũng bị làm cho động lòng, đứa bé dù thông minh đến đâu vẫn là đứa bé thôi.
"Có điều thời gian sẽ dài một chút." Trang Nhã Khinh tiếp tục dụ dỗ, ngay cả Mạc Thiển cũng bắt đầu tò mò.
"Dì mau nói đi." Năng lực khống chế của Tiểu Viêm được tăng mạnh.
"Để mẹ con rời đi một thời gian, con đã từng nghe câu tiểu biệt thắng tân hôn chưa?" Trang Nhã Khinh nghĩ, chắc chắn Tiểu Viêm biết.
"Biết, trên ti vi có nói, mẹ ở nhà đều xem mấy chương trình như vậy. Còn có đàn ông phải mất đi mới biết quý trọng." Tiểu Viêm rất phối hợp, Trang Nhã Khinh rất hài lòng.
"Đúng, chính là như vậy. Cho nên con phải giúp mẹ con rời đi, sau đó để cha con không tìm thấy mẹ, mới biết mẹ con là người tốt, sau đó khi mẹ con quay lại sẽ đối xử tốt với mẹ con."
"Thật sự có hiệu quả sao?" Giống như không thể tin được. Cha ác với mẹ như thế, ngộ nhỡ tìm thấy rồi đánh mẹ thì làm sao bây giờ.
"Không thử thì làm sao biết được."
"Được rồi, con phải làm như thế nào." Tiểu Viêm vẫn đồng ý. Cậu bé thích cha cũng thích mẹ, nhưng cha mẹ vẫn như thế này, bình thường mẹ chơi với bọn họ rất vui vẻ, nhưng khi cha trở về mẹ lại không cười nữa. Đôi khi cha cũng đang vui vẻ, nhìn thấy mẹ lại nghiêm mặt lại. Cậu bé không hi vọng mẹ vẫn trong trạng thái này, cậu bé muốn cha mẹ vui vẻ khi ở bên nhau.
"Con chỉ cần chăm sóc tốt em gái con là được. Chúng ta sẽ đưa hai đứa về nhà, nhưng các con không thể nói cho cha các con biết dì là người mang mẹ các con đi, cũng không thể nói mẹ con đi đâu. Nếu các con làm tốt, đúng hạn dì sẽ dẫn các con đi gặp mẹ." Trang Nhã Khinh bây giờ giống hệt một bà chị hư hỏng đang dụ dỗ trẻ con.
“Được, con đồng ý. Dì nhất định phải để chúng con gặp mẹ.” Dừng lại suy nghĩ trong chốc lát, Tiểu Viêm cân nhắc một lúc, hơn nữa nhìn mẹ giống như rất tin tưởng dì này, mặc dù mình chưa từng gặp dì này, nhưng mẹ không có bạn, đây là người duy nhất mà mẹ đồng ý lại gần, nên chắc chắn sẽ không làm tổn thương mẹ.
“Không thành vấn đề, đứa nhỏ thông minh.” Trang Nhã Khinh hôn một cái và gương mặt hồng hào của Tiểu Viêm. Nhưng điều đau lòng là Trang Nhã Khinh bị ghét bỏ, Tiểu Viêm không thích đại mỹ nữ Trang Nhã Khinh này hôn cậu bé chút nào, giống như nụ hôn của Trang Nhã Khinh rất bẩn vậy, còn cầm tay áo đưa lên mặt lau.
Xong rồi, mình bị ghét bỏ rồi. Thật sự là đứa bé không biết thưởng thức, không biết có bao nhiêu đàn ông muốn cô hôn đâu.
Tiểu Nguyệt thấy Trang Nhã Khinh hôn anh trai nhưng không hôn mình, không hài lòng. “Con cũng muốn hôn nhẹ.”
Tiểu Nguyệt không phúc hắc như Tiểu Viêm, cố gắng nói chuyện với Trang Nhã Khinh, biết Trang Nhã Khinh khen mình đáng yêu, mặt cô bé cười giống như một đóa hoa nở rộ. “Tất cả mọi người đều nói Tiểu Nguyệt đáng yêu đó…”
“Ừ, Tiểu Nguyệt thật ngoan.”
Mạc Thiển vẫn còn hơi do dự.”Như vậy thật sự tốt sao?” Cô vẫn còn chút lo lắng.
“Có cái gì không tốt? Chỉ có như vậy mới là đường ra duy nhất của cậu, cậu cũng không muốn hai người các cậu trong tình trạng này chứ? Tin tưởng mình, mình sẽ hại cậu sao?”
“Được, mình theo cậu.”
Trang Nhã Khinh đưa Mạc Thiển về biệt thự. Trước đã nói, mọi chuyện trong nhà đều do Mạc Thiển xử lý, cho nên không mời người giúp việc.
