Tai hoạ thình lình ập tới, Tiểu Thiên ao không còn vẻ yên tĩnh trước kia. Nhìn mọi người đang hối hả, Thúy Nhi tay cầm trường kiếm, Lâm Nhất lắc đầu. Thầm nghĩ, về nhà đã hai tháng, cũng nên nghĩ cho tương lai của người nhà rồi.

Theo mọi người tới cửa thôn, Lâm Nhất và Thiên Phúc, Thúy Nhi đi tới một gò đất. Lúc này sắc trời vẫn sáng, sơn dã trong hơn mười dặm đều thấy rõ. Ngày hạ sau giờ ngọ, từ xa xa có thể thấy được có một hai trăm binh sĩ mặc trang phục lạ đang đi tới Tiểu Thiên ao. Nhóm người này tay cầm đao thương chói lọi, ai nấy vẻ mặt bưu hãn, rõ ràng là ý tới bất thiện.

Lâm Nhất dứng chắp tay sau lưng, lại nhíu mày. Thần thức quét tới, trong một sơn cốc nhỏ ngoài hơn mười dặm còn có hơn mười binh sĩ ngoại tộc đang áp giải một đám nữ tử. Những nữ tử Đại Thương này chắc là bị bắt đi, đều hoảng sợ bất an, còn có người đang khóc nức nở. Trong bụi cỏ cách đám người này không xa có mấy cỗ thi thể nữ trần truồng.

Trong loạn thế, cướp qua như lược chải đầu, binh qua như lược bí. Nếu để mặc những binh sĩ bạo ngược thành tính này xông vào Tiểu Thiên ao, tình hình thế nào không cần nghĩ cũng biết! Thân là tu sĩ, không thể lạm sát phàm nhân. Nhưng làm người thì phải có trách nhiệm thủ hộ quê cha đất tổ!

Trong lòng có quyết định, cũng không muốn giấu diếm gì. Lâm Nhất phân phó:

- Thiên Phúc ở lại chiếu khán, Thúy Nhi, theo đại ca đi giết địch.

Theo một đạo cầu vồng kiếm di động, hắn nắm tay Thúy Nhi bước lên phi kiếm, trong ánh mắt của mọi người bay đến giữa không trung. Phong tư ngự kiếm phi hành của tiên nhân lập tức đưa tới một mảng tiếng hoan hô.

Lâm gia chủ đâu phải là người tu đạo dơn giản, hắn là tiên nhân xuất thân từ Tiểu Thiên ao! Nơi niên thuỳ, sơn dân kiến thức thiển cận, mà lúc này có thể nói là đã được đại khai nhãn giới. Tình cảnh này cũng sẽ trong truyền tụng cho hậu thế!

Từng theo Mộc Thanh Nhi cưỡi mây xanh, Lâm Thúy Nhi sớm dã qua cái tuổi động chút là bất ngờ. Nhưng đại ca chính là trong nháy mắt biến một thanh tiểu kiếm thành cầu vồng kiếm dài hơn một trượng, dẫn theo mình trong nháy mắt đã bay tới giữa không trung, nàng ta vẫn hân hoan không thôi. Đây là đại ca đang dẫn mình bay!

Lâm Nhất dẫn theo Thúy Nhi bay trên không trung, đội binh sĩ ngoại tộc đó thì ở ngay dưới chân. Phía dưới đã có ngươi nhận ra dị trạng, dùng tay chỉ lên trời, hô to gọi nhỏ.

Nhìn xuống dưới, Lâm Nhất thuận tay phất một cái, bốn năm phi kiếm các kiểu bay xuống, lập tức hóa thành từng đạo kiếm quang vô tình bay về phía đám người, huyết quang bắn lên.



Đây là thiên tai hàng lâm, không thể kháng cự. Đây cũng là báo ứng vì đã làm xằng làm bậy! Trong tiếng gào khóc thảm thiết, binh sĩ ngoại tộc cắp đuôi bỏ chạy tứ tán. Kiếm quang bay lượn như ánh sáng đom đóm giữa ban ngày, tận tình bay lượn trong sơn dã, trong nháy mắt đã thu gặt từng tính mạng. Sau một thoáng không còn ai chạy nữa, trên mặt đất ngổn ngang từng cỗ thi thể. Máu đã nhuốm đỏ mặt cỏ khô, làm ướt bùn đất. Năm sau phiến thổ địa này sẽ càng phì nhiêu hơn!

Mặc dù lúc hành hiệp trượng nghĩa trong chốn giang hồ cũng từng giết mấy kẻ hại dân hại nước, Lâm Thúy Nhi tự nhận là đảm lượng hơn người. Nhưng trơ mắt nhìn thấy tàn sát máu tanh như vậy, cho dù người chết là tặc binh nhập cảnh cướp bóc, nàng ta vẫn tim đập nhanh không thôi, nắm chặt vạt áo của đại ca, thầm thở dài.

Triệu hồi phi kiếm giết địch, cầu vồng kiếm dưới chân đột nhiên lấp lánh, Lâm Nhất dẫn theo Thúy Nhi biến mất trong không trung. Ngay sau đó hai người đã xuất bên trong sơn cốc có nữ tử bị giam giữ.

Nhìn thấy đồng bào chịu nhục cùng với thi thể bị ngược đãi tới chết, Lâm Thúy Nhi tức giận đến tóc mai tung bay, chỉ muốn giết người. Sau khi chém đầu một tặc binh mà Lâm Nhất để lại cho mình, nàng ta mới hăng hái vẩy huyết châu trên thân kiếm, hô to sướng thay!

Bay trở về Tiểu Thiên ao, phái người đi chôn thi thể và tiếp ứng người đang chịu khổ trong sơn cốc, Lâm Nhất dẫn theo Lâm Thúy Nhi ngự kiếm bay lên, tới biên giới Đại Thương rồi mới bay về. Tặc binh vượt biên trong mấy trăm dặm đều bị trảm sát, không một ai lọt lưới. Mà địch quốc tự dưng mất đi hơn một ngàn binh sĩ, nhất thời trở nên bối rối, nơi biên thuỳ rối loạn đã lâu sau đó lại yên ổn hơn rất nhiều.

Tiểu Thiên ao vượt qua một kiếp trong hữu kinh vô hiểm, đều là công của Lâm gia chủ! Ngự kiếm phi hành, giết người ngoài vạn dặm, lại thể hiện hết thủ đoạn tiên nhân. Thế là, trước Lâm phủ liền có người dâng hương lễ bái. Mong tiên nhân che chở, hậu thế vô lo!

Lâm Nhất sau khi trở về liền lệnh cho đám người Lâm Bình khuyên can, nhưng hiệu quả rất nhỏ. Một phương là không dám nhận đại lễ này, một phương thì nghĩ thành tâm tất linh, cầu bình an.

Thấy thế, Lâm Nhất bất đắc dĩ đành phải mặc kệ. Ai ngờ, danh đầu Lâm đại tiên nhân chậm rãi truyền ra, không ngờ có người tới nương tựa. Cũng có người có muốn cải tông đổi họ, lấy họ Lâm làm vinh.

Việc vặt phạm tục, khó tránh khỏi khiến người ta thấy phiền. Lâm Nhất dứt khoát sắc mặt trầm xuống, xoay người bỏ đi, để bốn tôn tử ứng phó. Cuối cùng sẽ là tình hình như thế nào thì hắn thật sự lười chẳng muốn hỏi đến.

Trở nên người tới Tiểu Thiên ao, khiến cho sơn thôn vốn yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play