Hai mươi bảy năm, Lâm Nhất không ngủ lấy một giấc, cũng không nghỉ ngơi lấy một chốc. Ngoài hành công ra thì chính là nghiền ngẫm cấm chế trận pháp, tu luyện 'Ký Hồn thuật' và 'Đoán thần giám', nếu không thì cũng là nghiên cứu bản chép tay luyện đan của Nhược Thủy tiên sinh, hoặc là làm quen với thủ quyết luyện khí. Nếu buồn quá thì lấy ra lò đan mà Nhược Thủy tiên sinh tặng cho, đem thảo dược có không nhiều lắm trên người ra thí nghiệm vài lần, kết quả chẳng luyện ra đan dược gì, đành phải từ bỏ. Cuối cùng hắn nhớ tới trên người còn có không ít vật liệu ngọc, liền không ngừng luyện chế các loại ngọc bội.

Tu vi đến Trúc Cơ hậu kỳ, linh dịch trong cơ thể Lâm Nhất giống như là trứng chim vậy, khiến cho viên châu đó có chút không an phận, lại giống như có cố kỵ gì đó, vẫn chưa có hành động khác thường.

Chỉ có điều viên châu rất keo kiệt, chỉ lo tự hấp thu linh khí, lạ rất ít dùng linh lực kỳ dị đó giúp đỡ Lâm Nhất thối luyện gân cốt.

Đối với điều này, Lâm Nhất cũng chẳng lưu tâm. Hiện giờ kinh mạch đã rộng và kiên cố hơn, linh lực dư thừa trong khí hải so với trước kia thì không chỉ nhiều hơn mười thành. Ngoài ra Huyền Thiên Kiếm pháp đã có thể huyễn hóa ra mười hai thanh phi kiếm, uy lực của nó đã hơn xa trước kia. Thần thức có thể đạt tới hai trăm dặm, xấp xỉ với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ. Chỉ có tu luyện 'Ký Hồn thuật' là không thấy hiệu quả gì, khiến cho hắn ý đồ tu thành phân thân của hắn rơi vào khoảng không.

Một mình lẳng lặng ngồi đó, Lâm Nhất chép miệng. Ngày không được uống rượu, thật sự là không dễ sống! Tịch mịch bầu bạn, sao có thể không có rượu tiếp khách! Hắn không khỏi ném hoàng chi trong tay xuống, cầm lấy Tử Kim Hồ Lô đã rỗng tuếch.

Thần thức thấm vào trong hồ lô, trận pháp giới tử trong đó đúng là kỳ diệu. Bỗng nhiên nghĩ tới gì, đó, Lâm Nhất suy tư. Lão giả gặp được ở Đan Dương trấn, lai lịch của lão có chút thú vị. Nói không chừng ngày khác còn có thể chạm mặt, không biết sẽ là tình cảnh như thế nào!

Trong mắt lấp lánh quang mang, trận pháp trong Tử Kim Hồ Lô vừa xem là hiểu ngay. Nhìn một lát, Lâm Nhất không khỏi sinh ra hứng thú. Trong bản tóm tắt trận pháp của Phan gia mà mình đọc thuộc, tuy có miêu tả về trận pháp giới tử, nhưng không liên quan tới trận đồ, khiến cho hắn cảm thấy tiếc nuối. Nhưng ở dưới Huyễn Đồng, trận pháp giới tử trong hồ lô có thể nói là mạch lạc rõ ràng, đã mất đi sự thần bí vốn có của nó.

Nhất thời không vội nhập định tu luyện, Lâm Nhất liền nghiền ngẫm về trận pháp trong hồ lô. Hắn nhất nhất nhớ kỹ, lại thử bóc tách ra, rồi căn cứ vào hiểu biết đối với trận pháp, phỏng đoán đạo lý Âm Dương Ngũ Hành trong đó.

Cứ Như vậy thôi diễn đi thôi diễn lại, lại qua nửa tháng thời gian, lúc này mới hoàn nguyên được trận pháp giới tử, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, trong lòng rất sung sướng. Trận pháp giới tử này nhìn thì không mò được đầu đuôi, nhưng lại không khó tìm ra kết cục. Chuyện gì cũng có đạo lý giống nhau, chỉ cần quen tay hay việc thì sẽ có muôn vàn biến hóa. Mò được cái bụng của hồ lô này cũng không phải việc khó.

Bộn rộn nửa tháng, sau khi hơi cải biến trận pháp giới tử, trải qua thử nghiệm, bụng hồ lô quả nhiên to ra mấy phần. Dưới sự không ngừng cố gắng, một tháng sau, cầm hồ lô có thể chưa hai trăm cân rượu, Lâm Nhất thản nhiên nhếch miệng. Nỗ lực mà làm, bất quá cũng chỉ thế này, nghĩ chắc phương pháp của cấm chế này không phải không có liên quan tới tu vi và thần thức của bản thân!

Tu vi trước mắt chỉ vừa đến Trúc Cơ hậu kỳ, cách đại thành của hậu kỳ rồi tới viên mãn, chắc còn có một đoạn đường dài phải đi. Nếu Huyền Thiên tiên cảnh không mở ra, vậy ở trong Huyền Thiên tháp tạm thời cũng không ngại. Thêm mười tám năm, tu vi có thể đề thăng được bao nhiêu? Mà đan dược trên người sớm đã không còn, vậy chỉ có thể khổ tu thôi.

Đánh ra một thủ quyết, dẫn động tụ linh trận, Lâm Nhất lại tiến vào tu luyện

...