Thu thập xong quần áo bình thường hay mặc, Mạc Thiển không nỡ xa hai đứa trẻ.”Mẹ, bây giờ mẹ muốn đi đâu?” Tiểu Nguyệt chớp chớp đôi mắt ngập nước, khờ dại hỏi.
“Mẹ phải ra ngoài một thời gian, con ở nhà phải ngoan, phải nghe lời anh trai, biết không.” Mạc Thiển dịu dàng vuốt tóc của Tiểu Nguyệt, mặc dù cười nhưng trong mắt lại đong đầy nước.
Tiểu Nguyệt vừa nghe mẹ muốn đi, khóc nấc lên. Ra sức ôm lấy Mạc Thiển.”Không muốn, con không muốn mẹ đi đâu. Đứa nhỏ không có mẹ thật đáng thương, sẽ bị người khác bắt nạt.”
Nhìn thấy cảnh tượng của hai mẹ con họ, Trang Nhã Khinh hơi hoài nghi có phải mình làm sai rồi không. Haiz, bản thân mình có chút không đành lòng bắt mẹ con người ta xa nhau rồi. Còn Tiểu Viêm, môi nhếch lên, cố gắng kìm nén, nãy giờ không nói gì. Quả nhiên vẫn là một đứa bé, xa mẹ làm sao có thể không buồn đây.
“Tiểu Nguyệt, mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con.”
“Không muốn, con không muốn mẹ đi.”
Tiểu Viêm cũng lại cần khuyên bảo Tiểu Nguyệt.”Tiểu Nguyệt, để mẹ đi, chúng ta còn có thể thường xuyên gặp mẹ mà.” Trước không nói thì không sao, vừa mới nói nước mắt đã không nhịn được mà rơi xuống.
“Con muốn đi với mẹ.” Tiểu Nguyệt bỗng nhiên nghĩ ra một phương pháp hoàn hảo, mẹ đi, mẹ không ở lại đây thì mình đi cùng mẹ là được.
Mạc Thiển ngẩng đầu hỏi ý kiến Trang Nhã Khinh, Trang Nhã Khinh gật gật đầu, Mạc Thiển mới cười ôm lấy Tiểu Nguyệt.”Được, mẹ mang Tiểu Nguyệt đi cùng. Con thì sao Tiểu Viêm? Con ở đây hay là đi với mẹ?”
“Con ở đây.” Tiểu Viêm không do dự lập tức lựa chọn ở lại, Mạc Thiển không tránh khỏi có chút thất vọng. Ở trong lòng Tiểu Viêm, cô cũng không phải là người quan trọng nhất. Có điều là, Tiểu Nguyệt cũng rất yêu cha nó. Vì đề phòng điều bất ngờ, Mạc Thiển quyết định hỏi cho rõ.”Tiểu Nguyệt, nếu đi với mẹ, sẽ rất lâu không được gặp cha đấy…”
“Thời gian lâu là bao nhiêu? Là một tháng sa? Đôi khi cha ra ngoài một tháng mới về mà.” Trong amwts Tiểu Nguyệt, thời gian một tháng không được gặp cha kia thứ sự rất dài đó.
“Không hẳn, có lẽ còn dài hơn một tháng, dài hơn rất nhiều.”
Tiểu Nguyệt do dự, Mạc Thiển lại bất an chờ Tiểu Nguyệt quyết định, sau một lát Tiểu Nguyệt mới nói chuyện.” Mẹ dẫn cha đi được không?” Cô bé không muốn rời xa mẹ, càng không muốn rời xa cha.
“Không được.”
“Vậy thì con đi với mẹ, anh trai ở lại với cha.” Cuối cùng, Tiểu Nguyệt đưa ra quyết định khiến Mạc Thiên mỉm cười, rất tốt, con gái không vứt bỏ cô, rất tốt.
“Vậy chúng ta thu dọn đồ của Tiểu Nguyệt đi, sau đó chúng ta đi ngay.”
Cuối cùng cũng thu thạp xong, Trang Nhã Khinh nhìn Mạc Thiển xách một túi đồ nhỏ, quay lại thấy đồ của Tiểu Nguyệt có hai vali lớn, không biết sau mình có con rồi có cưng chiều bé như thế này không.
“Chúng ta đi thôi.”
“Tạm biệt mẹ, tạm biệt em, tạm biệt dì.” Tiểu Viêm đứng trước biệt thự, vẫy vẫy tay, nhìn mẹ và em gái mình rời khỏi đây. Không có chuyện nào khó chịu hơn chuyện này rồi.
Nhìn đến khi không còn thất bóng nữa, Tiểu Viêm mới đi vào biệt thự, đổ đầy một cốc sữa, uống mọt mạch hết cốc sữa, sau đó thì vào phòng điên cuồng chơi trò chơi.
“Đừng nhìn nữa, không thấy nữa rồi.”
Đã đi xa như vậy, nhưng Mạc Thiển vẫn nhìn về phía sau.
“Chỉ là muốn nhìn thôi, nhìn nhiều hơn một chút.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT