- Vượt ngục là chuyện lớn, quan phủ chắc chắn sẽ truy cứu. Các ngươi thu dọn đồ cá nhân rồi đi theo ta!

Lâm Nhất căn dặn một câu lại chắp hai tay sau lưng đứng ở trong sân, mặc cho hai phu thê đi thu dọn đồ đạc. Nhưng qua nửa nén hương, vẻ mặt hắn kinh ngạc xoay người lại...

Tiểu Lan hiểu rõ nguyên nhân nam nhân nhà mình trở về thì không dám chậm trễ, thu dọn mấy bọc quần áo xong còn gấp đến độ xoay quanh. Nhìn cái này luyến tiếc, nhìn cái kia không nỡ bỏ lại, chỉ muốn mang cả viện theo cùng. Nhà nghèo giá trị ngàng vàng!

Nhưng Tề Hắc Tử lại ngồi ở cửa mà nghiêm mặt, không tình nguyện. Thấy Lâm Nhất nhìn qua, hắn ta bỗng nhiên đứng dậy, hét lên:

- Đạo nhân này thật vô lễ! Huyện Tế vượt ngục liên quan gì tới ta? Cho dù vượt ngục là tội nặng, nhiều người chạy như vậy, sao trách được tới trân đâu ta? Nơi này xung quanh tối tăm, ngươi ép ta phải đi với ngươi thì có khác nào giặc cướp chứ...

Còn chưa nói dứt lời, Tề Hắc Tử hầm hừ lại ngồi xuống, nói:

- Ta không đi, đây là nhà của ta...

Hắn ta nghĩ tới điều gì, tự cho mình là đúng nói:

- Ngươi còn cố ép, ta sẽ tố cáo lên quan...

Lâm Nhất còn chưa nói chuyện, Tiểu Lan đã giậm chân nói:

- Hắc Tử đáng chết, đạo trưởng là cứu tính mạng của hai người chúng ta, ngươi lại ngu muội ngoan cố như vậy...



- Nam nhân nói chuyện, nữ nhân im lặng!

Tề Hắc Tử bày ra tư thế của gia chủ, trừng mắt giậm chân với Tiểu Lan. Đối phương vừa vội vừa tức, không nhịn được lau nước mắt, không quên tạ lỗi với Lâm Nhất, nói:

- Đạo trưởng đừng trách, Hắc Tử nhà ta hắn...

Thấy thế, Lâm Nhất vẫn không nổi giận, mà nhìn về phía thị trấn, nhíu mày. Gương mặt hắn lạnh lùng, không tiếp tục để ý tới Tề Hắc Tử, thoáng cái đã biến mất.

- Đây là quỷ hồn sao...

Tề Hắc Tử kinh ngạc la lên thất thanh, và ngồi bệ dưới đất, lại không quên răn dạy thê tử của mình:

- Nữ tắc có câu không nên qua lại với nam nhân xa lạ...

...

Trong nhã thất của một tiểu viện, bữa tiệc đã tàn, rượu và thức ăn mới lại được dọn lên. Mặt Giả huyện úy đỏ ửng, nâng chén nói với ba vị tiên nhân đang ngồi ngay ngắn:

- Tối nay có người cướp ngục, đại lao không ngờ lại sụp xuống, thật may lúc tù phạm chạy trốn khắp nơi lại được hai vị tiên trưởng ra tay, lúc này mới biến nguy thành an! Nếu không, Cổ mỗ ở trước mặt quan trên sợ rằng không thể nào ăn nói được. Xin kính tiên trưởng ba chén để tỏ lòng biết ơn...



Lão nhân kia ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, vẻ mặt có chút không vui nhưng vẫn gật đầu nói:

- Được ngươi cung phụng, chung quy phải bảo vệ tiền đồ phú quý của ngươi mới được! Tuy nhiên...

Tay ông ta vuốt chòm râu dài và cân nhắc một lát. Hai người trung niên bên cạnh ông ta trao đổi ánh mắt với nhau rồi vội vàng để chén rượu xuống, dáng vẻ rất cung kính nghe lời.

Thấy hai người thủ hạ kính cẩn như vậy, vẻ mặt lão già chậm rãi dịu xuống, nói tiếp:

- Giúp đỡ Giả huyện úy truy bắt phạm nhân thì thôi, tại sao lại tổn thương nhiều mạng người như vậy? Ta là người tu đạo cũng có chút không đành lòng...

Đại lao của thị trấn xảy ra mạng người, không thể lừa gạt được thần thức của lão già. Thấy Giả huyện úy không thu dọn được cục diện, ông ta bảo hai người trung niên này ra tay trợ giúp. Chẳng qua chỉ là một ít tù phạm, sao có thể chạy trốn được thủ đoạn của tu sĩ. Chỉ là hai người này thích lạm sát, sợ rằng trời đất oán giận!

Hai người trung niên không dám ngỗ nghịch, đứng dậy cúi đầu nói vâng. Giả huyện úy lại hiểu ý người nói:

- Ha ha! Không sao! Tù phạm vượt ngục vốn đáng tội chết, nên giết! Đại lao đột nhiên bị hủy, trong lúc tại hạ không thể bắt được, nhờ tiên trưởng ra tay trợ giúp, lúc này mới khiến cho tội phạm bỏ trốn không một tên nào lọt lưới, đây vẫn là một công lớn...

Đại lao của Huyện nha bị phá hủy, hơn mười tù phạm chạy trốn bỏ mạng. Trong lúc Giả huyện úy bó tay không làm gì được, may mà có hai vị tiên trưởng đúng lúc ra tay. Phi kiếm kia bay nhanh ở trong bóng đêm, chỉ nháy mắt đã chém giết hơn mười người. Tù phạm còn lại bị thần uy của tiên nhân chấn áp, tất cả đều ngồi tại chỗ chờ bị bắt. Chẳng qua nghĩ lại, một họa lớn được phá giải trở thành uy danh của Giả huyện úy! Chuyện này báo cho quan trên biết được, tất nhiên sẽ được ca ngợi một hồi!

Gia có tiên nhân, mọi chuyện không cần lo lắng! Giả huyện úy là người gặp việc vui nên tinh thần thoải mái, ân cần mời rượu không ngừng. Lại thấy lão tiên trưởng bỗng nhiên biến sắc, chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc. Không đợi ông ta lên tiếng hỏi, có người sau lưng nói...

- Quả nhiên là ngươi! Đúng là thật to gan...!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play