Sau mười tám năm, Huyền Thiên tiên cảnh vẫn yên lặng như cũ, vẫn không có dấu hiệu mở ra. Dưới sự hưng sư động chúng của Hắc Sơn tông và Huyền Thiên môn, lại thất vọng mà về. Thế là lại mười tám năm thoáng cái đã trôi qua, cách ngày Lâm Nhất bị nhốt vào Huyền Thiên tháp đã trôi qua năm mươi ba năm.



Đại đa số phàm nhân, thời gian cả đời cũng chẳng quá mấy chục năm. Trong năm mươi ba năm đã trôi qua này, không biết đã phát sinh bao nhiêu chuyện.

Chính Dương tông Thần Uyên Tử trong nhập định đã hao hết dương. Lần cuối cùng hắn bế quan trùng kích Nguyên Anh, thành tử quan danh phù kỳ thực của hắn. Khi tông môn phát hiện thì vị lão nhân có tên tục là Đông Phương Thánh này đã thân vẫn đạo tiêu. Mà Yến Khởi sau khi biết được tin dữ của huynh liền nhốt mình trong động phủ, báo cho Lãnh Thúy và các môn nhân, hắn cũng muốn bế tử quan!

Nếu Yến Khởi bế quan không có kết quả, Lãnh Thúy một cây chẳng chống vững nhà một cây chẳng chống vững nhà, các đại tiên uy danh hiển hách ngày xưa sẽ thật sự lưu lạc thành một tiểu tiên môn. Mà lúc này, nó không thể không co đầu rút cổ trong Tử Vi cốc, tiếp tục nén giận. Điều đáng mừng là, lúc trước vì nhờ có Lâm Nhất, một nội gián của Hắc Sơn tông sau khi rời đi thì không quay lại, khiến cho Chính Dương tông trên dưới toát mồ hôi lạnh. Nếu không e là đã sớm bị người ta diệt tông rồi.

Tiên môn trong Quy Linh cốc trừ Chính Dương tông ra, đều thành phụ thuộc của Hắc Sơn tông.

Tiên môn và gia tộc lúc trước đầu nhập, Hắc Sơn tông còn có thể mở một mặt lưới, còn những tiên môn và gia tộc bị bức phải đầu hàng thì không tránh khỏi sự trói buộc của huyết thệ. Huyết thệ đối với tu sĩ mà nói là nhục nhã giống như nô dịch, điều lão khiến rất nhiều tiên môn và gia tộc đứng lên đấu tranh, mà kết cục cuối cùng thì không cần nghĩ cũng biết.

Đan Nguyên tông vốn không có lòng nhúng tay vào tranh đấu tiên môn, vậy mà vẫn không thể thoát khỏi cuộc tiên môn chi loạn này. Khi bị bức phải đầu nhập Hắc Sơn tông, tu sĩ Trúc Cơ phải lập huyết thệ. Nhược Thủy chân nhân không chịu nổi nỗi nhục này liền muốn quy ẩn núi rừng, lại bị người ta đuổi giết cho không rõ tung tích. Mà chuyện này không chỉ xảy ra một lần hai lần.

Huyền Thiên môn chỉ thủ Vương Tử quận của mình, chỉ canh giữ Lâm Nhất trong Huyền Thiên tháp, hai tai không nghe chuyện thiên hạ. Vì thế, Hắc Sơn tông càng càn rỡ, thế một nhà độc đại dần hình thành. Cảnh này khiến Hồng Vân cung và Định Hải tông cực kỳ bất mãn, lại không có sức tranh chấp. Mà Quyền Vưu dưới cân giận, một mình tới Vô Định hải. Không lâu sau vị Nguyên Tề Tử của Huyền Thiên môn đột nhiên trở lại.

Lão tổ tông đã trở lại, Huyền Thiên môn trên dưới rung chuyển. Ai ngờ đúng là chuyện tốt thành đôi, giống như hai người đã ước định trước, một vị lão tổ tông khác là Nghiễm Thành cũng trở lại.

Trước Huyền Quang các, hai vị Nguyên Anh lão tổ sóng vai ngồi trên bồ đoàn, sắc mặt đều rất khó coi. Khác biệt là một người thì vẻ mặt giận dữ, cơn tức đang thịnh; một người còn lại thì thần thái có chút mỏi mệt, trong mắt có vài phần lạnh lùng. Bốn phía là hơn mười vị tu sĩ Kim Đan đứng thẳng, đều cúi đầu không dám hé răng, chưởng môn Quảng Tề Tử thì cùng bốn đại trưởng lão tiến lên chào hỏi.

- Hai vị sư thúc dạo chơi mấy chục năm, nay cùng quay lại sơn môn, các vãn bối đều rất vui mừng. . .

Không đợi Quảng Tề Tử nói hết, Nguyên Tề Tử đã trừng mắt, nổi giận nói:

- Câm miệng! Lão phu chỉ ra ngoài vòng một vòng, Đại Hạ đã chướng khí mù mịt, rất nhiều tiên môn ai oán. Rốt cuộc là vì gì, nhất nhất nói ra với lão phu đi!

Một mình ở Vô Định hải bận rộn mấy chục năm, cuối cùng vẫn vô công mà về. Lại thêm trên đường nghe tin vỉa hè, đã biết đại khái tình hình hỗn loạn của Đại Hạ, tất cả những điều này không ngờ đều không thoát khỏi liên quan đến Huyền Thiên môn. Nguyên Tề Tử vốn đã ôm đầy một bụng tức, thấy Quảng Tề Tử vẫn hồn nhiên vô sự như thường, hắn tức giận đến mỗi chỉ muốn xông lên đánh người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play