Lâm Nhất ta cũng có hậu nhân? Một đại gia đình như vậy đều là hậu nhân của Lâm Nhất ta! Nghe thấy Thiên Phúc tóm tắt lại, Lâm Nhất trong lòng vô cùng kích động, đứng dậy cúi người hành lễ với Thúy Nhi.

- Đại ca làm gì thế? Ngươi dạo chơi bên ngoài, muội tử phải có trách nhiệm lo cho gia đình chứ. May mắn là ta cuối cùng cũng có thể tự tay giao lại gia đình này cho ngươi.

Mấy câu trước còn có ý oán trách, nhưng nói đến về sau, Thúy Nhi hai tay che mặt, khóc nức nở.

- Các ngươi đứng dậy đi!

Cao giọng hô một câu, Lâm Nhất chậm rãi đi tới bên cạnh Thúy Nhi, nắm tay lại hướng về phía mọi người, trầm giọng nói:

- Lâm Nhất ta rời nhà từ lúc thiếu niên, nháy mắt đã bảy mươi tám năm. Trải qua vô số mưa gió, vượt qua bao lần sinh tử, vẫn nhớ mãi không quên phiến cố thổ này! Nơi này có người thân của ta, nơi này có tình thân mà ta không thể dứt bỏ! Ta là người tu đạo, định trước phải rời xa huyên náo, định trước là phải sống cô độc, địch trước có có tiếc nuối phàm tục. Mà các ngươi lưu truyền hương khói của Lâm gia ta, hiếu tiết thay ta, Lâm Nhất ta rất biết ơn. Xin nhận một cái cúi đầu của ta!

Nói xong, không để ý tới sự ngạc nhiên của mọi người, Lâm Nhất trịnh trọng thi lễ với các hậu nhân ở phía dưới! Trong phòng và trong viện lại là một mảng quỳ rạp. Thúy Nhi rưng rưng đỡ đại ca dậy, Thiên Phúc thì cũng cúi người vái theo sư phụ.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng ngoài phòng là một mảng thổn thức. Lễ xong, Lâm Nhất chắp tay sau lưng, cao giọng nói:

- Đã là con cháu của Lâm gia ta, ta sẽ bảo đảm các ngươi được ngàn năm bình an!

....

Bất kể là như thế nào, gia chủ của Lâm phủ cũng đã trở lại. Sau một phen bận rộn, không tránh được có tiểu bối sinh ra nghi ngờ đối với tổ phụ có tướng mạo quá mức trẻ trung này, lại bỏ qua một câu đại ca ta là tiên nhân mà tổ nãi nãi nói!

Trên gia yến đón gió tẩy tần, Thúy Nhi và Thiên Phúc ở bên cạnh bồi tiếp, bốn đứa cháu của Lâm gia ân cần kính rượu, khiến cho Lâm Nhất có mấy phần bộ dạng của gia chủ. Bốn đứa cháu phân biệt tên là Lâm Bình, Lâm An, Lâm Như, Lâm Ý, đơn giản dễ nhớ nhưng lại rất có ý nghĩa. Cầu khẩn Lâm gia được bình an như ý, ứng với tâm nguyện của tổ mẫu đại nhân.

Ai kính rượu cũng không cự tuyệt, lúc cao hứng, Lâm Nhất thuận tay lấy ra hơn mười bình rượu, bốn tôn tử trợn tròn cả mắt, lúc thán phục thủ đoạn của tổ phụ đại nhân, ai nấy lại ôm chén rượu nhỏ trong tay, mặt lộ vẻ xấu hổ. Cho đến cuối cùng, trên bàn rượu chỉ có một người uống không ngừng, cười to không ngừng.

....



Hậu viện Lâm phủ đặc biệt để ra hai gian tĩnh thất cho Lâm Nhất va Thiên Phúc ở lại, mà đôi thầy trò này lại không nhàn rỗi.

Mấy ngày tiếp theo, có đồ tử đồ tôn của Lâm Thúy Nhi tới bái kiến. Còn có nhà chồng của nàng ta, cũng chính là hậu nhân của Đồ gia ở cách vách, không tránh được muốn tới khấu kiến người của nhà nhà mẹ đẻ tổ nãi nãi. Trong nhất thời Lâm phủ rất náo nhiệt. Mà gia chủ Lâm gia lần đầu lại nói nhiều như vậy, uống nhiều như vậy.

Ngày thứ ba sau khi Lâm Nhất về nhà, một đám người của Lâm phủ bị Lâm Thúy Nhi dẫn tới từ đường của Lâm gia, sau đó thì lại đi tới mộ viên của Lâm gia.

Khi tế bái cha mẹ, Lâm Nhất không hề lẻ loi một mình. Khi dẫn hậu nhân lễ bái, trong lòng hắn bớt đi vẻ thê lương ngày xưa, lại thêm vẻ vui mừng chưa từng có. Có nhiều con cháu hậu bối, khiến Lâm gia có thể kéo dài hương khói. Vào khoảnh khắc đó hắn giống như đã đi xong luân hồi cả đời, xiềng xích vô hình đã chậm rãi vỡ vụn, tâm thần bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn nhiều.

Sau nửa ngày bận rộn, các vãn bối tự tản đi. Mà Thiên Phúc được sư phụ tặng đan dược, lấy cớ trở về đả tọa. Trong sân còn lại hai huynh muội đang nói chuyện.

Tiểu Thiên ao hôm nay không giống như xưa, Lâm gia không chỉ có từ đường khí phái, còn có mộ viên tùng bách vờn quanh, u tĩnh mà không mất vẻ trang trọng. Mà tất cả những điều này đều xuất phát từ tay tiểu nha đầu năm xưa!

Nhìn Thúy Nhi đã tóc bạc đầy đầu trước mặt, Lâm Nhất nhẹ giọng nói:

- Những năm qua muội tử đã vất vả rồi.

Thấy đại ca im lặng hồi lâu, không ngờ lại thốt ra một câu như vậy, Thúy Nhi lộ ra vẻ hờn dỗi hiếm có, oán trách:

- Đừng có nói những lời khách khí nữa. Ta dẫn ngươi đi thăm Tô tiên sinh!

Nàng ta kéo tay Lâm Nhất, hai người đi đến núi tây của Tiểu Sơn ao.

Trên Sơn đạo, một lão phụ nhân và một người trẻ tuổi mặc đạo bào sóng vai mà đi. Lão phụ nhân tinh thần quắc thước, người trẻ tuổi thì nụ cười hiền hoà.

Giống như cảnh năm ấy theo đại ca lên núi hái thuốc, trên mặt Thúy Nhi nở nụ cười thư thái. Giống như muội tử vẫn là đứa trẻ con, Lâm Nhất thả chậm bước để chỉ là vì nàng ta nói chuyện.

Nơi này là nơi luyện kiếm của Thúy Nhi năm đó, cỏ dại khô vàng lạnh run trong gió, thể hiện ra hết vẻ hoang vắng vào đông. Trên vách núi phía đông có hai nấm mộ lẻ loi, không biết là đang quan sát Tiểu Sơn ao hay là nhìn ra phương xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play