Vạn Thanh Sam có vẻ già hơn trước, cúi đầu suy nghĩ, ngồi ngay ngắn với vẻ mặt không đổi. Thân là gia chủ, lại đạt được tu vi Trúc Cơ hậu kỳ từ chục năm, tất nhiên có khí thế khác hẳn ngày xưa. Nhưng lúc này, ông ta lại cảm giác bất lực.

Mấy vị trưởng lão trong nhà đăm chiêu lo lắng, Vạn Thanh Sam đều hiểu rõ. Nhưng vì gia tộc có thể được tồn tại lâu dài, vì an nguy của bản thân, chung quy phải cân nhắc một chút. Ông ta chậm rãi mở mắt, rụt rè, vuốt chòm râu dài nói:

- Thế sự vô thường, có thể làm sao được? Hắc Sơn tông như mặt trời ban trưa lại sụp đổ, Chính Dương tông gần như diệt môn thì trùng sinh, còn có xu thế hơn hẳn ngày xưa. Chẳng qua chỉ có trăm năm nhưng tất cả đều thay đổi. Chúng ta lại nên tự xử thế nào? Thế sự trêu người, chẳng qua cũng chỉ có như vậy thôi!

Giọng điệu chậm rãi, Vạn Thanh Sam còn nói:

- Gia chủ Nhan gia bị giết, các ngươi suy đoán là do Chính Dương tông gây nên. Lúc đầu, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng thật ra không phải. Nếu như Chính Dương tông vì chuyện trước kia mà giáng tội Lạc Hà Sơn, theo tính tình của Yến Khởi, nhất định sẽ gióng trống khua chiêng tới cửa thảo phạt, sao có thể giấu đầu giấu đuôi, cố ý che giấu như vậy? Mà thời điểm Đan Dương Sơn phục hưng chính là thời cơ tốt để thu nạp lòng người, chưa chắc sẽ quá tính toán về chuyện cũ. Vạn gia ta đến nay bình yên vô sự chính là một chứng cứ rõ ràng. Bởi vậy, người giết gia chủ Nhan gia là kẻ khác!

Có người không yên tâm hỏi:

- Chính Dương tông thật sự sẽ mở một mắt lưới với Vạn gia ta sao? Vậy người giết gia chủ Nhan gia rốt cuộc là ai chứ?

Mấy người còn lại đều gật đầu, tỏ vẻ lo lắng.

- Hừ! Nghĩ tới trước đây bị tình hình ép buộc, không phải chỉ có một mình Vạn gia ta thay đổi địa vị, tìm kỹ nguyên nhân vẫn còn ở bản thân Chính Dương tông. Cho dù là Mộc gia bị tiêu diệt cũng chỉ là phân tranh giữa các gia tộc chúng ta, không phải đúng sai cũng không phải là do người. Hơn nữa, con cháu đời sau của Mộc gia cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ, không đáng để lo ngại. Mà người giết gia chủ Nhan gia...

Nói đến đây, vẻ mặt Vạn Thanh Sam bỗng nhiên biến đổi, tự nói:

- Có thể là hắn không? Ta sẽ không đoán nhầm. Chính là hắn, đúng là rất can đảm... Hừ!

Ông ta bỗng nhiên đứng dậy, giơ tay ném ra ba tia sáng. Có người kinh ngạc hỏi:

- Vì sao phải phát ra Vạn Lý Truyền Âm Phù, còn là...?



Vạn Lý Truyền Âm Phù rất hiểm có, gia chủ của Vạn gia cũng chỉ có là ba cái. Điều này khiến cho mấy vị trưởng lão ở đây cảm thấy không hiểu. Trong mắt Vạn Thanh Sam chớp hiện tinh quang, cười lạnh nói:

- Mặc dù Hắc Sơn tông không bằng xưa, chỉ cần Công Dã Can còn một ngày không chết, khó nói được sau này sẽ phát sinh chuyện gì. Chính Dương tông chậm rãi khôi phục nguyên khí, chính là thời điểm gia tộc ta lấy lòng nó, Huyền Thiên môn có thực lực hùng hậu, làm sao không đầu nhập vào nó được!

Thấy mấy vị trưởng lão còn có chút ngây thơ, Vạn Thanh Sam đã bước nhanh ra khỏi gian nhà, cất giọng nói:

- Người chân đứng hai thuyền sẽ khiến cho người ta khinh thường! Người chân đạp ba con thuyền, là kết duyên rộng khắp, cũng là hành vi sáng suốt! Nếu như ba nhà này đều biết Lâm Nhất trở lại Đại Hạ sẽ thế nào? Ta đi đầu báo chuyện này, chờ bắt được tiểu tử này, bọn họ sẽ phải đối xử với Vạn gia ta thế nào? Xích Hà Lĩnh Ta đem Minh Đồ Vạn Lý...

Lo lắng trong lòng đã được quét sạch sẽ, Vạn Thanh Sam bước nhanh đi ra ngoài. Mấy vị trưởng lão phía sau ông ta bừng tỉnh vui mừng, liên tục khen gia chủ giỏi xem xét thời thế cùng mưu tính sâu xa, cũng đồng thời phát hiện ra tình hình bên ngoài viện, mỗi người đều vội vàng đi theo ra ngoài.

...

Ngoài cửa viện cao lớn của Vạn gia này là một mảnh đất trống rộng rãi. Đèn lồng trước cửa đã được thắp sáng, xung quanh có chút vắng vẻ.

Lâm Nhất xem như không nhìn thấy hai vệ sĩ canh cửa của Vạn gia, hắn đứng lặng yên, chắp tay sau lưng, hình như đang chờ người nào đó.

Trong chốc lát, mấy bóng người bay ra khỏi tường viện, đảo mắt đã vây quanh một mình Lâm Nhất. Lập tức có người tiến lên một bước, quan sát hắn một lúc lại cười lạnh...

- Ha ha! Không ngờ được ngươi còn chưa có chết, dáng vẻ cũng không thay đổi...

Sau khi Vạn Thanh Sam cười lạnh xong, mối hận mất con xông lên đầu, ông ta tức giận nói:

- Tất cả tiên môn trong thiên hạ không tìm được ngươi, hôm nay ta thật ra muốn xem thử ngươi có bản lĩnh gì đi ra khỏi Xích Hà Lĩnh của ta!

Trong chiếc áo bào màu xám cùng hồ lô rượu kia, với gương mặt làm người ta chán ghét này rất quen thuộc với Vạn Thanh Sam. Trí nhớ của tu sĩ rất tốt, đã gặp qua là không quên được! Đây không phải là Lâm Nhất thiếu chút nữa đã chết dưới trượng của mình sao? Quan sát tu vi chẳng qua là Trúc Cơ trung kỳ, cuối cùng lại cũng có thể chọc cho được tiên môn trong thiên hạ phải đau đầu. Ha ha! Trời có mắt, hôm nay ta muốn tự tay bắt giữ tiểu tử này...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play